Sắc mặt Diệp Bắc Minh càng lúc càng khó coi.
Nến Minh Chúc nếu tắt, cha mẹ chắc chắn phải chết.
Đúng lúc anh đang nghĩ cách đối phó thì.
Đột nhiên.
“Anh! Cẩn thận!”
Phía sau Hà Tinh Hà vang lên một giọng nói.
“Ừm!”
Quay đầu nhìn lại, Hà Đức Bản vốn dĩ bị người ta ném ở cửa cung điện, đột nhiên hét về phía mình.
Trong khoảnh khắc thất thần.
Xoạt!
Một bóng người vụt qua bên cạnh Hà Tinh Hà, nhanh chóng chộp lấy hai ngọn nến Minh Chúc!
Một giọng nói mềm mại vang lên: “Đưa đây nào!”
“Ai? Muốn chết!”
Hà Tinh Hà lúc này mới phản ứng lại, không ngờ rằng trong góc tối còn có một người khác?
Đây là một cô gái trẻ, vậy mà lại có thể không một tiếng động đến bên cạnh hắn ta ?
Nhưng khi cô gái đưa tay cầm lấy nến Minh Chúc của cha mẹ Diệp Bắc Minh, cũng đã để lộ ra mình.
Một bàn tay đánh ra.
Cô gái lui về sau rất nhanh.
Nhưng vẫn bị uy lực còn sót lại đánh trúng.
Phụt!
Một ngụm máu phun ra trong không trung, nhưng cô ta vẫn nắm chặt hai ngọn nến trong tay, cố gắng duy trì sự cân bằng của cơ thể.
“Cẩn thận!”
Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ động, khí tức khủng bố chấn bay đám người lão Chu.
Anh bước lên một bước, đỡ lấy cô gái đang bị bay ra ngoài.
“Này... của anh...”, cô gái mỉm cười yếu ớt.
“Đồ ngốc. Cô không sợ chết à?”, Diệp Bắc Minh có chút cảm động.
Cô gái lộ ra một nụ cười, máu tươi tràn qua khóe miệng: “Đây... không phải vẫn... vẫn chưa chết sao?”
“Cô...”
Diệp Bắc Minh nhất thời không thốt lên lời, dùng niệm thức đưa nến Minh Chúc thu vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Lại lấy ra mấy viên đan dược đút cho cô gái, dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định vết thương cho cô ta.
Anh kiên định nói: “Cô sẽ không chết, nhưng sẽ có người phải chết!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh tản ra một loại sát ý đáng sợ, nhiệt độ trong cung điện đá lập tức giảm đến đóng băng.
“Đi!”
Trong lòng Hà Tinh Hà cảm giác được một loại khí tức của cái chết đang đến gần.
Không chút do dự, hắn lao đến trước Thủy Tổ Ma Đao, rút nó ra rồi nhanh chóng lui về phía cửa lớn của cung điện đá.
“Muốn chạy? Mày nằm mơ đi!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy, nhanh như một tia chớp xuất hiện trước mắt Hà Tinh Hà.
Một kiếm chém ra.
Hà Tinh Hà vô thức lấy Thủy Tổ Ma Đao chắn trước người.
“Rắc rắc” một tiếng.
Thủy Tổ Ma Đao vốn dĩ đã có một vết nứt trên thân đao, giờ lại trúng phải một đòn nặng nề, lập tức gãy làm đôi.
“Con mẹ nó!”
Hà Tinh Hà đau lòng không thôi, đây là bảo vật của Thiên Ma Tộc để lại đó!