Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn ông ta: “Nói cho tôi biết. Ở đâu?”
Cảnh giới Thiên Quân, chu kỳ!
Ông lão trọc đầu do dự một lát, không chắc chắn mở miệng: “Cậu nhóc, Hoa Tam Thế rất trân quý, nghe nói có thể hồi phục thần hồn bị tổn thương!”
“Cậu cần vật này làm gì?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Cứu người!”
“Được!”
Ông lão đầu trọc nói: “Theo tôi được biết, Hoa Tam Thế chỉ còn lại một bông duy nhất, đang nằm ở Dị Hỏa Tông trên Thiên Giới Đảo!”
“Ở Thiên Giới Đảo?”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Ông lão đầu trọc gật đầu: “Đúng vậy! Vật này gần như đã tuyệt chủng! Lão phu cũng là nghe qua một người bạn!”
“Cậu nhóc, tung tích của Hoa Tam Thế tôi đã nói cho cậu biết, cậu không được nuốt lời đấy nhé!”
Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều, khẽ vung tay.
Hoa Tam Thế trực tiếp bay qua, rơi vào trong tay ông lão đầu trọc.
Ông lão đó coi nó như trân bảo, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
võ giả xung quanh bắt đầu kêu lên: “Con mẹ nó! Đây là chuyện gì chứ?”
“Đơn giản vậy sao?”
“Thằng nhóc đó thật ngốc! Một vật quý giá như vậy lại đưa cho người khác? Bằng chứng để lên Thiên Giới Đảo đó!”
“Cậu biết Hoa Tam Thế ở trên Thiên Giới Đảo thì có tác dụng gì? Cậu có thể tự lên đó không?”
“Haiz!”
Rất nhiều người thở dài tiếc nuối.
Ông lão đầu trọc nhanh chóng thu lại Thiên Giới lệnh, giống như nghĩ đến gì đó, lại nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc, nếu muốn đi Thiên Giới Đảo, cậu nhất định phải nhanh lên!”
“Thiên Giới Đảo trăm năm mới mở một lần, còn được gọi là Cuộc chiến Thiên Giới”.
“Thời gian kéo dài một tháng, càng đến đó sớm càng dễ lên đảo, môn phái được chọn chỉ là yếu một chút!”
“Đương nhiên, môn phái yếu này chỉ đối với Thiên Giới Đảo thôi!”
“Bây giờ chỉ còn lại 10 ngày cuối cùng, đối thủ của cậu đều muốn lựa chọn những tông môn lợi hại nhất, cậu muốn đi thì bắt buộc phải nhanh lên!”
“Mặc dù thực lực của cậu bây giờ chắc có lẽ sẽ không có cơ hội, nhưng tôi lấy đồ của cậu nên sẽ vẫn nhắc cậu một chút!”
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ động, xoay người, đưa Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng nhanh chóng rời đi.
Ba người đến trước trận pháp truyền tống của Phong Đô!
Đường Lạc Âm đột nhiên dừng lại.
Diệp Bắc Minh quay đầu: “Cô Đường, cô sao vậy?”
Đường Lạc Âm ngẩng đầu lên: “Anh Diệp, Thiên Giới lệnh đối với võ giả mà nói là bảo vật vô giá!”
“Anh vì giúp tôi tìm Hoa Tam Thế mà đưa người ta, có đáng không?”
Diệp Bắc Minh vẫn chưa kịp phản ứng.
Thân thể Nghê Hoàng đứng bên cạnh khẽ run lên.
Quả nhiên là vì cô ta!
Giây phút này, trong lòng Nghê Hoàng cảm xúc lẫn lộn, sắc mặt cực kỳ phức tạp nhìn Diệp Bắc Minh.
Chờ đợi câu trả lời của anh.