Giống như thành dã thú.
Thân thể Nghê Hoàng run lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu: “Cảnh giới Thần Quân... vậy mà là cảnh giới Thần Quân... chẳng trách người của Tù Tộc lại dám làm phản...”
“Đây chính là thứ làm họ tự tin sao?”
Cô ta tuyệt vọng nhìn vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh khẽ nheo mắt, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không ngừng rung lên, bộc phát ta chiến ý khủng khiếp: “Giết!”
Một người một kiếm, trực tiếp giết thẳng về phía lão tổ của Tù Tộc.
“Một con kiến như mày lại dám xúc phạm đến uy nghiêm của Tù Tộc tao ư? Bổn tổ ban cho mày cái chết!”, ba cái đầu quỷ dị đồng thanh hét lên: “Giết!!!”
Sáu cánh tay vung lên trong không trung.
Sáu thần khí đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt lao tới trước người Diệp Bắc Minh.
Đồng thời chém xuống.
Diệp Bắc Minh vung kiếm lên đỡ, một âm thanh lanh lảnh vang lên, một chiếc riù khổng lồ và thần kiếm hóa thành bột phấn.
Bốn vũ khí còn lại cùng lúc chém về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh phản ứng cực nhanh, giơ kiếm đỡ trước người chặn lại một đòn này.
Sức mạnh của cảnh giới Thần Quân thật là đáng sợ, giống như thiên thạch va vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hung hãn đập vào ngực Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, văng ra xa.
“Anh Diệp! Anh Diệp!”
Nghê Hoàng và Đường Lạc Âm cùng hét lên.
“Không hổ danh là cảnh giới Thần Quân, quả nhiên lợi hại. Nếu như không phải kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thay mình cản lại một phần sức mạnh, một đòn này đủ để mình tan thành sương máu!”
“Cần tôi ra tay không?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
“Không cần! Bọn chúng rất mạnh, nhưng không có cảm giác áp lực!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Giây tiếp theo.
Anh lăn một vòng, dùng lực dẫm xuống đất rồi bay lên với một tiếng nổ to.
“Chặt đi cái đầu chó này!”
“Mày muốn chết!”
Cái đầu chó gầm lên giận dữ, phía sau đầu hiện lên dị tượng một con Thiên Cẩu Thôn Nguyệt.
Dị tượng Thiên Cẩu giống như được hồi sinh lao ra ngoài, hai chân to như một ngôi nhà muốn đè bẹp Diệp Bắc Minh.
Bang!
Mặt đất rung chuyển.
Khói bụi cuồn cuộn, mọi thứ trở nên im lặng đến đáng sợ.
Đợi cho đến khi khói tan.
Nơi bị chân Thiên Cẩu đè xuống trực tiếp bị lõm xuống, Diệp Bắc Minh đã biến mất không dấu vết.
“Ha ha ha!”
“Chỉ thế thôi sao? Quá yếu!”
Đám người Tù Tộc cười lớn.
Vẻ mặt Tù Sư nghi hoặc: “Thằng nhóc đó chết rồi sao? Chết dễ dàng như vậy?”
Sau đó lại nghĩ: “Cũng đúng, thằng ranh đó có lợi hại thế nào thì cũng không phải là đối thủ của cảnh giới Thần Quân!”