“Mọi người đều là phụ nữ với nhau, vậy tôi
cứ nói thẳng vậy, nếu cô cũng thích anh ấy tôi sẽ không
để ý“.
“Ngược lại hoa Tam Thế gì đó, cô đã biết nó ở trên
Thiên Giới đảo thì hoàn toàn có thể tự mình đi tìm!”
“Như cô thấy đó, tình
hình ở đây rất phức tạp, anh Diệp có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!”
“Hơn nữa anh ấy còn có chuyện liên
quan tới sư phụ, sư tỷ, việc của Hoa tộc đều chưa xử lý xong, thời gian mười ngày chưa chắc đã đủ!’
Nghê Hoàng nghĩ thầm nếu có thể thuyết phục Đường Lạc Âm rời đi là kết quả tốt nhất!
Đường Lạc Âm khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, im lặng mà
gật đầu.
Dường như đã hạ quyết tâm nào đó!
Nghê Hoàng nhanh chóng chuyển đề tài:
“Đúng rồi, hai
người gặp nhau như thế nào vậy?”
“Chuyện về hoa Tam Giới cô còn chưa nói đó!”
Đường Lạc Âm không chút giấu diếm thuật lại chuyện mình
đã cứu mạng bố mẹ của Diệp Bắc Minh
cho Nghê Hoàng nghe.
Hơn nữa cô chỉ còn sống được chưa đầy một
tháng, nên liền đem chuyện cần hoa Tam Thế để cứu mạng nói ra.
“Hả?”
Nghê Hoàng hoàn toàn rối bời.
Có chút không biết phải làm
sao: “Cô… cô chỉ còn sống được một tháng?”
“Ừ”.
Đường Lạc Âm gật đầu.
“Tôi…”, Nghê Hoàng tự trách ghê gớm, vội vàng
xin lỗi: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi không biết…”
“Không sao đâu”.
Đường Lạc Âm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, Thiên Giới đảo chỉ còn lại mười ngày!“.
“Anh Diệp lại bận rộn như vậy, với thực lực của anh ấy, mặc dù xác suất cao có thể đến Thiên Giới đảo nhưng chưa chắc đã tiến được vào Dị Hoả tông!”
“Cho
dù anh ấy có thể tiến vào Dị Hoả tông, nhưng hoa Tam Giới quý giá như vậy họ có thể nhường lại cho tôi sao?”
“Tôi
vẫn là nên không làm khó anh Diệp nữa!”
Vừa nói Đường Lạc Âm vừa lau khóe mắt.
Rồi nở nụ cười với Nghê Hoàng: “Cảm ơn chị, Nghê Hoàng, là chị đã giúp tôi nhìn rõ tình huống!”
“Thay tôi nói lại với anh Diệp là hãy tha thứ cho tôi vì không từ biệt!”
Nói
xong Đường Lạc Âm liền quay người đi về phía truyền tống trận.
Trong lòng Nghê Hoàng ngập tràn hối hận, cô ta căn bản không ngờ tới thân thế của Đường Lạc Âm lại thảm thương như vậy, vội vã hét lên: “Lạc Âm à, em đừng đi!”
“Em
chỉ còn lại một tháng, sẽ chết người đó! Xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Tôi
chỉ là muốn em rời ra cậu Diệp, Lạc Âm à, đừng…”
Vừa hét, Nghê Hoàng vừa điên
cuồng lao tới phía trước truyền tống trận!
Đáng tiếc là vẫn muộn một bước!
Đường Lạc Âm ngoan cố kích hoạt truyền tống trận, trong nháy mắt một nguồn sức mạnh cuốn tới, quét bay Nghê Hoàng
khỏi màn sáng!
Mà
bóng dáng của Đường Lạc Âm cũng đã biến mất!