Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất, Triệu An Nhiên ba người đều mang theo nụ cười mỉa mai.
“Uhm...”
Diệp Bắc Minh thở dài lắc đầu.
“Anh Diệp xong đời rồi...”, Vũ Văn Phong nói với vẻ mặt buồn bã.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu đứng bên cạnh cũng tràn đầy tuyệt vọng, cố nặn ra một nụ cười: “Có thể đến được đây, cũng đã là số mệnh của chúng ta rồi... tôi cũng hài lòng...”
Thấy Diệp Bắc Minh thở dài.
Nụ cười của Viên Lục càng thêm mỉa mai: “Thằng ranh, thở dài cái gì?”
“Không phải lúc ở cổng thành Thiên Giai, mày lợi hại lắm sao?”
“Sao nào? Bây giờ mới thở dài á? Quá muộn rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tao thở dài vì tao không hiểu, tại sao lại có nhiều người muốn tự tìm cái chết đến vậy?”
“Lẽ nào trên mặt tao có viết ba chữ ‘dễ bắt nạt’ à?”
Viên Lục cười thâm sâu: “Bởi vì ông đây nhìn mày là thấy ngứa mắt!”
“Tao thấy ngứa mắt, nên mày phải chết! Hiểu không?”
“Hiểu rồi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Nếu đã hiểu rồi, vậy thì lên đường thôi!”
Viên Lục nhếch mép nói.
Hắn bước lên một bước cực bá đạo.
Dùng lòng bàn chân hung hãn dẫm lên đầu Diệp Bắc Minh: “Nghe nói mày thích dùng chân dẫm người khác? Hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử cái cảm giác đó là như thế nào?”
“Thằng ranh, quỳ xuống cho ông!”
Không kiêng nể gì ai.
Kiêu ngạo đến cùng cực.
Không gian quanh cú dẫm này bỗng nổ tung, toàn bộ Thiên Giai khẽ rung lên.
Rầm rầm! Âm thanh kinh hoàng vang lên, giống như muốn hủy diệt tất cả lao về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, không chút vội vã.
“Xong rồi, anh Diệp bị dọa thành kẻ ngốc...”
“Viên Lục không hổ là yêu nghiệt bảng Thiên Giai 863! Uy lực của cú đá này đủ để hủy diệt cả một ngọn núi!”
“Anh Diệp, haiz, thật đáng tiếc...”
“Chọc phải ai không chọc, lại động đến Viên Lục...”
Ở bên dưới, tất cả mọi người ở quảng trường Thiên Giai đều lắc đầu thở dài.
“Anh Diệp!”
Đôi mắt đẹp của Nghê Hoàng đỏ hoe.
“Kiên trì!”, Lục Linh Nhi nghiến răng, nắm chặt nắm đấm.
Phía trên, tại nơi tận cùng của quảng trường Thiên Giai.
Trái tim của Sở Y Thủy như nhảy lên tận cổ họng, tay nhỏ nắm chặt góc áo.
Ánh mắt Hướng Ly Ly bên cạnh cũng ngưng trọng: “Sao anh ta không tránh đi? Nếu tránh đi thì ít nhất sẽ không chết mà chỉ bị thương nặng thôi!”
Khi đại diện của 72 đảo thấy vậy, khuôn mặt vốn dĩ nghiêm túc của họ hiện lên vẻ thất vọng.
Lão Mạc lắc đầu: “Cắt qua hình ảnh của Tô Cuồng, Võ Kình Thiên bọn họ đi! Diệp Bắc Minh này thật vô dụng!”
“Đúng vậy, cậu ta có lẽ không phải là thể hỗn độn!”
“Nếu là thể hỗn độn, sao lại có thể đứng chờ chết tại chỗ như vậy?”
“Cậu ta bị Viên Lục dọa cho ngây ngốc rồi, ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có. võ giả một khi mất đi dũng khí, thì chính là phế vật!”