Ánh mắt lạnh buốt, Thủy Tổ Ma Đao trong tay hung hãn quét qua.
Tư Lầu Đệ Nhất nhanh chóng giơ tay đỡ lấy, sử dụng hơn chục linh khí trong một hơi thở, nhưng căn bản không thể ngăn cản được sự công kích của Diệp Bắc Minh.
Với một tiếng hét không cam tâm, hắn ta cũng hóa thành sương máu.
Triệu An Nhiên sợ hãi đến mức thân thể mảnh dẻ không ngừng run rẩy, lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Diệp. Người ta biết sai rồi, anh tha thứ...”
Phụt!
Thủy Tổ Ma Đao quét qua, đầu Triệu An Nhiên nổ tung tại chỗ.
Thân thể xinh đẹp trực tiếp đổ xuống.
Diệp Bắc Minh giơ chân giẫm lên ngực Triệu An Nhiên.
Cô ta cho đến lúc chết vẫn không thể tin được, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như cô ta.
Cứ như vậy mà chết?
Trên quảng trường Thiên Giai, hàng trăm triệu người kinh hãi theo dõi cảnh tượng này.
“Hung tàn!”
‘Thật con mẹ nó tàn nhẫn quá đi!”
“Loại giết chóc này, không có chút mỹ cảm nào, đơn thuần là bạo lực! Nhưng đúng là con mẹ nó sướng con mắt!”
Vô số người kích động không thôi.
Trái tim nhỏ bé của Nghê Hoàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta thật muốn điên lên: “Anh Diệp, anh rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu thực lực nữa?”
“A!”
Lục Linh Nhi không ngừng hét lên kinh ngạc, thân thể mảnh khảnh điên cuồng run rẩy.
Đôi chân xinh đẹp như bị điện giật, không khỏi lảo đảo, đứng không vững.
Thiên Cơ lão nhân ở một bên giật mình, đôi mắt già nua cũng điên cuồng co lại.
Lôi Viêm hôn mê vừa mới tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy một màn này, hô hấp không thông: “Trời ơi... đồ đệ, rốt cuộc đã trêu phải sự tồn tại gì vậy?”
“Hừ! Đồ đệ gì chứ, nó không phải đồ đệ của mình!”
Lôi Viêm kinh hãi đến toàn thân đông cứng lại.
Ông ta lo sợ nhìn Thiên Cơ lão nhân bên cạnh: “Thiên Cơ huynh... nếu như có cơ hội gặp anh Diệp, xin hãy nói với cậu ta rằng!”
“Những lời Lôi Viêm tôi uy hiếp cậu ta lúc nãy đều là đánh rắm!”
“Sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ta nữa, tôi sẽ đi ngay bây giờ, vĩnh viễn không xuất hiện!”
Bỏ lại một câu đó.
Lôi Viêm giống như điên lao ra khỏi quảng trường Thiên Giai và biến mất.
Có thể dọa Lôi Viêm trực tiếp bỏ chạy như vậy, có thể thấy khí tàn sát của Diệp Bắc Minh làm người ta kinh động như thế nào.
...
Điểm cuối của Thiên Giai, quảng trường trung tâm của 72 đảo.
Mười năm phút trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy có chút tái nhợt, nước mắt rưng rưng: “Mười năm phút rồi, anh Diệp anh ấy...”
“E rằng đã chết rồi!”
Hướng Ly Ly bước tới vỗ nhẹ lên vai Sở Y Thủy: “Y Thủy, cô đã cố gắng hết sức rồi!”
“Dù gì, với thực lực đó của anh ta căn bản không thể là đối thủ của 4 người Viên Lục được!”
“Anh ta tự mình lựa chọn lên Thiên Giai, không kịp quay lại, đây chính là số mệnh của anh ta...”
“Nhưng, anh ấy đã cứu tôi một lần, tôi lại không thể cứu anh ấy....”, Sở Y Thủy tự trách mình,.
Sở Nguyên Bá ngồi trên ghế, tay cầm ly trà, tùy ý nói một câu: “Ha ha, ha ha ha... đấu với tao? Lại còn muốn lên Thiên Giai Đảo? Người điên nói mơ!”