Mọi người trợn mắt khó tin nhìn Diệp Bắc Minh!
Một quyền?
Cho dù Diệp Bắc Minh mạnh mẽ tới đâu, Tô Cuồng cũng không thể không đỡ nổi một quyền của anh!
“Thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?”, Mạc Trần có chút bối rối.
Trên gương mặt Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh, Sở Nguyên Bá cũng không giấu nổi sự sửng sốt!
Khí phách này… quá thực quá ngạo nghễ!
“Một quyền? Ha ha ha ha ha!”
Tô Cuồng phì cười, hắn thật sự không nhịn nổi nữa: “Diệp Bắc Minh, Tô Cuồng tôi hôm nay xin thề!”
“Nếu tôi không đỡ nổi một cú đấm của anh, tôi sẽ không bao giờ tập võ nữa!!!"
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sắc mặt Tô Cuồng thoáng cái khoác lên vẻ dữ tợn: “Nếu tôi đỡ được thì sao?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Tùy anh xử lý!”
“Được!”
Tô Cuồng nở nụ cười đầy hung ác: “Tôi muốn anh phải phế bỏ võ công của mình, quỳ leo xuống từ Thiên Giai này!”
“Phải dập đầu và nhận tội với mỗi người trong số hơn mười triệu võ giả ở đây!”
“Hay, cậu Tô nói hay lắm!”
“Phải dạy cho thằng nhãi này một bài học! Mẹ nó! Đúng là quá kiêu ngạo!”
Những người tụ võ leo lên từ Thiên Giai đều rống lên.
Diệp Bắc Minh lười phải nói nhảm với họ!
Anh không có bất kỳ động tác hoa mỹ nào mà nâng tay đấm thẳng ra ngoài!
Nắm đấm quét tới đâu, không gian liền nứt lìa và sụp đổ tới đó!
“Anh!!!”
Con ngươi Tô Cuồng co rút, một luồng áp lực mang theo hơi thở tử vong nháy mắt ập tới khiến hắn nhất thời có cảm giác như rơi vào hầm băng!
Máu nóng trong cơ thể hắn gần như đông cứng lại, trái tim cũng theo đó ngừng đập!
Mùi vị của cái chết!
Hắn vội vã duỗi ra hai tay bắt chéo trước ngực, dùng hết sức lực toàn thân để chống cự!
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh rơi xuống cánh tay Tô Cuồng!
Bùm!
Hai cánh tay Tô Cuồng lập tức nổ tung, máu thịt vương vãi khắp nơi!
“Anh Tô, đừng! Mau cứu anh Tô đi!”, trong đám đông bỗng vang lên một tiếng hét bàng hoàng, một bóng người lóe lên rồi đáp xuống trước người Tô Cuồng.
Đây là một ông lão lùn.
Nhanh như chớp tung ra một quyền va chạm trực tiếp với nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Bùm--! ! !
Sóng không khí cuồn cuộn, bầu trời như sụp đổ!
Ông lão lùn tại chỗ lùi lại mười mấy bước, tấm lưng già cỗi đập mạnh vào lồng ngực Tô Cuồng: “Phụt…”
Tô Cuồng lại một lần nữa nôn ra một ngụm máu, ngã gục xuống đất giống như một miếng giẻ lau nhếch nhác!
Nếu không phải có ông lão lùn ngăn chặn cú đấm vừa rồi của Diệp Bắc Minh, e rằng Tô Cuồng đã bỏ mình ngay tại trận.
“Anh Tô!”
Một cô gái trẻ lao tới, nước mắt chảy dài trên má, ôm chặt lấy Tô Cuồng: “Lão Mã, nhanh cứu người!”