Mọi người không ngừng lắc đầu.
Bọn họ đều cho rằng Diệp Bắc Minh quá ngu ngốc.
“Lão Mạc, ông thấy sao?”, lão giả mặt đỏ nhìn qua hỏi.
Mạc Trần cảm thấy khá tiếc nuối, lắc đầu nói: “Thôi vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình, lão phu đã làm hết mình rồi!”
“Chỉ là người đứng đầu của một cuộc chiến mà thôi, cuộc chiến Thiên Giai 100 năm diễn ra một lần. Chúng ta ít nhất đã chứng kiến hàng trăm đệ nhất Thiên Giai ra đời rồi”, La Thiên Chính hừ lạnh một tiếng.
Một người đứng đầu cũng chẳng là gì cả.
“Điều làm tôi quan tâm là, thể Hỗn Độn kia có thật sự nằm trong nhóm người này không?”
Nghe thấy 3 từ thể Hỗn Độn.
Đôi mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Đúng rồi!
Khi cuộc chiến Thiên Giai vừa bắt đầu, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức của thể Hỗn Độn.
“Nhanh đi tìm!”
...
Quảng trường Thiên Giai.
Nghê Hoàng thất vọng vô cùng, qua màn ảnh rộng, mặc dù không biết người ở trung tâm quảng trường 72 đảo đang nói gì.
Nhưng mắt nhìn Diệp Bắc Minh cứ thế rời đi.
“Anh Diệp...”
“Chị Hoàng, chúng ta đi thôi!”, Lục Linh Nhi đi tới nắm lấy tay Nghê Hoàng.
Hai mắt Nghê Hoàng đỏ hoe, ấm ức nói: “Anh Diệp quên mất tôi rồi sao?”
Đi theo Diệp Bắc Minh một đoạn đường dài, căng thẳng nhìn anh leo hết Thiên Giai.
Xếp hạng nhất trong cuộc chiến Thiên Giai.
Từ tận đáy lòng, Nghê Hoàng cảm thấy vui thay cho Diệp Bắc Minh.
Bây giờ, Diệp Bắc Minh cứ thế rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, thậm chí còn không lưu lại một lời nhắn cho cô ta.
Nghê Hoàng vô cùng buồn bã!
Lục Linh Nhi đã sớm nhìn ra Nghê Hoàng thích Diệp Bắc Minh, lên tiếng nhẹ nhàng an ủi: “Chị Hoàng, phụ nữ chúng ta muốn được người như anh Diệp vây quanh, căn bản là điều không thể”.
“Với thiên phú và thực lực cửa anh ấy, một khi cảnh giới của anh ấy vượt xa chúng ta, sẽ nhìn thấy phong cảnh ở cao và xa hơn!”
“Nhân lúc chúng ta vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng anh ấy thì nên cố gắng dùng hết sức để đuổi theo!”
Nghê Hoàng ngẩng đầu: “Ý của em là?”
Ánh mắt Lục Linh Nhi chăm chú: “Lần này em đến Thiên Giai thành, chính là muốn mở mang kiến thức về cuộc chiến Thiên Giai”.
“Hiện tại, em nghĩ mình đã nhìn thấy rồi, 100 năm sau, em sẽ tham gia cuộc chiến này!”
Nghê Hoàng sửng sốt.
“Chị Hoàng, đi cùng với em đi!”
...
Cùng lúc đó, sâu trong một tòa phủ của nhà họ Giang.
Tô Cuồng nằm trên giường, thân thể không ngừng run rẩy, trong cơn hôn mê miệng vẫn không ngừng nói: “Tô Cuồng ta vậy mà lại thua... ta không thể thua...”
“Làm sao ta có thể thua được? Diệp Bắc Minh!!! Tao nhất định sẽ đánh bại mày...”
“Tô Cuồng tao nhất định đường đường chính chính, đánh bại mày trước mặt tất cả mọi người!”
Giang Tiên Nhi lo lắng nhìn cảnh này: “Ông nội, tình hình của Tô Cuồng thế nào rồi?”