“Tộc chim vàng chúng ta cả đời kiêu ngạo, đầu chưa bao giờ thấp hơn ngực!"
Dựa vào đâu phải phục tùng ngươi?
Đi chết đi!
Đại Bàng Cánh Vàng rít lên!
Không gian xung quanh vỡ vụn, một đợt sóng xung kích mạnh mẽ cuồn cuộn tràn tới!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay vọt lên trời, xé toạc mọi sóng xung kích!
Một cuộc chiến cam go lại bắt đầu!
Toàn bộ không gian hư vô điên cuồng rung chuyển!
Từ phía xa, Đường Lạc Âm với sắc mặt hồng hào quan sát mọi chuyện: “Dường như một trăm năm qua anh Diệp vẫn luôn đuổi đánh Đại Bàng Cánh Vàng!”
“Tại loại không gian hư vô không có bất kỳ tài nguyên tu võ này, vậy mà chỉ dựa vào lực chiến đấu để tiến vào cảnh giới Thần Quân?”
“Ngay cả mình ngày ngày nhìn anh Diệp đánh lộn với Đại Bàng Cánh Vàng cũng gom nhặt được cảm ngộ rất lớn!”
“Đột phá hai cảnh giới lớn, đạt tới cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong!”
Cuộc chiến không có dấu hiệu dừng lại!
Diệp Bắc Minh không ngừng triệu hồi ra huyết long!
Hư không sục sôi!
"Ha ha ha ha! Sảng khoái lắm, hay lắm!”
“Nhóc con, ta nhớ hơn một trăm năm trước cậu còn chưa dám lại gần ta, không ngờ chỉ trong một trăm năm cậu đã có thể chiến đấu không phân thắng bại với ta!”
"Được rồi, không đánh nhau nữa!"
Âm thanh im bặt, Đại Bàng Cánh Vàng cũng dừng lại.
Diệp Bắc Minh một người một kiếm đứng thẳng giữa không trung: “Sao rồi? Ngươi nhận thua rồi sao? Chuẩn bị làm linh sủng của ta à?”
Đại Bàng Cánh Vàng trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng: “Chơi cùng cậu trăm năm rồi, không có thời gian chơi với cậu nữa!”
"Ban đầu, ta xuyên qua khoảng không này chính là để trở về tổ của tổ tiên tộc Đại Bàng Cánh Vàng một chuyến!”
"Thời gian cũng không sai biệt lắm, ta phải đi thôi!”
Diệp Bắc Minh cau mày!
Giọng nói của Đại Bàng Cánh Vàng tiếp tục vang lên: "Bất quá, cậu là một đối thủ không tệ!”
Chiến đấu suốt trăm năm không ngừng nghỉ khiến nó và Diệp Bắc Minh sinh ra cảm giác đồng cảm với nhau.
“Tuy nhiên ta thực sự không biết tung tích của con gái cậu!”
“Hay là thế này đi, khi trở về tổ của tộc chim cánh vàng, ta sẽ thay cậu nghe ngóng chuyện này!”
“Khi nào có thời gian, cậu tới biển vũ trụ một chuyến, ta sẽ nói cho cậu biết tin tức, chiếc lông vũ này cậu giữ lấy, có thể dùng nó để liên lạc với ta!”
Vỗ cánh!
Một chiếc lông vũ màu vàng dài hàng chục mét bay tới!
Khi nó rơi xuống trước mặt Diệp Bắc Minh nhanh chóng co lại chỉ còn khoảng một thước.
“Cậu đến từ thế giới Bản Nguyên phải không? Ta đưa cậu trở về, có duyên gặp lại!”
Cánh chim đập qua.
Khoảng trống vỡ lìa!
Đại Bàng Cánh Vàng nhanh chóng xé nát hư không mà đi, Diệp Bắc Minh đứng trước vết nứt không gian: “Bị nhốt trong không gian hư không trăm năm, cuối cùng cũng có thể rời đi rồi sao?”
“Lạc Âm, đi thôi!”
Hai người nhìn nhau, sau đó bước vào khe nứt không gian.
Không khí trong lành, hương thơm của hoa cỏ ập tới.
Còn có ánh nắng chói chang, làm hai người kích động vô cùng.