“Những tài nguyên này đủ để các người chia nhau rồi!”
Tề Vạn Hạc hai mắt đỏ ngầu: “Dị Hỏa Tông của chúng ta đã có ngàn vạn năm lịch sử, chỉ bằng những thứ này của các người có thể tống cổ chúng ta đi sao?”
“Muốn tiêu diệt Dị Hỏa Tông, phải bước qua xác của tôi trước đã!”
Nghe được lời này, ánh mắt của tất cả các thế lực hơi trầm xuống.
“Đáng chết!”
“Lão già không biết sống chết này còn kiên trì cái gì không biết!”
“Nếu như nơi này không phải là đại lục Thiên Hỏa, được sức mạnh hỏa mạch ở bên dưới trợ sức, lão già này sao có thể kiên trì lâu đến vậy?”, mấy lão giả tức giận, vỗ mạnh vào tay vịn ghế.
“Là ai đặt ra quy định này?”
“Cảnh giới Nhập Đạo không thể lên võ đài khiêu chiến, bằng không tùy ý một trong số chúng ta vừa ra tay là đã có thể giết chết lão ta rồi!”
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chư vị nếu thật sự muốn lên võ đài, cũng không phải là không được!”
“Ồ? Lão Cổ, ông có cách?”
Mọi người nheo mắt lại, nhìn về phía một lão giả mặc áo choàng xanh.
Những người khiêu chiến trên võ đại đều là đệ tử tông môn của bọn họ.
Mấy ngày nay, đã có hơn trăm người bước lên võ đài.
Không một ngoại lệ.
Bọn họ đều bị Tề Vạn Hạc giết chết.
Vốn dĩ những người này muốn dùng cách đánh luân phiên để làm cạn kiệt thể lực của Tề Vạn Hạc.
Nhưng lão già này đã kiên trì tận 7 ngày.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Dị Hỏa Tông thành công kiên trì, sẽ lại phải đợi thêm 100 năm nữa.
Cổ Nhạc với gương mặt hiền hậu, sờ sờ chòm râu dê của mình nói: “Quy của của đảo Thiên Giai là, bất kì người khiêu chiến nào cũng không thể vượt qua cảnh giới Nhập Đạo!”
“Cảnh giới của chư vị hầu hết đều là Hợp Đạo đúng không? Nếu áp chế xuống Nhập Đạo đỉnh phong, chẳng phải các trưởng lão có thể lên đài rồi sao?”
“Đúng vậy!”
Đôi mắt của đám trưởng lão sáng lên.
Có người lo lắng nói: “Thật sự là không có vấn đề chứ? Làm như vậy có rắc rối gì không?”
“Nhỡ đâu những tông môn lớn kia phát hiện...”
Cổ Nhạc cười lắc đầu, liếc nhìn ông già kia một cái: “Tiền trưởng lão, ông cẩn thân quá rồi, sự tồn tại của Dị Hỏa Tông hoàn toàn lãng phí tài nguyên cửa 72 đảo Thiên Giai!”
“Dựa vào đâu mấy chục tông môn chúng ta phải cùng dùng một đảo, Dị Hỏa Tông loại phế vật này có thể độc chiếm đảo Thiên Hỏa!”
“Vạn vật cạnh tranh, người mạnh nhất mới có thể sống sót! Đây là đạo lý muôn đời không đổi!”
Nói tới đây, Cổ Nhạc thấp giọng: “Các người cho rằng những tông môn lớn kia vừa lòng với Dị Hỏa Tông sao?”
“Ý của ông là?”
Tiền trưởng lão sửng sốt.
Cổ Nhạc phun ra một câu đầy thâm ý: “Những tông môn lớn đó quý trọng danh dự, không muốn ra tay tiêu diệt mà thôi!”
“Thật ra bọn họ sớm đã muốn tống Dị Hỏa Tông ra khỏi đảo Thiên Hỏa từ lâu! Cho nên, dù chúng ta có làm gì, cũng sẽ không gặp rắc rối!”
Lão Tiền bỗng tỉnh ra: “Thì ra là vậy!”
Ông ta từ từ đứng dậy.
“Vậy để tôi lên trước!”