"Đại trưởng lão, đừng..."
Cô gái tuyệt vọng nhắm mắt lại!
Giây tiếp theo.
Bụp! Một âm thanh bóp nghẹt vang lên!
“Cậu là ai?”
“Thật lớn mật, lại dám phá hoại trận chiến ở đài võ đạo? Nhãi con muốn chết à?”
"Thằng nhóc này là ai ?Ai cho hắn vào vậy?"
Âm thanh ồn ào vang lên.
"Là cậu!"
Giọng nói tràn ngập kích động của Tề Vạn Hạc vang lên!
Cô gái lúc này mới mở mắt, bị một màn trước mắt này làm cho choáng váng!
Chỉ thấy.
Một người thanh niên đứng ở bên dưới đài võ đạo, bàn tay giống như nâng đỡ cả bầu trời một phát tóm lấy lòng bàn chân của Tiền Viễn Sơn.
Tay còn lại thì xuất hiện mười ba cây kim bạc, đâm thẳng vào cơ thể của ông ta!
Sắc mặt Tề Vạn Hạc khôi phục một chút huyết sắc!
“A, là anh!”
Cô gái che miệng hô lên!
Chàng trai trẻ đã lấy đi hoa Tam Thế từ Dị Hỏa tông hơn trăm năm trước thực sự đã quay trở lại?
Tề Vạn Hạc cũng có vẻ không thể tin nổi: “Sao… sao…. sao cậu lại trở về rồi?”
Diệp Bắc Minh đáp: “Nếu tôi đã gia nhập Dị Hỏa tông, vậy chính là đệ tử của Dị Hỏa tông!”
“Muốn tiêu diệt Dị Hỏa tông ngay dưới mí mắt tôi, thì phải hỏi tôi có đồng ý hay không đã!”
Tiền Viễn Sơn cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Diệp Bắc Minh làm cho giật mình. Khi cảm nhận được cảnh giới của anh thì lập tức giận dữ!
“Một tên Thần Quân cỏn con cũng dám phô trương thanh thế trước mặt lão phu?”
“Lão phu phải cho cậu biết được, kết cục của việc quấy rối đài võ đạo chính là chết!”
Bàn chân bị Diệp Bắc Minh tóm chặt của Tiền Viễn Sơn đột nhiên dồn lực!
Hòng đạp nát tay của anh!
Giây tiếp theo.
Ông ta lại ngỡ ngàng phát hiện ra, bất luận bản thân cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển bàn tay giống như cùm thép kia !
Đúng lúc này.
Diệp Bắc Minh đã chữa trị xong vết thương cho Tề Vạn Hạc, anh thờ ơ quét mắt nhìn chiếc chân thô kệch của Tiền Viễn Sơn vẫn đang giẫm lên cánh tay còn lại của Tề Vạn Hạc: “Cái chân này đã không còn cần thiết nữa rồi!”
Giơ tay!
Tung ra một quyền!
Máu thịt cùng xương vụn nổ tung!
“A…”, Tiền Viễn Sơn hét lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, tập tễnh muốn rút lui.
Diệp Bắc Minh đặt một tay lên mép võ đài, cơ thể nhẹ bẫng như chim yến nhảy vọt lên, tóm lấy chiếc chân còn lại của Tiền Viễn Sơn, đem ông ta nhấc lên!
Bùm! Bùm! Bùm!