Cổ Nhạc vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Bắc Minh đã trở lại!”
“Cái gì Diệp Bắc Minh?”
Sở Hồng nhíu chặt lông mày, không có ấn tượng gì với cái tên này cả.
Đột nhiên.
Một giọng nói kinh hãi từ bên cạnh vang lên.
“Ông nói ai? Diệp Bắc Minh? Sao có thể chứ?”
Sở Nguyên Bá đột ngột đứng dậy, chiếc ghế bên dưới bởi vì hắn ta quá kích động mà nổ tung, biến thành bột phấn.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tóm lấy cổ Cổ Nhạc hỏi: “Nói lại lẫn nữa, ông vừa nhắc đến ai?”
Một cỗ khí ngột ngạt ập tới.
“Diệp...Diệp Bắc Minh... người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước...”
“Diệp Bắc Minh nói, mấy ngày nữa hắn ta nhất định sẽ đến nhà họ Sở, lấy mạng công tử Nguyên Bá!”
“Không thể nào!”
Sở Nguyên Bá giống như phát điên, ném Cổ Nhạc ra ngoài.
Cổ Nhạc đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta quỳ trên mặt đất, bò tới và điên cuồng dập đầu: “Sở công tử... xin lỗi, đây không phải là tôi nói, mà là Diệp Bắc Minh kia...”
Bịch bịch bịch!
Sở Hồng phát hiện Sở Nguyên Bá rất căng thẳng.
Đứa con thiên tài của ông ta, lúc này mồ hôi như mưa.
Một tay vậy mà lại khẽ run.
Sở Hồng cảm thấy kì lạ hỏi: “Nguyên Bá, sao vậy?”
Sở Nguyên Bá quay đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Sở Hồng, giọng run run: “Cha... thằng chó đó. Nó chưa chết!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Sở Hồng nghi ngờ hỏi.
Sở Nguyên Bá không giấu diếm, kể lại mọi chuyện xảy ra 100 năm trước.
“Cái gì? Thằng nhóc đó 100 năm trước đã một mình giết chết 10 người cảnh giới Hợp Đạo?”
Mí mắt Sở Hồng giật giật, hít một hơi lạnh: “Ta biết rồi, hèn chi gia tộc bỗng nhiên mất đi mười mấy cung phụng cảnh giới Hợp Đạo!”
“Thì ra con mẹ nó, là do mày dẫn ra ngoài! Mẹ kiếp, sao mày không nói sớm cho tao biết!”
Sắc mặt Sở Nguyên Bá tái nhợt, lắc đầu: “Cha... con tưởng rằng thằng đó đã chết rồi!”
“Nó bị hư không nuốt chửng, làm sao có thể sống sót trở về chứ!”
Cơ thể hắn ta không ngừng run rẩy.
Trận chiến trăm năm trước vẫn còn khiến hắn kinh hãi.
Giây tiếp theo.
Cổ Nhạc đang quỳ dưới đất bỗng hét lên: “A...”
Cúi đầu nhìn xuống.
Mặt Cổ Nhạc đỏ bừng, mạch máu toàn thân nổi lên, con ngươi như nứt ra.
“Cẩn thận!”
Sở Hồng gầm lên.
Nắm lấy vai Sở Nguyên Bá, nhanh chóng lùi lại.
Grào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long từ trong cơ thể Cổ Nhạc lao ra.
Bùm!
Toàn bộ đại điện nổ tung, âm thanh kinh hãi của Sở Nguyên Bá từ trong đám khói bụi vang lên: “Là hắn... khí tức của hắn ta! Hắn ta đã thật sự trở lại rồi...”
Khói bụi tan đi.
Thân thể Sở Nguyên Bá không ngừng run rẩy, nước mũi cũng chảy ra, hốc mắt đỏ bừng.