Hiên Viên Thần bình tĩnh hỏi.
“Anh Hiên Viên, anh có rảnh không? Tối nay em mời anh ăn tối.”
Bên kia Lâm Băng Nguyệt đầy mong đợi.
“Tối nay có lẽ không có thời gian, ngày khác đi.”
Hiên Viên Thần lịch sự từ chối.
“Vậy khi nào thì anh có thời gian? Mai được không? Ngày kia cũng được, anh không thể nói trợ lý sắp xếp ra một bữa cơm sao?”
Lâm Băng Nguyệt ao ước hỏi.
“Gần đâu tôi không có thời gian.”
Hiên Viên Thần một lần nữa cắt đứt mong đợi của cô ta.
“Hả? Như vậy sao? Chỉ là không gặp được anh, em rất nhớ anh.”
Lâm Băng Nguyệt nhân cơ hội bày tỏ.
“Lâm tiểu thư, nếu cô không ngại, tôi có thể nhận cô làm em gái tôi.”
Hiên Viên Thần trầm thấp nói.
“Không… em không muốn làm em gái anh, anh Hiên Viên, em muốn làm vợ anh.”
Lâm Băng Nguyệt vội lên tiếng.
“Lâm tiêu thư, xin thứ lỗi, tôi đã có người mình thích, tôi đi làm việc.”
Hiên Viên Thần nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại.
Lâm Băng Nguyệt không đủ sức nặng để mang lại cho anh bất kỳ phiền não nào hết, trong thời gian này, nếu không phải người quan trọng hay chuyện quan trọng, anh căn bản không có thời gian dư thừa để suy nghĩ những chuyện vớ vần.
Lâm Băng Nguyệt đối với anh mà nói, lần cự tuyệt này dù có tốn thương cô ta hay không, đối với anh mà nói, đều không liên quan đến anh.
Trong vườn hoa của Lâm trạch, một cô gái đang ngồi than thở.
Lâm Băng Nguyệt cầm điện thoại, ánh mắt thoáng qua tia mất mát, cô đã lấy không ít dũng khí mới gọi được cuộc điện thoại này, chỉ là không nghĩ tới, những gì nhận được lại là lời cự tuyệt của anh.
Hơn nữa, anh còn nói, anh đã có người mình thích, vì sao dì Lam không nói cho cô?
Cô tới từ người trong giới chính trị, một trong số hai người xuất sắc nhất, có thể được Hiên Viên Thần thích phải có xuất thân thế nào đây?
Lâm Băng Nguyệt đột nhiên thấy vô cùng hiếu kỳ thân phận của người phụ nữ kia, không chỉ tò mò thân phận, còn tò mò cả nhan sắc. Đối với con gái mà nói, bề ngoài cũng là một chuyện đáng giá.
Lâm Băng Thần không dám đi chất vấn Trình Tuyết Lam, bởi đó là trưởng bối mà cô kính trọng, cũng không nghĩ làm ra chuyện gì đáng thất vọng trước mặt bà.
Cho nên, chuyện tra ra người phụ nữ kia là ai, chỉ có thể dựa vào cô.
Rốt cuộc là ai? Lâm Băng Thần có một d*c vọng mãnh liệt muốn biết đó là ai.
Tô Thắm ngủ một giấc tới hơn 5 rưỡi chiều, bốn phía toà nhà tông thống vô cùng yên tĩnh, ngay cả một tạp âm cũng không nghe thấy, không ai tới làm phiền cô, Tô Thắm liền ngủ hơn 3 giờ đồng hò.
Khi cô mở mắt nhìn đồng hồ, Tô Thắm lập tức bật dậy, cô là người coi trọng thời gian, hơn nữa cũng không tham chuyện an nhàn, cho nên ngủ lâu như vậy, cô có cảm giác áy náy.
Cô xuống giường, ngoài trời vẫn là thời tiết tháng Chạp lạnh lẽo, hơn nữa cách Tết năm nay cũng chỉ còn nửa tháng.
Tô Thắm mới dậy rửa mặt chải đầu không lâu, Hiên Viên Thần đã trở về, bữa tối do Diệp Đông chuẩn bị cho hai người, còn ninh tổ yến giúp cô bồi bổ thân thể.
Ngồi trên bàn ăn, Tô Thắm yên lặng dùng bữa, ở đối diện, ánh mắt Hiên Viên Thần không ngưng nhìn cô.
Không gian an tĩnh, trong không khí đan xin mùi vị lãng mạn.
Tô Thắm thản nhiên tiếp nhận nội tâm một hồi, cả người cũng nhẹ nhàng hơn.
Cô ngước mắt, cũng không né tránh ánh mắt của người đàn ông, cô chỉ đang suy nghĩ, cô có tài đức gì, khiến anh thích mình như vậy?
Có lẽ, mỗi người đều cảm giác bản thân không xuất chúng, không đủ tốt, nếu người còn lại quá ưu tú, ắt sinh ra cảm giác tự tỉ.