TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 1768

Có vẻ như, đợi qua một thời gian nữa, bà phải âm thầm điều tra tin tức của cô gái này xem sao.

 

Hình Nhất Phàm cầm điện thoại bước vào trong phòng khách, liền nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô gái.

 

“Được rồi, được rồi, Đoá Đoá, con đừng hôn mẹ nữa mà.”

 

Trên ghế sô pha, Bạch Hạ đang ôm Đoá Đoá, mà Đoá Đoá thì đang vươn đầu, dụi vào má cô, chọc Bạch Hạ cười khúc khích không ngừng.

 

Ánh mắt của Hình Nhất Phàm nhìn thấy một khung cảnh này, tâm trạng anh cũng thuận theo bầu không khí lúc này mà vui vẻ hơn vài phần.

 

Anh bước vào bếp, tiếp tục bận rộn làm bữa trưa.

 

Tối hôm nay Bạch Hạ thật sự không dám thức khuya nữa, vừa đúng mười một giờ cô lập tức dọn dẹp bản vẽ đi ngủ, cô đặt tận ba cái báo thức, bảy giờ, bảy giờ ba mươi và bảy giờ bốn mươi, cô nhất định phải dạy trước tám giờ để ăn bữa sáng của Hình Nhất Phàm.

 

Bằng không, anh thật sự cho cô nhịn đói một ngày, làm sao cô có thể chịu được cơ chứ?

 

Mặc dù cô biết rằng người đàn ông này sẽ không nhẫn tâm đến vậy, nhưng đây là nhà của anh, cô phải nghe lời anh.

 

Vì cả hai đều không làm phiền đến nhau, chớp mắt đã là ngày thứ năm. Buỏi sáng, lúc Bạch Hạ ăn sáng bèn nhờ Hình Nhất Phàm đưa cô đến bệnh viện gỡ bó bột ra vì cô thấy mắt cá chân mình không còn đau nữa.

 

Buổi trưa sau khi ăn xong, Hình Nhất Phàm đưa cô trở lại bệnh viện lúc trước, bác sĩ đã tháo bột thạch cao ra cho Bạch Hạ. Quả nhiên cô hồi phục rất tốt, chân bị thương bây giờ có thể đặt xuống đắt rồi, nhưng không được nhắc vật nặng hoặc chạy, chỉ có thể đi bộ bình thường.

 

Bạch Hạ có cảm giác được tìm lại một cuộc sống mới, như vậy thì cô cuối cùng không cần phải làm phiền Hình Nhất Phàm nữa rồi.

 

Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống chung nhà của cô với Hình Nhất Phàm đã kết thúc, giờ đây nếu chân của cô đã ổn thì cô cũng nên chuyển về biệt thự của mình để sống rồi.

 

Ngồi trên xe, Bạch Hạ bèn nhắc tới chuyện này.

 

“À ừm, chiều nay tôi dọn dẹp một chút chuyển về nhà, mấy ngày hôm nay rất cảm ơn anh. Tôi thực sự rất cảm kích vì mọi thứ anh đã làm cho tôi.” Bạch Hạ chân thành nói.

 

Hình Nhất Phàm cũng không có ý kiến gì, những việc nên làm anh đã làm cả rồi, sau này cũng không còn việc của anh nữa rồi.

 

“Ừm! Vậy thì chuyển về đi!” Hình Nhất Phàm trằm giọng đáp.

 

Bạch Hạ lúc này, thật sự đang nghĩ làm sao để báo đáp anh cho tốt đây, cô hỏi: “Tôi nguyện ý dọn dẹp biệt thự cho anh một năm. Ngoài chuyện này ra, anh còn muốn tôi báo đáp cho anh thế nào nữa không?”

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô một cách đây ẩn ý: “Lấy thân báo đáp thì thế nào?”

 

Bạch Hạ đỏ bừng mặt, cô thật sự không ngờ anh lại còn biết nói đùa kiểu này, cô ngây người nhìn anh, mặt không ngừng đỏ ửng lên.

 

Hình Nhât Phàm thây chọc được cô thì có chút đắc ý liệc nhìn cô: “Đừng lo, tôi sẽ chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi.”

 

Bạch Hạ cũng tự tìm cho mình một cái bậc thang bước xuống: “Tôi nghĩ anh cũng không để mắt đến người như tôi đâu. Dựa vào điều kiện của anh, có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp muốn nhào vào lòng anh chứ!”

 

Hình Nhất Phàm nghe xong, khuôn mặt tuấn tú của anh khẽ cứng lại, anh cười lạnh nói: “Những người tự nhào vào tôi, tôi càng không thèm để mắt đến.”

 

Bạch Hạ nhớ đến chuyện cô gái chủ động lần trước, không phải lần đó anh nói là cô vừa phá hỏng chuyện tốt của anh sao?

 

Bạch Hạ vừa về đến biệt thự của Hình Nhất Phàm, liền tự giác lên lầu thu dọn đồ đạc của mình. Nhìn lại căn phòng nơi cô chỉ mới ở có năm ngày năm đêm này, không hiểu sao cô thật sự rất thích mọi thứ ở đây, có chút không nỡ rời đi.

 

Nhưng mà, sao cô có thể không biết xấu hồ tiếp tục sống ở đây chứ? Ăn của anh, dùng của anh, còn để anh phải chăm lo ba bữa một ngày cho cô, thật sự làm phiền anh.

 

Hơn nữa, vì cô ở đây đã chiếm rất nhiều thời gian của anh.

 

Bạch Hạ cằm đồ trên tay đi ra, vừa bước đến cửa đã thấy dáng người cao gầy của Hình Nhất Phàm đang dựa bên cửa, thấy cô bước ra thì anh liền bước tới, vươn tay cầm lấy chiếc túi trên tay cô.

 

Trong lòng Bạch Hạ thằm cảm động, bác sĩ dặn cô hiện tại không được mang vật nặng, không ngờ anh lại chu đáo như vậy, ngay cả điểm này cũng nhớ mà ân cần chăm sóc cô.

 

*Cảm ơn anh!” Bạch Hạ cũng không nhớ rõ trong khoảng thời gian này bản thân đã nói bao nhiêu lời cảm ơn với anh, dường như mỗi lần anh làm chuyện gì đó, cô đều cảm động muốn nói lời cảm ơn.

 

Hình Nhất Phàm chỉ lẳng lặng mang đồ của cô xuống lầu, xuống lầu cũng không đặt xuống mà nói với cô: “Tôi đưa cô đi.”

| Tải iWin