TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 2597

Chương 2597:

 

Thiệu Cô sửng sốt: “Phu nhân, mọi người… như vậy sao được chứ? Chúng tôi không thể nhận được…”

 

“Đừng khách khí, mọi người cứ nhận lấy đi! Hoàn cảnh nhà chúng tôi không tệ, có thể giảm bớt gánh nặng cho hai người. Hai người đã giúp chúng tôi chăm sóc Tâm Duyệt hơn 20 năm. Ơn này, chỉ một căn nhà làm sao có thể trả đủ chứ? Sau này, nếu cần chúng tôi giúp đỡ gì thì chúng tôi nhất định sẽ ra tay giúp mọi người.” Bùi phu nhân nói.

 

Hai mắt Thiệu Cô không khỏi đỏ hoe, Hứa Tâm Duyệt ở một bên cũng lên tiếng khuyên: “Dì ơi, cháu cũng hy vọng dì và bà có thể sống ở nơi tốt hơn, dì cứ nhận lấy đi!”

 

Thiệu Cô chỉ đành gật đầu, cảm ơn đôi vợ chồng ở đối diện: “Cảm ơn hai người!”

 

Sau bữa tối, Bùi Thần Hạo tiễn mẹ con Thiệu Cô về. Tối nay Hứa Tâm Duyệt ở lại nhà họ Bùi, tâm sự với ba mẹ mình.

 

Ở đây, có một căn phòng riêng dành cho Hứa Tâm Duyệt, căn phòng được sắp xếp rất ám áp xinh đẹp. Đây là căn phòng do Bùi phu nhân vẫn luôn để lại cho con gái mình, bà nghĩ rằng một ngày nào đó con bé trở về có thể ở đây, không ngờ điều ước của bà lại trở thành sự thật rồi.

 

Đến tối, Bùi phu nhân đã tắm xong, đẩy cửa đi vào phòng cô. Nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt đang thu dọn đồ đạc ở bên trong, trong lòng bà đau nhói, bà vươn tay ôm chằm lấy cô, bà muốn nhớ lại cảm giác ôm cô vào trong lòng khi cô còn là một đứa trẻ.

 

“Trong lòng mẹ vừa hạnh phúc lại vừa đau nhói. Mẹ ước gì mẹ có thể tìm được con về sớm hơn.”

 

“Mẹ, con đã về rồi đây, con đã về bên mẹ rồi đây, mẹ đừng buồn nữa.” Hứa Tâm Duyệt ôm lấy bà an ủi. Bùi phu nhân lau nước mắt trên mặt đi nói: “Ừm, chỉ là mẹ hạnh phúc quá thôi.”

 

Bà ngồi xuống ôm lấy cô và nói: “Tâm Duyệt, ba con và mẹ đã quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc cho con, để tất cả người thân và bạn bè của chúng ta có thể quen biết con, để con chính thức trở về với gia tộc chúng ta, con thấy sao? “

 

“Ba mẹ cứ quyết đi ạ, con cũng mong có thể được gặp người thân và bạn bè của hai người.”

 

“Được! Vậy thì quyết định như vậy nha! Thứ bảy này, chúng ta sẽ chuẩn bị xong xuôi và giới thiệu con với họ trong bữa tiệc. Mẹ muốn cho tất cả mọi người biết rằng con gái cưng của mẹ đã trở lại.” Bùi phu nhân vươn tay dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt bà chứa đầy sự cưng chiều.

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu: “Dạ, con nghe theo ba mẹ ạ.”

 

“Mẹ nghe nói con ở nhà họ Hứa đã chịu nhiều uỷ khuất?”

 

“Không uỷ khuát ạ.”

 

“Vậy thì lần này chúng ta có thể mời người nhà họ Hứa đến tham dự chứ?” Bùi phu nhân hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt suy nghĩ một chút, dù sao nhà họ Hứa cũng là nhà bên nội của cô, cô gật đầu nói: “Dạ được! Con còn có một người bác cả, vợ bác ấy và một người chị họ.”

 

“Mẹ biết, vợ chồng Hứa Đào Dương với chị họ con, Hứa An An. Lần trước mẹ có thấy chị họ con trong một bữa tiệc, quan hệ hai đứa thế nào?”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không muôn mẹ lo lắng, cô mím môi nói: “Khá xa cách ạ.”

 

Thực ra, Hứa Tâm Duyệt không ngăn ba mẹ mời người nhà họ Hứa là bởi vì nhà họ Hứa quá kiêu ngạo, lúc nào cũng nghĩ rằng cô và nhà bà ngoại rất dễ bát nạt. Bây giờ, cô muốn cho họ thấy rằng Hứa Tâm Duyệt cũng có người chống lưng. Từ nay về sau họ sẽ không dám bắt nạt bà ngoại nữa, bởi vì có núi dựa là nhà họ Bùi đây.

 

Một lúc sau, Bùi Hoa cũng bước vào, thấy Vợ cứ ôm chằm lây con gái, ông cười nói: “Không nỡ buông ra à?”

 

“Đương nhiên, đây là cục cưng của tôi đây.” Bùi phu nhân ôm chằm Hứa Tâm Duyệt, gọi cô bằng cái tên mà bà vẫn hay gọi khi cô còn nhỏ.

 

Bùi Hoa cũng ngồi xuống, Hứa Tâm Duyệt dựa đầu vào vai ông, Bùi Hoa cũng vươn tay ôm lấy vai cô: “Ba vẫn nhớ dáng vẻ lúc con mới ra đời, con là đứa trẻ mà cả nhà chúng ta yêu thương nhất.” Hứa Tâm Duyệt dựa vào lòng ba mẹ, hạnh phúc tột cùng.

 

Nhà họ Bùi lập tức bắt tay vào tổ chức bữa tiệc, hơn nữa họ còn phải tổ chức thật linh đình, giới thiệu Hứa Tâm Duyệt với tất cả họ hàng và bạn bè của tầng lớp thượng lưu, chính thức công nhận thân phận tiểu thư nhà họ Bùi của cô.

 

Chiều ngày hôm sau, Lâm Tịnh Nhã nhận được cuộc gọi từ chồng bà ta là Hứa Đào Dương.

 

“Cả nhà chúng ta đều được mời sao?” Lâm Tịnh Nhã vui mừng hỏi, bà ta không ngờ nhà họ Bùi lại coi trọng một nhà bọn họ như vậy.

 

“Đúng vậy! Chúng ta bắt buộc phải nể mặt, cả nhà đều phải tới đó. Bà bảo An An hôm đó để trống lịch đi đấy.”

 

Hứa Đào Dương nói.

| Tải iWin