Cực Hạn Âm Hỏa nổi tiếng lây dính kinh khủng. Minh Âm Ma Lang lúc này đang chồm người phóng tới, nên càng gặp phải nguy cơ lớn hơn. Nháy mắt Ma Diễm Toản của Cơ Động đã phóng đến trước người nó. Rơi vào đường cùng, Minh Âm Ma Lang cũng chỉ có thể nâng hai chân trước lên, dùng hết khả năng ngăn cản lại. Toàn bộ ma lực không hề giữ lại phóng hết ra.
Nhưng ai mà ngờ, đúng lúc này, công kích của Cơ Động lại thay đổi, thân thể đang xoay tròn kịch liệt của hắn chẳng hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên ngừng hẳn lại. Minh Âm Ma Lang đang chuẩn bị toàn lực đón nhận công kích, thế nhưng công kích cũng không có đánh tới. Cảm giác dùng lực không đúng nhất thời làm cho Đinh Hỏa trên người nó bắt đầu ba động loạn xạ, thân thể đang phóng lên không trung cũng thoáng trì trệ lại một chút. Càng làm cho nó hoảng sợ hơn nữa chính là, Cơ Động đã biến đâu mất.
Cơ Động biến đi đâu?
Lúc này hắn đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ngay sau lưng Minh Âm Ma Lang. Một cái Cơ Chuẩn Kỹ Ám Nguyệt Trảo, yếu hơn Ma Diễm Toản rất nhiều, đã lặng yên chém ra, không hề bị ngăn cản, đánh thẳng vào bên hông của Minh Âm Ma Lang.
Đặc tính của sói là gì? Đầu đồng, xương sắc, lưng đậu hủ. Phần eo, chính là nhược điểm lớn nhất của sói.
Cơ Động sở dĩ có thể nháy mắt xuất hiện sau lưng Minh Âm Ma Lang, hiển nhiên là nhờ vào Đằng Xà Thuấn Di.
Lần đầu tiên tăng tốc, chính là cái Đằng Xà Thuấn Di đầu tiên, lúc này lại đột nhiên di chuyển, chính là lần thứ hai phát huy Đằng Xà Thuấn Di. Cái Ám Nguyệt Trảo này nhìn qua đơn giản, nhưng nháy mắt phóng ra, đem Cực Hạn Âm Hỏa hoàn toàn áp chế ma lực bản thân Minh Âm Ma Lang. Nguyên tố thể màu lam do Đinh Hỏa ngưng tụ kia chẳng những là bị phá tan hoàn toàn, hơn nữa toàn thân nó còn bị một tầng Hỏa diễm màu đen bao trùm, toàn bộ thân thể đã hoàn toàn bị cố định trong không trung.
Một màn phát sinh kế tiếp, khiến cho Lam Bảo Nhi, mặc dù đã nhiều lần chứng kiến thực lực của Cơ Động, cũng không khỏi phải kinh hô thành tiếng.
Thân thể Cơ Động vốn đang một màu tối đen, nháy mắt đã biến thành màu vàng kim sáng chói. Khí tức thâm thúy cũng biến thành bá đạo, nóng bỏng. Tay phải đánh ra, Liệt Dương Phệ đã tiếp tục đánh thẳng vào lưng Minh Âm Ma Lang. Hiệu quả Cực Hạn Song Hỏa Tổ Hợp Kỹ xuất hiện. Đó cũng là Tổ Hợp Kỹ mà lúc trước tại Địa Linh Sơn, Cơ Động đã từng thi triển.
Ầm ầm vang lên, ngay trong tiếng nổ mãnh liệt kia, màu đen trên người Minh Âm Ma Lang cũng đã bị màu vàng thay thế. Lực bùng nổ khủng bố khiến cho thân thể khổng lồ của nó phải run rẩy kịch liệt lên, nhưng vẫn như trước bị cố định trên không trung, không thể động đậy. Mà ngay trong nháy mắt đó, thân thể Cơ Động lại biến hóa, màu vàng lại một lần nữa chuyển hoán thành màu đen. Tiếp tục một kích Ám Nguyệt Trảo đơn giản nhất lại lặng yên đánh thẳng lên thân thể Minh Âm Ma Lang.
Trên thực tế, đối với Lục Giai ma thú mà nói, Cơ Chuẩn Kỹ Ám Nguyệt Trảo của Cơ Động hẳn là không sinh ra tác dụng công kích gì đáng kể, chỉ có thể dựa vào thuộc tính của Cực Hạn Âm Hỏa mà sinh ra hiệu quả. Nhưng mà, nếu như Ám Nguyệt Trảo phối hợp với Cực Hạn Dương Hỏa, hiệu quả liền không giống như vậy. Sức bộc phát của Tổ Hợp Kỹ lần thứ hai bộc phát ra, mạnh mẽ đem màu vàng kim trên người Minh Âm Ma Lang chuyển hoán thành màu đen.
Cực Hạn Âm Hỏa lại một lần nữa chuyển hoán thành Cực Hạn Dương Hỏa. Liệt Dương Băng lại theo sát đó đánh ra, kế tiếp, Ám Nguyệt Trảo rồi lại đến Liệt Dương Oanh, hai kỹ năng gần như không hề ngắt khoảng liên tiếp đánh ra.
Toàn bộ sáu kích xen lẫn với nhau, chỉ trong vòng ba giây đã hoàn thành. Mà thân thể Minh Âm Ma Lang cũng theo đó trải qua sáu lần biến hóa màu sắc từ đen, vàng, đen, vàng, đen vàng. Đến khi luồng hỏa trụ màu vàng kim của Liệt Dương Oanh phóng lên cao, con Lục Giai Ma thú cường hãn này hiện tại giống y như con Hỏa Diễm Mãnh Sư lúc trước vậy, thân thể bao phủ bởi Cực Hạn Dương Hỏa nháy mắt nổ tung, ngay cả một mảnh vụn cũng không có lưu lại. Chỉ còn hai luồng hào quang bay lên trời.
Lam Bảo Nhi vừa rồi do quá kinh sợ nên đã kêu lên thành tiếng, vội vàng đưa tay bưng miệng mình. Nhưng sự kinh hãi trong mắt nàng cũng không có chút nào giảm bớt. Liên tiếp sáu kích, sẽ sinh ra hiệu quả như thế nào? Đây chính là năm lần Tổ Hợp Kỹ a! Cực Hạn Song Hỏa Tổ Hợp Kỹ năm lần. Cho dù chỉ là một Cơ Chuẩn Kỹ đơn giản nhất, uy lực công kích xen lẫn nhau của nó, cũng tuyệt đối vượt qua bất cứ một Tất Sát Kỹ nào của Cơ Động. Đừng nói là một đầu Lục Giai ma thú Minh Âm Ma Lang, cho dù lúc này là đầu Thất Giai ma thú Bạch Kim Thiên Bằng lúc trước, thừa nhận xong sáu lần công kích này, cũng tuyệt đối chịu không nổi, kết quả so với Minh Âm Ma Lang trước mắt này chắc cũng không khá hơn bao nhiêu.
Một mà phát sinh trước mắt này, chính là thu hoạch lớn nhất của Cơ Động, ngoại trừ Âm Dương Ngư, sau khi thi triển ra Siêu Tất Sát Kỹ Thái Cực Âm Dương Ngư kia, bằng vào ma lực ít nhất, có thể bộc phát ra công kích mạnh mẽ nhất.
Lần này khi hắn cùng với Lam Bảo Nhi lên đường, từ khi bắt đầu đi đến hiện tại, đã giết hơn mười đầu ma thú, yếu nhất cũng Tứ Giai, mạnh nhất cũng là Lục Giai, nhưng mà, ngay cả một cái Mệnh Trung Kỹ Cơ Động cũng chưa hề sử dụng ra.
Những Tất Sát Kỹ như Diễm Dương Trùy cùng với U Diễm Băng uy lực mặc dù mạnh, nhưng chúng nó cũng cần phải tiêu hao một lượng ma lực không nhỏ, đủ bằng lượng ma lực tiêu hao khi phát ra mười cái Mệnh Trung Kỹ. Biến cái phức tạo thành đơn giản, Cơ Động dựa vào các Cơ Chuẩn Kỹ của mình tiến hành tổ hợp lại. Liệt Dương Tam Liên Kích được hắn tách ra, kết hợp với Ám Nguyệt Trảo xen lẫn. Tuy rằng chỉ gắn thêm một cái Cơ Chuẩn Kỹ Ám Nguyệt Trảo, nhưng dựa vào hiệu quả tê liệt của Ám Nguyệt Trảo, cùng với tác dụng tổ hợp của Cực Hạn Dương Hỏa và Cực Hạn Âm Hỏa, lực công kích sinh ra tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Đây là lần đầu tiên Cơ Động thử phương pháp này, điều làm hắn vui mừng chính là, sáu lần công kích chồng lên nhau sinh ra tổ hợp kỹ này, khi một kích cuối cùng hoàn thành, hắn rõ ràng cảm giác được, lực công kích khủng bố của Liệt Dương Tam Liên Kích cũng không có chút yếu bớt, ngược lại kết hợp với năm cái Tổ Hợp Kỹ lên tiếp bùng nổ, uy lực có thể nói tăng lên gấp chục lần. Sau lần công kích liên tiếp, đây là sáu công kích trong nháy mắt a! Mặc dù Cơ Động cũng có thể cảm giác được mình cần phải tiếp tục hoàn thiện sáu lần công kích này nữa, còn chưa có thể hiện ra toàn bộ uy lực thực tế của sự kết hợp hoàn chỉnh, nhưng mà, không thể nghi ngờ, đây là một khởi đầu khá tốt.
Nâng tay trái lên, ngay khi Cơ Động chụp được hai thứ từ trên không trung rơi xuống, Lam Bảo Nhi đã nhịn không được, hỏi:
- Có thể cho ta biết, cái mà ngươi vừa mới thi triển kia là kỹ năng gì hay không?
Cơ Động trầm ngâm nói:
- Đó là Tổ Hợp Kỹ gồm các loại kỹ năng Cơ Chuẩn Kỹ cùng với Mệnh Trung Kỹ của ta kết hợp. Đối thủ nào bị sáu cái kỹ năng của ta oanh kích trúng, giống như là bị nguyền rủa vô tận vậy, đến chết mới thôi. Cứ gọi nó là Lục Trọng Chú Sát đi.
- Lục Trọng Chú Sát? Cái tên thật là bá đạo. Cơ Động, ngươi đừng nói với ta là, cái kỹ năng này là ngươi vừa mới sáng tạo ra đó?
Ánh mắt Lam Bảo Nhi nhìn Cơ Động giống như là đang nhìn quái vật vậy.
Cơ Động lắc lắc đầu:
- Cũng không phải vậy, là tối qua ta mới nghĩ ra lý thuyết, bất quá cũng không ngờ tới, mới lần đầu tiên sử dụng, đã có thể thành công như vậy.
Hắn có thể xuất ra Lục Trọng Chú Sát, đương nhiên là do chính mình lĩnh ngộ, nhưng quan trọng nhất chính là bản thân Âm Dương Ngư. Nếu như không có Cực Hạn Ma Lực của hai đại quân vương hoàn toàn dung hợp, hắn làm sao có thể trong nháy mắt chuyển hoán giữa Cực Hạn Dương Hỏa và Cực Hạn Âm Hỏa cơ chứ? Tự nhiên càng không thể hoàn thành công kích liên tiếp như vậy.
Lúc hắn mới bắt đầu sử dụng Cực Hạn Song Hỏa, lúc sử dụng Tổ Hợp Kỹ, đều là song hệ ma lực cùng lúc phóng thích, tay trái Âm Hỏa, tay phải Dương Hỏa, cũng miễn cưỡng có thể sinh ra hiệu quả Tổ Hợp Kỹ. Nhưng khi đó, bất luận là tay trái hay là tay phải, đều chỉ có thể sử dụng ra một nửa lực lượng, lại còn phải chịu sự khắc chế của Âm Dương tương khắc. Hiệu quả Tổ Hợp Kỹ so với hiện tại, căn bản là không giống nhau. Lúc trước khi Cơ Động phát động Lục Trọng Chú Sát đến cái thứ ba, kỳ thật Minh Âm Ma Lang đã chết rồi, chỉ là hắn muốn hoàn thành toàn bộ sáu lần công kích, cảm nhận năng lực thật sự của nó, mới dốc toàn lực mà đánh ra hết.
Ma lực tiêu hao cũng không lớn, thậm chí có thể nói là vô cùng ít. Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của Lục Trọng Chú Sát. Từ mặt uy lực mà xét, so với Diễm Dương Trùy cùng với U Diễm Băng cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng luận về tiêu hao ma lực, nó rõ ràng hiệu quả hơn rất nhiều.
Lúc này trong đầu Cơ Động, không ngừng tính toán rất nhiều thứ. Lục Trọng Chú Sát chỉ là một khởi đầu mà thôi. Nếu sau khi chấm dứt Lục Trọng Chú Sát, xuất thêm vài cái kỹ năng khác nữa thì sao chứ? Chỉ cần ma lực của mình có thể liên tục chuyển hoán như vậy, công kích tự nhiên là có thể liên tục tiếp nối rồi. Hiệu quả Tổ Hợp Kỹ tự nhiên sẽ gia tăng lên bội phần.
- Tối qua? Tối qua và mới nghĩ ra cũng đâu khác nhau bao nhiêu. Cơ Động, hiện tại ta mới phát hiện, ngươi đúng là một quái vật a. Xem ra, chỉ sợ cả đời ta cũng không có khả năng đuổi kịp ngươi rồi.
Lam Bảo Nhi thở nhẹ một hơi, thần sắc lộ ra vài phần buồn bả vô vọng.
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Kỳ thật bản thân Lục Trọng Chú Sát của ta cũng không có gì khó, khó là ở chỗ thuộc tính chuyển hoán mà thôi. Sau lần ta trọng thương, luôn luôn nghiền ngẫm lại, làm thế nào có thể tận hết khả năng tiêu hao ít ma lực nhất, nhưng lại có thể phát ra công kích có uy lực cao nhất. Xem ra, rốt cuộc ta cũng tìm ra được một ít khái niệm ban đầu rồi. Hi vọng Lục Trọng Chú Sát của ta cũng giúp ngươi lĩnh ngộ ít nhiều. Kỳ thật, các loại ma kỹ khác hệ chưa chắc đã không thể công kích liên tiếp. Tựa như Liệt Dương Tam Liên Kích của ta đó, điểm mấu chốt chính là, ngươi làm sao có thể khiến cho đối thủ sau khi bị dính một kích của ngươi, có thể để ngươi tiếp tục công kích thêm nữa, liên tục công kích khiến cho đối thủ phải bại vong. Bản thân ngươi phải tự mình nghiên cứu mới được.
Lam Bảo Nhi khẽ gật gật đầu. Nàng nghe Cơ Động giảng giải, cộng thêm một màn Lục Trọng Chú Sát lúc nãy đã khắc sâu trong đầu nàng, nàng tựa hồ cũng nắm bắt được chút gì đó. Ma kỹ tự nghĩ ra, trong giới Âm Dương Ma Sư tuyệt đối là cực phẩm. Ma kỹ thì ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng có thể sáng tạo ra ma kỹ thật sự có thể sử dụng được thì có mấy người chứ? Mỗi một lần sáng chế ra ma kỹ mới, cũng có thể giúp cho một ma sư có thể nâng cao một bậc trong khả năng thấu hiểu về ma lực thuộc tính a!
Nhìn Lam Bảo Nhi trầm tư suy nghĩ, Cơ Động cũng không nôn nóng tiếp tục lên đường, hắn vừa chầm chậm khôi phục lại ma lực tiêu hao lúc trước, vừa xem lại vật trong tay mình.
Nếu như lúc Minh Âm Ma Lang chết, để lại chỉ một vật thôi, hắn sẽ ngay cả xem cũng không cần, trực tiếp bỏ luôn vào Chu Tước Thủ Trạc, bởi vì đó nhất định là Tinh Hạch của Minh Âm Ma Lang. Nhưng mà, lúc nãy Minh Âm Ma Lang chết rõ ràng để lại hai thứ khác nhau. Ngoài Tinh Hạch ra, thứ còn lại là cái gì đây? Phải biết rằng, vật kia ngay cả Cực Hạn Song Hỏa cũng không có thiêu cháy được nó a!
Vật trong tay phải hắn, chính là một khỏa Lục Giai Đinh Hỏa Tinh Hạch lớn chừng khoảng một nắm tay. Đối với thứ này, Cơ Động cũng không hề để ý, trực tiếp thu luôn vào Chu Tước Thủ Trạc. Nhưng mà, vậy còn lại trên tay trái hắn lại khiến hắn phải để ý.
Đó là một cái ngọc bài, nhìn qua toàn bộ là một màu trắng thuần khiết, không hề có một tia tạp chất. Trên ngọc bài có khắc mấy chữ, viết theo kiểu chữ triện. Cơ Động cẩn thận nhìn kỹ, mới đọc được mấy chữ viết trên ngọc bài là: Diệt Thần Kích.
- Diệt Thần Kích? Cái tên nghe phách lối như thế? Có nghĩa gì ta?
Cơ Động nghi hoặc nhìn vào khối ngọc bài không biết là gì này.
Lam Bảo Nhi bị thanh âm của hắn làm tỉnh lại, khi nàng nhìn thấy khối ngọc bài trong tay Cơ Động, không khỏi phải kêu lên một tiếng:
- Đây là, Thiên Chi Ngọc?
Nàng tuy rằng cũng không dám khẳng định, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, rõ ràng trở nên hưng phấn hơn rất nhiều. Thậm chí thân thể còn có chút run rẩy nhè nhẹ.
- Thiên Chi Ngọc? Đó là cái gì?
Cơ Động đưa khối ngọc bài cho Lam Bảo Nhi xem.
Lam Bảo Nhi cầm lấy ngọc bài, cẩn thận nhìn kỹ. Khối ngọc bài kia có hình tròn, dẹp, ngoại trừ ba chữ triện 'Diệt Thần Kích' kia ra, cũng không có bất cứ hoa văn hay vết tích gì khác. Bề mặt nó cực kỳ mượt mà, cầm vào tay thấy rất thoải mái, thậm chí còn có cảm giác lành lạnh.
Lam Bảo Nhi cũng không có trực tiếp trả lời Cơ Động, chỉ cẩn thận thúc dục một tia Quý Thủy Ma Lực, dung nhập trong trong thạch bài màu trắng ngà kia.
Ma lực Quý Thủy Hệ màu tím giống như nước thấm xuống đất, rất nhanh xâm nhập vào trong ngọc bài. Nhưng mà, một màn quỷ dị xuất hiện, tia ma lực Quý Thủy Hệ màu tím sau khi tiến vào trong ngọc bài, chỉ trong giây lát, nó đã tự động chui trở ra. Tiến vào thế nào, đi ra thế đó. Căn bản không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào, càng không hề lưu lại bất cứ khí tức nào của Quý Thủy Hệ.
- Đúng là Thiên Chi Ngọc!
Lam Bảo Nhi có chút không tin nổi, nói.
Cơ Động hỏi:
- Thiên Chi Ngọc quý lắm hả?
Lam Bảo Nhi gật gật đầu, nói:
- Ngươi từng nghe qua Ngũ Hành Thần Thạch chưa?
Cơ Động nói:
- Đương nhiên đã từng nghe qua. Ngũ Hành Thần Thạch kỳ thật là mười loại bảo thạch, phân biệt đại biểu cho mười loại thuộc tính. Bản thân nó ẩn chứa năng lực cực kỳ thuần túy.
Lam Bảo Nhi nói:
- Ngũ Hành Thần Thạch chính là thiên tài địa bảo. Nhưng chúng nhiều nhất cũng chỉ là tuyệt phẩm nhân gian mà thôi. Cái Thiên Chi Ngọc này thì khác, nó chính là thiên phẩm đó. Cho dù mười khối Ngũ Hành Thần Thạch tụ họp lại, giá trị của chúng cũng không bằng một phần trăm của khối Thiên Chi Ngọc này đâu. Cơ Động, lần này ngươi nhặt được bảo bối rồi. Hơn nữa còn là vật báu vô giá đó.
- Vật báu bố giá? Thứ này có lợi ích gì? Nhìn qua bản thân cũng không có chút khí tức ma lực nào, làm sao có thể tốt hơn Ngũ Hành Thần Thạch được chứ? Nó dùng để làm gì? Nếu chỉ là nhìn qua đẹp mắt mà thôi, cho dù có trân quý đến thế nào đi nữa, đối với ma sư mà nói, cũng không có giá trị nào.
- Nhìn đẹp mắt?
Lam Bảo Nhi tức giận nói:
- Xem ra ngươi quả thật không biết chút gì. Ngươi nói rất đúng, quả thật bản thân Thiên Chi Ngọc cũng không có bất cứ thuộc tính ma lực nào. Nhưng mà, ngươi từng nghĩ qua chưa? Cho dù là một hạt cát, cũng có thuộc tính của chính nó, đó là Thổ thuộc tính. Mà thứ Thiên Chi Ngọc này, cũng không có bất cứ thuộc tính gì, như vậy là có ý nghĩa gì?
Nghe Lam Bảo Nhi vừa nói thế, Cơ Động nhất thời hiểu được, thân thể khẽ chấn động một chút:
- Là Hỗn Độn?
Lam Bảo Nhi nghiêm mặt nói:
- Không sai, đúng là Hỗn độn. Thiên Chi Ngọc này, chính là khi Hỗn Độn Sơ Khai, hỗn độn nổ tung, hóa thành Âm Dương Ngũ Hành, tạo thành vạn vật tuần hoàn, Hỗn Độn khí tức còn sót lại, đã ngưng tụ ra nó. Số lượng cực kỳ hiếm, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Một ma sư một khi mang theo thứ bảo vật hiếm có này trong người, bất luận thuộc tính bản thân là gì đi nữa, khi tu luyện tuyệt đối không bao giờ gặp phải nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma. Nếu đem nó đặt lên ngực, chỗ Căn Nguyên Ma Lực, cho dù lúc xông quan, cũng không cần phải lo lắng gì cả. Ngươi nói xem nó có giá trị không?
Cơ Động mơ hồ hiểu ra, thì ra là như thế. Thiên Chi Ngọc này quả thật là thứ tốt:
- Nhưng mà, ba chữ khắc trên mặt này có ý nghĩa gì? Diệt Thần Kích, ba chữ khoa trương như vậy, trong đó ẩn chứa bí mất gì chứ?
Lam Bảo Nhi nói:
- Thiên Chi Ngọc là chí bảo mà bất cứ ma sư nào cũng mơ ước. Giá trị của nó thậm chí còn hơn cả Thần Khí nữa. Ta từng đọc qua một quyển cổ thư trong gia tộc. Trong cổ thư có ghi lại, Thiên Chi Ngọc tồn tại từ thời Viễn Cổ đến nay, tác dụng lớn nhất của nó cũng không phải là để hỗ trợ tu luyện, mà là lưu giữ ký ức, hay nói chính xác là ấn ký.