"Ngô Đồng!" Tô Như Ngọc làm đại gia cầm nghệ, tự nhiên biết một đoạn lịch sử kia. Đây không phải là đàn ngọc, đàn Ngô Đồng Tiên Cầm của Cầm Thánh Bá Nha sao? Trong lòng Tô Như Ngọc kích động. Tổ sư của Thanh Âm Tông nàng, có quan hệ sâu xa với Cầm Thánh Bá Nha. Nếu tiền bối quen biết Bá Nha, vậy tiền bối chính là cố nhân của Thanh Âm Tông! Tô Như Ngọc có chút không kiềm chế được, muốn cắt ngang Lý Tiên Duyên. Nhưng nàng biết, cắt ngang người khác diễn tấu là vô cùng không lễ phép. Huống chi là tiền bối? Lễ phép cũng không hiểu, làm một tông môn tam quan đoan chính như thế nào? Tô Như Ngọc mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố nén kích động, lẳng lặng chờ đợi. Rốt cuộc, một khúc phủ xong. Lý Tiên Duyên mở mắt, nhìn Tô Như Ngọc trước mắt. Vẻ mặt tự hào hỏi. "Ngươi xem Địch Áo ta có được không?" Tô Như Ngọc ngẩn người, lắc đầu. "Không xem!" Lý Tiên Duyên nở nụ cười. Thế mà còn không tiếp tục cản. Hắn vừa định đứng lên. Tô Như Ngọc lập tức đi đến trước mặt Lý Tiên Duyên, lại quỳ xuống. "Tiền bối!" "Tiền bối có quen Cầm Thánh Bá Nha không?" Lý Tiên Duyên nghĩ thầm con hàng này là nhìn ra lai lịch của cây đàn này. Nhưng Bá Nha ai mà không biết. "Ừm, biết người này." Tô Như Ngọc ngẩn ra, không nghĩ tới Lý Tiên Duyên trả lời như vậy. Xem ra giao tình giữa tiền bối và Bá Nha không phải rất sâu. "Nhưng tiền bối, Ngô Đồng Tiên Cầm của Bá Nha sao lại ở trên tay ngài?" Tô Như Ngọc chỉ chỉ đàn ngô đồng. Lý Tiên Duyên cười nói: "Đàn này là bằng hữu của ta tặng, có vấn đề gì sao?" Tô Như Ngọc lắc đầu. "Tiền bối, Thanh Âm Tông ta cùng Cầm Thánh Bá Nha có uyên nguyên, ta thấy tiền bối có Ngô Đồng Tiên Cầm, liền cho rằng tiền bối biết Bá Nha." Tô Như Ngọc chỉ thiếu chút ôm đùi Lý Tiên Duyên. "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, cho dù tiền bối không nói, Như Ngọc cũng biết." Nàng cảm giác Lý Tiên Duyên đang cố ý giấu diếm. Nghĩ thầm cũng đúng. Nếu tiền bối có tu vi cảnh giới cao như thế, có thể khuất phục ở Huyền Thiên Thánh tông tĩnh tu. Tất nhiên là không muốn người khác quấy rầy. Nếu như tin tức thân phận tiền bối bại lộ, tự nhiên sẽ có không ít người a dua nịnh hót. Nhưng bây giờ cũng không lỗ, thoáng cái đã đột phá đến Động Hư hậu kỳ, Thanh Âm Tông cũng không còn là tông môn xếp hạng gần cuối ở Đông Cảnh nữa. Bởi vì chuyên tu Phạm Âm Ma Cầm cái này một tinh thần khống chế thuật, cho nên lực công kích thật sự không được. Thậm chí ngay cả một vài tông môn nhị lưu cũng có thể đánh thắng nàng. Phạm Âm Ma Cầm này chỉ cần gặp người có tinh thần lực tương đối cường đại, tâm chí kiên định. Căn bản không hề có tác dụng. Mặc dù đã đến Động Hư hậu kỳ, nhưng cũng chỉ là tên giả. Một chọi một căn bản là muốn c·hết. Cuối cùng có thể làm phụ trợ trong đoàn chiến. "Tiền bối, cứu Thanh Âm tông ta với." Tô Như Ngọc trực tiếp ôm lấy đùi Lý Tiên Duyên. Mọi người đều biết, phần gốc đùi tương đối mẫn cảm. Lý Tiên Duyên thiếu chút nữa nhảy dựng lên. "Tô Như Ngọc, ngươi mau buông ra." Tô Như Ngọc lắc đầu, sợ Lý Tiên Duyên giãy dụa, liền trực tiếp dùng sức ôm chặt, mặt đều dán tới. Mặt mo Lý Tiên Duyên đỏ lên, trực tiếp lui về phía sau. Trong quá trình lui, tay không cẩn thận kích thích dây đàn. "Thương!" Dây đàn bắn ra, một trận sóng âm ẩn hình chấn động ra ngoài. Trực tiếp đánh lên Tông Chủ Phong của Trương Toàn Đản ở đối diện, gọt đi nửa đỉnh núi. Lý Tiên Duyên ngây ngẩn cả người. Tô Như Ngọc ngây ngẩn cả người. Thi Uyển Uyển cũng ngây ngẩn cả người. "Chuyện này..." Tô Như Ngọc hai mắt trợn tròn. "Ta hiểu rồi!" Tiền bối muốn nhắc nhở ta, công pháp của Thanh Âm Tông ta chú trọng công kích tinh thần, thiếu lực công kích thực tế. Là muốn bảo ta dung nhập tinh thần công kích vào dây đàn, đánh ra sóng âm, như vậy tinh thần công kích hư vô sẽ biến thành công kích thực thể. "Tiền bối! Ta hiểu rồi!" Tô Như Ngọc lập tức buông đùi Lý Tiên Duyên ra. Lý Tiên Duyên mới có thể nhẹ nhàng thở ra. "Nhưng mà..." Tô Như Ngọc muốn nói lại thôi. Một chiêu này rốt cuộc có công pháp chỉ đạo hay không, hoặc là có hạng mục chú ý gì không? Nàng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi. Nếu như chuyện gì cũng phải nhờ tiền bối nói rõ ràng, có lẽ tiền bối sẽ xem thường ta. Tô Như Ngọc lắc đầu, tự giễu nở nụ cười. Thì ra là thế. Tinh thần lực rót vào càng mạnh, lực công kích càng mạnh. Đơn giản như vậy, còn muốn hỏi? Hơn nữa sóng âm công kích này không có dấu vết để tìm, khiến người ta khó lòng phòng bị! Đây quả thực là một môn công pháp Thiên cấp. Không! Tiên Nhân tiền bối cho, sao có thể là Thiên cấp? Ít nhất cũng phải Tiên cấp! Không ngờ Thanh Âm tông ta lại có công pháp Tiên cấp! Hơn nữa phần lớn tông môn Thiên Huyền đại lục chú trọng tu khí. Thanh Âm tông thì chú trọng tu thần. Cho nên môn công pháp này, quả thực chính là đặt làm cho Thanh Âm tông ta. Tô Như Ngọc vội vàng dập đầu vang lên. Cái trán vốn trắng nõn trơn mềm, đều đập ra dấu. "Ôi!" Lý Tiên Duyên lắc đầu, thở dài một tiếng. "Hả?" Tô Như Ngọc không hiểu, vì sao tiền bối phải thở dài? Chẳng lẽ là tiền bối thấy ta là môn hạ của cố nhân, vậy mà rơi xuống tình trạng như thế mà tiếc hận? Hoặc là tiền bối không tiện bại lộ thân phận, muốn giúp lại không dám thở dài? Tô Như Ngọc đã vô cùng xác định, Lý Tiên Duyên chính là cố nhân. "Không có việc gì, các ngươi đi trước đi." Còn không đi một hồi Trương Toàn Đản trở về các ngươi liền đi không được. Lý Tiên Duyên tự mình đi tới uống trà, không để ý tới hai người nữa. Tô Như Ngọc tự nhiên biết, tiền bối đây là đang đuổi khách, cũng không tiện dừng lại lâu, liền quay đầu gọi đồ nhi của mình. Thi Uyển Uyển nhăn nhăn nhó nhó, còn không quá muốn đi. "Sư phụ, người đi xuống trước, chờ ta một chút." Thi Uyển Uyển đi đến trước người Doanh Cẩu, lúc này, mọi người mới nhớ tới Doanh Cẩu. "Không cần phải nói, ta đều biết." Doanh Cẩu gượng cười, sợ Thi Uyển Uyển nhìn ra lòng hắn chua xót. Thi Uyển Uyển lại cười cười. "Ta muốn cùng sư phụ trở về, nếu Doanh công tử rảnh rỗi, có thể đi Đông Cảnh tìm ta chơi." Thi Uyển Uyển phất phất tay, lưu lại cho Doanh Cẩu một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp. Doanh Cẩu ngây dại. Thì ra, Thi Uyển Uyển cũng không bị sư phụ mình hấp dẫn, trong lòng nàng vẫn có ta. Trong lúc bất tri bất giác, Doanh Cẩu từ chủ động dần dần lại biến thành bị động. Hai sư đồ từng bước từng bước đi xuống núi. "Uyển Uyển, vừa rồi Doanh công tử là ai? Vì sao ta thấy hai người các ngươi giống như có chuyện xưa?" Tô Như Ngọc nhìn ra được, Thi Uyển Uyển có chút thiếu nữ hoài xuân. Thi Uyển Uyển thẹn thùng, thấp giọng trả lời. "Hắn là đệ tử thân truyền của tiền bối, chính là hắn đã cứu tất cả chúng ta." "Bịch!" Tô Như Ngọc cử chỉ đoan trang, ung dung hoa quý, thiếu chút nữa ngã một phát. Vội vàng kéo Thi Uyển Uyển. "Ngươi thích hắn? Hắn thích ngươi sao?" Thi Uyển Uyển gật gật đầu. Hai con mắt của Tô Như Ngọc thiếu chút nữa toát ra ánh sáng. "Thật tốt quá!" Tô Như Ngọc một tay xé rách không gian, một tay ngăn cản Thi Uyển Uyển. "Ngươi còn trẻ, rất nhiều chuyện nam nữ ngươi không hiểu." "Lần này trở về tông môn, sư phụ dạy ngươi A Uy Thập Bát Thức, chờ ngươi học xong, liền hẹn Doanh công tử "giao lưu" một phen." "Ta dám cam đoan, Doanh công tử nhất định sẽ khăng khăng một mực với ngươi." Thi Uyển Uyển không biết cái gì là A Uy thập bát thức, cho rằng là một ít phương thức xử lý tình cảm giữa nam nữ. Liền đơn thuần gật gật đầu, đi theo vào trong hư không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn!
Chương 66: A Uy Thập Bát Thức
Chương 66: A Uy Thập Bát Thức