Lạc Nam vuốt ve thê tử nằm trong lòng, lúc này đường đường là Nam Thiên Chí Tôn toàn thân đã mềm nhũn, như một con mèo cuộn tròn có chút lười biếng.
Sau khi trải qua những dư vị tuyệt vời, Nam Thiên Tố bủn rủn khắp cả người, lại chớp chớp mi cong, hai mắt nhìn chằm chằm tiểu huynh đệ vẫn sừng sững ngạo thiên như cột thép của hắn.
Nàng xem như hiểu con hàng này vì sao có nhiều nữ nhân như vậy, ngay cả Cửu Cảnh Chí Tôn như mình còn không chịu nổi hắn, thử hỏi những nữ nhân khác nếu không lấy số lượng bù đắp thì sao? Đó là chưa kể hai người đã tu luyện Long Tiên Thánh Đế đến tầng cao nhất...
“Thế nào? Phu quân của nàng không tệ chứ?” Lạc Nam cười hắc hắc đầy đắc ý, đưa tay đùa nghịch một bên bầu sữa căng đầy.
“Ngựa giống.” Nam Thiên Tố liếc xéo mắt, phong tình vạn chủng.
Lạc Nam trong lòng rung động, lại đem nàng đè ép xuống: “Ngựa giống còn kém ta nhiều lắm.”
“Ôi...đừng, thiếp chịu hết nổi rồi...” Nam Thiên Tố vội vàng xin tha.
Hắn nhìn nơi tư mật của nàng quả thật đã hơi sưng đỏ múp máp lên, cũng không nỡ lại tiếp tục đút vào.
“Haizz, từ khi đột phá Thể Chí Tôn và Hồn Chí Tôn, phương diện giường chiếu của ta một lần nữa nhảy vọt.” Lạc Nam âm thầm chậc lưỡi, Thể Chí Tôn ẩn chứa lực lượng quá lớn, nếu không thể làm đến nên đến chốn thì thật khó chịu.
Thấy hắn nín nhịn khó chịu, Nam Thiên Tố khẽ đề nghị: “Chàng đi tìm các tỷ muội khác đi!”
“Đâu có được, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai ta, ta muốn giành trọn thời gian bên nàng.” Lạc Nam lắc đầu từ chối.
Nam Thiên Tố nghe vậy cảm động, lại chau mày không biết phải làm sao.
“Khà khà, ta muốn ở bên nàng nhưng cũng có thể ở bên những người khác.” Nào ngờ Lạc Nam bỗng nhiên cười xấu xa, đem Nam Thiên Tố bế lên theo kiểu công chúa.
“Tên lưu manh vô lại.” Nam Thiên Tố rốt cuộc hiểu hắn định làm gì, gò má ửng hồng mắng.
Lạc Nam ôm nàng tiến vào bên trong Chí Tôn Giới, lập tức đi tìm các thê tử quấy rối.
Mấy vị thê tử đang ngâm mình thư giãn bên dưới làn suối sau những tháng ngày tu luyện căng thẳng, nhìn thấy hai người đi tới, toàn bộ lực chú ý đều rơi vào khuôn mặt của Nam Thiên Tố, nhất thời từng đôi mắt sáng rực hẳn lên:
“Oa, đó là dung nhan của Thiên Tố tỷ tỷ sao? Thật sự quá đẹp...”
“Đúng vậy, thiên sinh lệ chất, ưu nhã đoan trang...phu quân lần này lại có phúc rồi.” Yên Nhược Tuyết nở nụ cười.
Có câu nói đoá hoa được tưới tắm chăm sóc sẽ nở rộ lộng lẫy, Nam Thiên Tố hiện giờ cũng giống như vậy.
Sau khi từ thiếu nữ trở thành thiếu phụ, khí chất của nàng càng trở nên đằm thắm, kiều diễm hơn.
“Các lão bà, ta đến!”
Lạc Nam ôm Nam Thiên Tố nhảy xuống làn nước, trong tiếng la hét oanh oanh yến yến của các thê tử, một màn long phượng nháo thuỷ đặc sắc tuyệt luân diễn ra.
Xuân sắp ngập tràn, không sao tả hết.
Cũng không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam rốt cuộc mãn nguyện.
Hắn ôn nhu âu yếm cho từng vị thê tử, vốn có ý định mở ra Cửa Hàng May Mắn để các nàng tiến vào tham quan mua sắm.
Nhưng hiện tại các vật phẩm đẳng cấp Chí Tôn bên trong Cửa Hàng đều bán với giá trên trời, mấy đồ vật chỉ có Lục Phẩm Chí Tôn trở xuống thì không lọt mắt xanh, mấy vật phẩm Thất Phẩm, Bát Phẩm, Cửu Phẩm thì lại quá đắt, nếu mỗi người thê tử đều chọn một kiện Thất Phẩm trở lên, hắn có bán cả thân gia cũng không đủ.
“Vẫn còn quá nghèo a...”
Lạc Nam thở dài, chỉ có thể tự an ủi rằng một quyển Sơ Đạo Quyết đã đủ cho các thê tử tu luyện từ bây giờ đến tận Cửu Cảnh Chí Tôn rồi.
Sau đó lại tiếp tục tính...
Cũng không biết Dị Nguyên Hội Trưởng làm ăn thế nào rồi, liệu tên tuổi của mình đã vang vọng giới Độc Sư?
Không thể dẫn các thê tử đi mua sắm, hắn liền thay đổi phương thức khác để khen thưởng các nàng.
Chính là phong vị.
Yên Nhược Tuyết trở thành Đông Bá Hậu của Bá Chủ Thần Đình.
Các thê tử khác đều được trở thành Bá Phi.
Cảm thụ được sự diệu dụng của Bá Chủ Thần Đình, Nam Thiên Tố rốt cuộc hiểu vì sao trước đó Lạc Nam lại khủng bố như thế ở Thanh Long Thánh Địa.
Bởi vì hắn chính là Bá Chủ.
Nàng thậm chí hoài nghi, Bá Chủ Thần Đình liệu có phải một kiện Cấm Kỵ Pháp Bảo trong truyền thuyết hay không?
...
Lạc Nam cùng các thê tử rời khỏi Chí Tôn Giới.
Nam Thiên Tố vẫn ở lại Nam Thiên Môn, các thê tử thì theo hắn trở về Thanh Long Phủ.
“Kỳ quái, vì sao không cảm giác được khí tức của đại tẩu?”
Tiến vào Thanh Long Phủ, Lạc Nam hơi chau mày.
Trước đó nghe chúng nữ nói đại tẩu Ninh Huyền Tâm đã đột phá Tam Cảnh Chí Tôn nên không bế quan nữa, ngược lại ra ngoài giải quyết một số sự vụ ở Thanh Long Phủ.
Vậy mà bây giờ hắn không cảm nhận được khí tức của nàng ở nơi đây.
“Bạch Long tỷ, Mộng Kha...hai người có thấy Huyền Tâm tỷ không?” Tây Thi hỏi thăm.
“Nàng chẳng phải đang ở trong phòng sao?” Bạch Long hỏi ngược lại.
Lạc Nam giật mình, lo lắng đại tẩu xảy ra chuyện, vội vàng chạy vào phòng nàng.
Mở cửa ra quan sát, chỉ thấy một bức hoạ đang lơ lửng giữa căn phòng, tạo thành một thế giới riêng biệt.
Lạc Nam ngẩn ngơ, đây chính là Thế Giới Trong Tranh cho Hoạ Sư cấp bậc Chí Tôn mới có thể tạo ra.
Rất lâu về trước khi Huyết Kiếm Ngục đám người tấn công Thanh Long Khu, Ninh Huyền Tâm đã từng sử dụng Thế Giới Trong Tranh để vây nhốt một kiện Chí Bảo.
Bởi vì nàng đã tiến vào thế giới trong tranh nên hắn mới không cảm nhận được khí tức của nàng tồn tại.
Mà lúc này, bên trên bức hoạ...Lạc Nam chứng kiến một bóng lưng kiêu sa đang ngồi giữa thiên nhiên hùng vĩ đánh đàn.
Động ý niệm, Lạc Nam lập tức nhảy vào thế giới trong tranh, nghe được tiếng đàn mang theo vô vàn tâm sự khó diễn tả thành lời.
Đinh...
Thanh âm ngắt quãng, hiển nhiên Ninh Huyền Tâm cảm giác được có người xâm nhập thế giới riêng tư của mình.
Nhưng ngay sau đó, tiếng tiêu du dương đã được Lạc Nam thổi lên, như cùng một nguồn linh hồn với cầm khúc của nàng, hoà quyện làm nhất thể.
Ninh Huyền Tâm lấy lại tinh thần, hai tay một lần nữa nhảy múa trên từng dây đàn.
Một khúc không tên vang vọng thế giới nhỏ, lại trở thành nơi bày tỏ nỗi lòng của đôi nam nữ.
Chẳng biết từ bao giờ, thanh âm du dương không còn tồn tại, nam nhân đã ôm lấy nữ nhân vào lòng mình, không gian chỉ còn lại tiếng hít thở và nhịp tim của hai người.
“Đột phá Chí Tôn rồi, chúc mừng ngươi...” Ninh Huyền Tâm dịu dàng nói.
“Thật ra ta định tìm đến nàng chia vui trước tiên.” Lạc Nam thủ thỉ:
“Lại không gặp được nàng.”
“Đúng là tên háo sắc, mẫu thân nơi đó sao ngươi không đến?” Ninh Huyền Tâm trách cứ hắn.
“Haha.” Lạc Nam vuốt vuốt mũi:
“Mẫu thân đang ở chỗ bà ngoại, mà bà ấy lại biến nhỏ không muốn gặp người.”
Nhắc đến chuyện của Tu La Đại Trưởng Lão, Ninh Huyền Tâm cũng nhịn không được mỉm cười.
Thấy nàng cười lên như hoa như ngọc, chim sa cá lặn cũng không đủ miêu tả, Lạc Nam thẩn thờ nói:
“Cùng ta đến Trung Châu nhé?”
Ninh Huyền Tâm cắn nhẹ cánh môi anh đào: “Ta là tuỳ tùng của ngươi, ngươi muốn sao thì vậy.”
Dựa vào quy tắc của Tu La Giáo, nàng chính là tuỳ tùng được Lạc Nam dùng lượng lớn Tu La Điểm đổi lấy.
“Không, nàng là người ta yêu.”
Lạc Nam chân thành nói, liền hôn lên bờ môi anh đào của nàng.
“Ưm...” Ninh Huyền Tâm khép hờ hai mắt, như si như say.
...
Lạc Nam dẫn theo đại tẩu đi ra từ thế giới trong tranh, chợt cảm giác được một luồng uy áp rất mạnh giáng lâm tại tổng bộ Nam Thiên Môn.
“Đây là uy áp của Bát Cảnh Chí Tôn, thậm chí sắp đột phá Cửu Cảnh.” Lạc Nam ánh mắt loé lên, theo bản năng cho rằng lại có tên nào đó mê đắm mê đuối Nam Thiên Tố tìm đến tận cửa gây phiền toái.
Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, hắn lập tức hiện ra bên trên cổng lớn của Nam Thiên Môn, ánh mắt nhìn xuống.
“Hahaha, làm không tệ, tiểu tử làm rất không tệ...”
Một tiếng cười trầm đục đầy hài lòng vọng lên bên tai.
Lạc Nam đưa mắt nhìn qua, nhất thời kinh hỉ chắp tay hành lễ: “Tiểu tế tham kiến nhạc mẫu đại nhân.”
Thì ra người phát ra khí thế cường đại vừa rồi chính là nhạc mẫu Trấn Nam Chí Tôn của hắn.
Bà ấy ra ngoài vài chục năm khám phá hồng trần, rốt cuộc tu vi đại tiến, chỉ còn cách Cửu Cảnh Chí Tôn một chút.
Chuyện này cũng không khó hiểu, dù sao thì Trấn Nam Chí Tôn đã tích luỹ vô số năm trước đó vì phải chăm sóc và dạy dỗ Nam Thiên Tố thành tài, hiện tại quyết tâm tu luyện trở lại, phi tốc phát triển là lẽ bình thường.
Vừa mới trở về đã nhìn thấy Nam Thiên Tố kiều diễm như hoa, ướt át như sương mai, thân là người từng trải...làm sao không biết nữ nhi của mình đã trở thành mỹ phụ?
Mà thủ phạm đương nhiên chính là tên con rể này.
Điều này khiến Trấn Nam Chí Tôn vui mừng hớn hở, liền hướng Lạc Nam vỗ vỗ vai nói:
“Gia tăng hiệu suất một chút để bà già ta có cháu ngoại.”
Lạc Nam chảy cả mồ hôi, vấn đề này thật sự có thể nói là tuỳ duyên, hắn ưa thích nhất là xuất vào bên trong chúng nữ, nhưng từ Cửu Huân Dao đến nay đã lâu rồi vẫn chưa có ai đơm hoa kết quả.
“Tiểu tử sẽ cố hết sức.” Lạc Nam chỉ có thể nói như vậy.
“Người trẻ tuổi các ngươi cũng nên tung bay tự do trên bầu trời, đừng có bị một Nam Thiên Môn hay Kiếm Châu nho nhỏ này trói buộc.” Trấn Nam Chí Tôn nghiêm nghị nói:
“Lão thân biết ngươi có ý định đến Trung Châu, nhớ mang theo Thiên Tố, Nam Thiên Môn cứ giao cho bà già ta trông coi là được.”
“Nhất định rồi.” Lạc Nam cung kính chắp tay:
“Vậy đành phải làm phiền nhạc mẫu.”
...
Đã chuẩn bị lên đường đến Trung Châu chi địa, Lạc Nam đương nhiên sẽ thu xếp mọi chuyện chu toàn...gặp gỡ những người cần gặp.
Khuynh Hoàng Mị và Huyền Lạc Nhi đã đạp lên con đường của riêng các nàng, một người trực chỉ Quỷ Vực, một người thẳng tiến Yêu Vực.
Còn về phần Lạc Nam, Trung Châu mới là nơi mà hắn muốn hướng đến.
Lạc Nam đã từng muốn dùng Thanh Long Thánh Địa làm đòn bẩy để quét ngang tứ phương, lấn vào Kiếm Châu, mở rộng địa bàn sang Nam Vực, thậm chí là thu lấy Tử Hải.
Với nội tình hiện tại nếu như toàn diện xuất động, bất kể là Kiếm Châu hay Nam Vực đều không thể ngăn cản hắn thôn tính.
Tuy nhiên kết cục vẫn giống như tình cảnh bây giờ ở Đông Vực mà thôi, đại đa số tu sĩ Kiếm Châu và Nam Vực chỉ ngoan ngoãn tạm bợ vì yếu hơn hắn, không hề chân chính nể phục và thuộc về hắn như Thanh Long Thánh Địa và Ẩn Không Tộc được.
Điều này đồng nghĩa dù hiện tại Lạc Nam có dùng sự cường thế mà đoạt lấy Kiếm Châu, Tây Châu hay là Nam Vực, kết quả cuối cùng vẫn vô pháp biến chúng nó trở thành Bá Chủ Lãnh Địa.
Không thể biến chúng thành Bá Chủ Lãnh Địa cũng đành, hắn còn phải phân tán các thê tử của mình ra nhiều nơi để quản lý địa bàn rộng lớn như vậy, bởi vì nếu không có ai cai quản địa bàn, không sớm thì muộn cũng sẽ tuột khỏi tầm kiểm soát.
Mà nếu các thê tử phải đứng ra tiếp quản địa bàn, đồng nghĩa sẽ có vô số sự vụ phát sinh quấn lấy các nàng, khiến các nàng không thể tập trung tu luyện và thăng tiến tu vi, cuối cùng được không bằng mất.
Vậy tại sao không đến Trung Châu tìm kiếm cơ hội khác?
Lạc Nam tin tưởng đã Hệ Thống đưa ra nhiệm vụ muốn hắn trở thành Ngũ Châu Tứ Vực Bá Chủ, biến tất cả trở thành Bá Chủ Lãnh Địa...tin chắc sẽ có biện pháp để hoàn thành.
Tây Châu, Nam Vực, Đông Vực...ngay cả Ẩn Châu hoang tàn kia cũng sẽ không chạy mất, chỉ cần bản thân có đủ thực lực, đủ danh vọng, đủ nhân thủ dưới trướng...liền sẽ có thể thu phục vào bản đồ.
Vậy nên trước khi rời đi, Lạc Nam quyết định sẽ lưu lại Thanh Long Thánh Địa và Nam Thiên Môn một món quà.
“Thiên Tố, ta dự định kiến tạo cho Nam Thiên Môn một Tiểu Vũ Trụ, để có được nguồn tài nguyên phong phú, nguồn nhân lực phong phú, thậm chí một loại quy tắc đặc biệt...” Lạc Nam hướng lão bà đề nghị.
“Ý của chàng là sao? Thiếp không hiểu lắm?” Nam Thiên Tố cởi xuống khăn che mặt khi đối diện với hắn.
“Nàng biết Trụ Việt Tông ở Thái Sơ Chi Địa chứ?” Lạc Nam hỏi.
“Chuyện này rất ít người không biết, tương truyền Trụ Việt Tông có nguồn góc từ một tiểu vũ trụ vô tình đụng vào Nguyên Giới ngay tại Thái Sơ Chi Địa, tiểu vũ trụ đó chính là quê hương của Long Chí Tôn và phần lớn cường giả Trụ Việt Tông.” Nam Thiên Tố hồi đáp.
“Không sai, ta có biện pháp để Nam Thiên Môn có được sự liên kết với một Tiểu Vũ Trụ giống như vậy.” Lạc Nam nghiêm túc nói.
“Nếu quả thật là như thế, đây chính là phúc lớn của Nam Thiên Môn.” Nam Thiên Tố nhoẻn miệng cười.
Thân là người đứng đầu một thế lực trong nhiều năm, nàng làm sao không hiểu giá trị của những tiểu vũ trụ mang đến?
Rất nhiều thế lực tại Nguyên Giới này chỉ ước gì được độc chiếm một tiểu vũ trụ, ở bên trong đó chứa đựng đủ loại tài nguyên mà Nguyên Giới chưa chắc đã có, có được nguồn nhân tài liên miên không dứt, từ đó làm bàn đạp phi tốc phát triển.
Giống như muốn lập nên một đội quân, ngươi sẽ rất khó chiêu mộ số lượng đông đảo tu sĩ ở Nguyên Giới đầu nhập vào ngươi, nhưng lại có thể dễ dàng làm được điều đó khi nắm trong tay một tiểu vũ trụ.
Đương nhiên nếu các tiểu vũ trụ may mắn được rơi vào thế lực chính nghĩa thì sẽ phát triển theo hướng đôi bên cùng có lợi.
Ngược lại nếu các tiểu vũ trụ xui xẻo rơi vào tay thế lực tà ác, vậy toàn bộ sinh linh bên trong vũ trụ có khả năng bị bắt thành nô lệ, bị luyện thành chất dinh dưỡng, cướp sạch, giết sạch...
Đâu phải tự nhiên mà Bất Tử Tộc thèm nhỏ dãi Nhất Thế Vũ Trụ, sẳn sàng vì đó mà đối địch với Trụ Việt Tông vô số năm.
Có được một tiểu vũ trụ, giống như có được một bí cảnh phong phú, dồi dào vậy.
“Phu quân, thiếp kiến nghị chàng biến Nam Thiên Môn thành Bá Chủ Lãnh Địa.” Nam Thiên Tố ôn nhu nói:
“Với danh vọng của chàng, lại thêm chàng là phu quân của Môn Chủ, việc này khả năng sẽ thành, khi đó dù lôi kéo Tiểu Vũ Trụ dung nhập vào cũng sẽ không lo bọn hắn sẽ phản loạn.”
“Nhưng Nam Thiên Môn là của nàng...” Lạc Nam có chút do dự.
“Của thiếp chính là của chàng.” Nam Thiên Tố lạnh lùng hừ một tiếng:
“Hay chàng chê Nam Thiên Môn?”
Đã Khuynh Hoàng Mị dám tuyên bố sẽ đem Quỷ Vực về làm sính lễ cho hắn, vậy tại sao nàng không dám mang Nam Thiên Môn ra?
Huống hồ nàng cũng là Bá Phi, ở trong Nam Thiên Môn có quyền lực đâu kém gì ai?
“Nào có...” Lạc Nam đổ mồ hôi, vội vàng hướng trong lòng hạ lệnh:
“Bá Chủ Thần Đình, trẫm tuyên bố Nam Thiên Môn trở thành Bá Chủ Lãnh Địa!”
KENG!
Bá Chủ Chiến Kỳ ngân vang, hướng về đại môn sừng sững giữa thiên địa cắm xuống.
...
Chúc cả nhà buổi trưa vui vẻ <3
///
Trân trọng cảm ơn những lời chúc sức khoẻ, chúc tết và lì xì của mọi người.
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2505: Ý định
Chương 2505: Ý định