Đem tin tức điều tra được về khoáng thạch cho một vị Hộ Pháp tại Luyện Khí Đường, Lạc Nam lại nhận thêm được 100 Điểm Cống Hiến Môn Phái.
Lúc này trong tay hắn đã có 400 Điểm Cống Hiến, muốn đến Độ Đạo Bảo Khố xem thử có thứ gì để trao đổi hay không.
Độ Đạo Bảo Khố chính là bảo khố chứa đựng tài sản của Độ Đạo Môn, nơi tất cả thành viên nắm giữ Điểm Cống Hiến có thể tiến vào tuyển chọn vật phẩm phù hợp.
Hắn hỏi thăm một vị sư huynh ven đường, biết được Độ Đạo Bảo Khố không ở tại trên các nhánh cây, ngược lại nằm tận dưới gốc của Đạo Thụ.
Lại bất đắc dĩ từ trên cao bay xuống, phát hiện bản thân của Độ Đạo Bảo Khố chính là một phần của Đạo Thụ.
Cường giả Độ Đạo Môn đã mở một không gian bên trong gốc Đạo Thụ dùng làm nơi chứa đựng tài sản.
Cách thức này cũng xem như độc đáo, bởi vì Đạo Thụ chính là căn cơ quan trọng nhất của Độ Đạo Môn, nếu như Đạo Thụ còn thì bảo khố còn, Đạo Thụ mất thì bảo khố cũng chẳng có ý nghĩa.
Đến trước lối vào bảo khố, Lạc Nam phát hiện có một con mắt trên cánh cửa.
Hắn thấy vài vị đệ tử của Độ Đạo Môn dùng Lệnh Bài chứng minh thân phận cho con mắt xem, sau đó cánh cửa được mở ra.
Hắn cũng bắt chước làm theo, quả nhiên dễ dàng tiến vào trong bảo khố.
Đảo mắt nhìn quanh, Lạc Nam chỉ có thể cảm thán nội tình của thế lực lớn thật sự quá mức kinh khủng.
Trong không gian này như một vũ trụ rộng lớn vô ngần, khắp nơi là vô số quả cầu ánh sáng trôi nổi lơ lửng, mỗi quả cầu ánh sáng đều chứa đựng một loại vật phẩm bên trong, từ công pháp, vũ kỹ, thần thông, Vĩnh Hằng Thuộc Tính cho đến các loại kỳ trân, thiên tài địa bảo.
Những quả cầu ánh sáng này được Phong Ấn chặt chẽ, cần có đủ Điểm Cống Hiến tương ứng quy đổi mới giải khai được Phong Ấn và thu giữ vật phẩm bên trong.
Hắn quan sát một hồi, nhất thời nhịp tim đập lên thình thịch.
Trước mặt là quả cầu ánh sáng có màu sắc như ngọc lục bảo, bên trong chứa đựng một đoàn Mộc Hệ Thuộc Tính hình dạng tròn trịa như mặt trời đang xoay tròn, với những tia quy tắc chi lực quấn quanh.
Lạc Nam tiến đén gần quả cầu, từng dòng chữ liền hiện ra bên trên:
“Chân Dương Đạo Mộc, một loại Đạo Mộc có khả năng hấp thụ năng lượng thái dương gia tăng sức mạnh cho tất cả thủ đoạn chiến đấu Mộc Hệ, đồng thời không sợ Hoả Đạo Quy Tắc, giá trị 1500 Điểm Cống Hiến.”
Lạc Nam hưng phấn trong lòng, Chân Dương Đạo Mộc này rất là lợi hại, giá cũng không quá cao, chỉ là 1500 Điểm Cống Hiến.
Nghĩ đến đây hắn quyết định tạm dừng quy đổi vật phẩm, tiếp tục chạy đi làm nhiệm vụ để thu đủ Điểm Cống Hiến.
Với khả năng của hắn, làm thêm chục loại nhiệm vụ là dễ dàng, khi đó thừa sức đổi được Chân Dương Đạo Mộc.
Nào ngờ có bàn tay nhẹ phất, quả cầu chứa đựng Chân Dương Đạo Mộc đã bay về phía một tên nam tử.
Lạc Nam hướng mắt nhìn theo, ánh mắt lấp loé.
Kẻ này chính là Đường Duẫn, tên tiểu nhân âm hiểm muốn mưu hại hắn.
“Ngươi là Ma Tu, muốn lấy Chân Dương Đạo Mộc làm gì?” Đường Duẫn hỏi.
“Đạo Thuộc Tính cũng có thể giúp ta có được Mộc Linh Căn.” Lạc Nam ung dung đáp.
“Vậy sao?” Đường Duẫn nở nụ cười quỷ dị:
“Đáng tiếc ta cũng có hứng thú với nó.”
Nói xong, y đã dùng Lệnh Bài Đệ Tử quét vào quả cầu ánh sáng, sau khi chấp nhận bỏ ra 1500 Điểm Cống Hiến Môn Phái, thành công đạt lấy Chân Dương Đạo Mộc vào trong tay.
Lạc Nam ánh mắt híp lại, kẻ này rõ ràng là muốn gây sự.
Bất quá đối phương cũng không làm trái quy tắc, có trách chỉ trách hắn không đủ Điểm Cống Hiến mà thôi.
Vậy nên Lạc Nam cũng không tiếp tục bận tâm quay người rời đi.
Chỉ là trong lòng hắn đã phán cho Đường Duẫn được phép làm nô lệ cho mình, chỉ cần chờ cơ hội thích hợp...
Tên tiểu nhân này muốn mượn đao giết người làm thịt hắn, vậy đừng trách hắn ăn miếng trả miếng.
Chờ cơ hội đến, lấy lại Chân Dương Đạo Mộc xem như thu cả vốn lẫn lãi.
“Hừ.”
Thấy Lạc Nam bình tĩnh như vậy, Đường Duẫn trong lòng bất mãn:
“Tên Nguyệt Tường đúng là nhát chết, chút chuyện như vậy cũng không dám ra tay.”
Hiển nhiên Đường Duẫn nghĩ rằng Nguyệt Tường vì e sợ Độ Đạo Môn nên không dám đến Vô Lượng Sơn giải quyết Lạc Nam nên hắn mới có thể sống sót trở về, đâu biết rằng tất cả hành vi của mình đã bị Lạc Nam ghi hận.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Lạc Nam tự nhận mình không phải quân tử nên có thể sẽ trả thù nhanh hơn hoặc lâu hơn thời gian mười năm.
Tạm gác Chân Dương Đạo Mộc sang một bên, hắn lại tìm kiếm vật phẩm khác.
Hiện tại Lạc Nam gấp rút gia tăng tu vi, vậy nên hắn chủ yếu nhắm vào những tài nguyên hỗ trợ tu luyện.
Rất nhanh, hắn sử dụng 400 Điểm Cống Hiến của mình đổi lấy hai loại tài nguyên Đạo Cấp.
Tất cả đều là tài nguyên tu hồn, một loại là Đạo Cấp Hạ Phẩm giá 100 Điểm Cống Hiến, một loại là Đạo Cấp Trung Phẩm giá 300 Điểm Cống Hiến.
Hồn Tu của Lạc Nam vẫn chưa đột phá Đạo Cảnh dù hắn đã lĩnh ngộ Quy Tắc Hồn Đạo vì còn thiếu tài nguyên.
Lại thêm Linh Hồn có thể dùng cho cả túi da và chân thân nên hắn chú trọng bồi dưỡng.
Mang theo tâm tình hài lòng, Lạc Nam rời khỏi Độ Đạo Bảo Khố.
...
Trở về Thanh Trà Sơn, Lạc Nam phát hiện bóng hình xinh đẹp, mỹ lệ của Huyễn Mộng đang lười biếng nằm ngủ trên một đám mây.
“Phát hiện con mèo lười.” Lạc Nam cười trêu nói.
Huyễn Mộng chớp chớp đôi mắt đẹp mở ra nhìn hắn, thay đổi tư thế ngồi lên nghiêm chỉnh, thản nhiên đáp:
“Chẳng có chuyện gì làm, mỗi ngày tưới trà hai lần là xong...”
“Có chuyện đây.” Lạc Nam đưa đến cho nàng một trong hai loại tài nguyên Tu Hồn mà mình vừa đổi được, đương nhiên chỉ là tài nguyên Đạo Cấp Hạ Phẩm.
Bất quá dù là như thế, Huyễn Mộng cũng nhịn không được kinh ngạc: “Ngươi rất hào phóng.”
“Không có nàng gánh trách nhiệm coi vườn trà thì ta không ra ngoài được, đó xem như trả công.” Lạc Nam nhún vai:
“Huống hồ giúp nàng nhanh chóng phục hồi tu vi thì ta cũng có lợi.”
Nàng chính là thị nữ của hắn, đối với người của mình Lạc Nam chưa từng keo kiệt.
“Vậy thì đa tạ.” Huyễn Mộng thoải mái tiếp nhận, nhịn không được ngồi tại chỗ luyện hoá tài nguyên.
Lạc Nam lại đi vào trong núi, không thấy bóng dáng của Không Mộc Đạo Nhân...nhìn sang động phủ đang đóng chặt của sư tỷ thì có vẻ đang bế quan tu luyện.
Hắn nhún nhún vai, con đường tu đạo dài đằng đẳng chính là như thế, ở cùng một ngọn núi nhưng nhiều năm không thấy mặt nhau là chuyện bình thường.
Hắn cũng không mấy bận tâm, đẩy ra cửa đồng phủ của mình tiến vào.
“Ách...”
Lạc Nam xém chút giật mình, chỉ thấy Hương Trà sư tỷ đang ngồi xếp bằng khép hờ hai mắt trên giường của hắn.
Thấy hắn tiến vào, Hương Trà mở mắt ra ngáp một cái: “Thế nào rồi? Nhiệm vụ hoàn thành xong hết?”
“Đã xong.” Lạc Nam gật đầu, lại cổ quái hỏi:
“Nhưng sao sư tỷ lại ở trong động phủ của đệ?”
“Hừ, thỉnh thoảng đổi phong thuỷ xem có cảm ngộ được gì không mà thôi...” Hương Trà bất mãn nhìn hắn:
“Chẳng lẽ không được à?”
“Được chứ, sư tỷ cứ thoải mái hưởng dụng.” Lạc Nam cười hì hì.
“Trả lại nhà cho ngươi đấy, tu luyện tiếp đi.” Hương Trà nhún nhún vai, lúc này mới trở về động phủ của nàng.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, vị sư tỷ này thật sự kỳ quái...
...
Bên trong động phủ của Hương Trà lúc này, có hai thân ảnh đang khoanh chân tu luyện, toàn thân đầy rẫy vết nứt, cố gắng khôi phục các vết thương.
Trong đó là một tên nam nhân và một vị thiếu phụ, hơn nữa nhìn trang phục của bọn hắn không giống người của Độ Đạo Môn.
Hương Trà tiến vào quét mắt nhìn bọn hắn, ung dung hỏi: “Phục hồi thế nào?”
“Bẩm chủ công, thương tổn quá nặng, Thiên Đạo Quy Tắc của kẻ siêu thoát thiên địa quá mạnh, chúng ta e rằng không chữa trị được.” Thiếu phụ bất đắc dĩ nói.
“Haizz...” Hương Trà nghe vậy thở dài một tiếng:
“Cũng được rồi, ta sẽ luyện kẻ thay thế, các ngươi có thể yên nghĩ.”
“Đa tạ chủ nhân thành toàn.” Nam nhân và thiếu phụ hướng nàng quỳ xuống vái lạy, sau đó chậm rãi biến thành hai hình nhân bằng đất, bên trên là vô số vết nứt.
Hương Trà phất tay, hai hình nhân bằng đất hoá thành cát bụi.
Nàng lười biếng trở về giường nằm xuống, vài sợi tơ trong suốt từ các đầu ngón tay bắn ra.
Những sợi tơ này xuyên qua không gian, không lâu sau đó đã đào về một đám đất sét bó lại thành từng tảng lớn.
Hương Trà ngồi xuống bắt đầu nghịch đất sét.
Từng pho tượng nhỏ bằng đất với đủ kiểu dáng hình thù khác nhau nhanh chóng được nàng đắp nặn mà thành.
Dưới Sinh Mệnh Quy Tắc khủng bố của Hương Trà, tất cả chúng nó dần dần biến thành những người sống bằng da bằng thịt, hơn nữa tu vi có cao có thấp, hoàn toàn không đồng nhất.
“Tham kiến chủ nhân...” Một đám hướng về phía nàng quỳ gối.
“Đi thôi, làm việc lặt vặt cho ta.” Hương Trà phất tay, tất cả những người này đã dịch không biến mất.
Mà Hương Trà lại khôi phục dáng vẻ lười biếng nằm xuống giường đánh một giấc.
...
Lạc Nam không biết những thứ vừa xảy ra bên kia động phủ, lúc này hắn đã bắt đầu tu luyện.
Tài nguyên tu hồn Đạo Cấp Trung Phẩm mà hắn đổi được là Đạo Hồn Lộ, có tác dụng cung cấp nguồn Hồn Lực to lớn để Hồn Đạo Cảnh Sơ Kỳ đột phá Hồn Đạo Cảnh Trung Kỳ.
Bất quá Lạc Nam tu luyện sẽ ngốn nhiều tài nguyên hơn người bình thường, một giọt Đạo Hồn Lộ này chưa chắc đủ để hắn đột phá Hồn Đạo Cảnh, càng huống gì đạt đến Hồn Đạo Trung Kỳ? Vậy nên hắn sử dụng thêm một giọt Dịch Thần Kỳ hoà vào Đạo Hồn Lộ, gia tăng công hiệu của nó.
Lúc này mới đem Đạo Hồn Lộ ném vào trong miệng, bắt đầu tu luyện.
“A...”
Thoải mái đến mức rên rỉ, Linh Hồn như được rột rửa, Hồn Lực tăng cường, Hồn Tu bắt đầu tăng lên.
Đạo Hồn Cảnh Sơ Kỳ...tiệm cận Trung Kỳ.
“Moá nó, khó thật.” Lạc Nam nhịn không được mắng một tiếng.
Không ngờ có cả Dịch Thần Kỳ kết hợp Đạo Hồn Lộ vẫn không thể giúp hắn đạt đến Đạo Hồn Cảnh Trung Kỳ, còn kém một chút...
“Đạo Kiếp không xuống nữa chứ?” Lạc Nam có chút e ngại ngẩng đầu.
“Hì hì, công tử yên tâm...mỗi đại cảnh giới chỉ giáng xuống Đạo Kiếp một lần, công tử đã đột phá Đạo Cảnh một lần rồi, dù đột phá Hồn Đạo Cảnh cũng không gặp nữa...” Kim Nhi nở nụ cười.
OÀNH OÀNH OÀNH...
Đột nhiên mây đen cuồn cuộn bao phủ đỉnh Thanh Trà Sơn, từng tia từng tia Đạo Kiếp mang tính huỷ diệt kéo đến.
Lạc Nam khoé miệng giật giật, cái quỷ gì thế này?
“Xém chút quên mất, bởi vì công tử quá mức nghịch thiên, Đạo Kiếp sẽ tìm cơ hội diệt ngươi bất cứ lúc nào.” Kim Nhi nhứt đầu nói.
Lạc Nam nghe xong xém chút chửi thề, hắn sợ Đạo Kiếp quy mô quá lớn sẽ bại lộ chuyện mình nhập đạo siêu thoát thiên địa.
Nghĩ đến đây muốn chạy thục mạng khỏi Độ Đạo Môn để độ kiếp.
Nào ngờ Hương Trà sư tỷ trực tiếp xuất hiện, nắm lấy cổ hắn như nắm một con gà, xé rách không gian đem hắn ném vào bên trong, xuyên qua thời không.
Lạc Nam bị ném ra khỏi phạm vi Độ Đạo Môn dẫn đến Đạo Kiếp trên bầu trời chưa kịp đánh xuống cũng tán đi, vô số đệ tử tò mò ngẩng đầu, âm thầm nghi hoặc không biết tên nào sắp đột phá Đạo Cảnh.
Cũng may Đạo Kiếp chưa kịp hoá hình nên cũng không gây nên quá nhiều kinh ngạc.
...
“Đến đây!”
Lạc Nam bị ném đến một vùng sâm lâm vắng vẻ, ngửa đầu lên trời hét lớn.
Hắn triệu hoán Vạn Ảnh Ma Tướng và cả Tuyên Cổ Pháp Tướng sẳn sàng nghênh kiếp.
Trải qua một phen bán sống bán chết, Lạc Nam lại như giẻ rách nằm thở phì phò trong cái hố sâu giữa mặt đất.
“Phù phù...xem ra sắp tới ta không thể đột phá ở Độ Đạo Môn, quá dễ bại lộ.” Hắn tự nhũ trong lòng.
Cũng may lần này đã có kinh nghiệm, không dám tiếp tục chống đối và khiêu khích Đạo Kiếp mà chỉ chủ động phòng thủ chịu đánh, cuối cùng cũng vượt qua mà không hôn mê bất tỉnh.
“Công tử nên chuẩn bị tinh thần, bởi vì ngươi dám thống trị cả thiên địa nên Đạo Kiếp có thể tìm đến bất cứ lúc nào.” Kim Nhi cười trêu tức:
“Cường đại phải chấp nhận đánh đổi thôi.”
“Hừ, chờ tu vi ta cao một chút, ta liền thống trị cả quy tắc thiên địa không cho nó giáng kiếp lên đầu ta.” Lạc Nam bá đạo tuyên bố.
“Ngày đó còn xa lắm.” Kim Nhi nhún nhún vai.
Lạc Nam uống vào Bất Tử Dịch Thuỷ khôi phục vết thương, sau đó tìm một nơi vắng vẻ kiểm tra Rương Đặc Biệt Thiên Cấp.
Chiếc rương vừa mở ra, một quyển trục xưa cũ có chút bụi bặm hiện ra trước mặt.
“Ồ...” Lạc Nam hơi kinh ngạc mở ra quyển trục.
Theo sau đó, thiên ti vạn lũ tin tức từ bên trong đó như những dòng cổ tự điên cuồng tràn vào đầu hắn.
“A...” Hắn đau đớn gầm lên một tiếng, sắc mặt trở nên vặn vẹo, linh hồn vừa mới đột phá co rúm lại.
Bất quá đã quen với khả năng chịu đựng những cơn đau, rất nhanh đã ổn định tinh thần, tạm quên đau đớn, tập trung đọc lấy tin tức.
“Thiên Đạo Tạo Hoá Quyết!”
Đây không phải công pháp, không phải vũ kỹ, không phải thần thông...
Đây là một loại phương pháp hướng dẫn cách thức điều động Thiên Đạo Quy Tắc một cách lão luyện, để đem tất cả thủ đoạn chiến đấu dù đẳng cấp thấp đến mức nào cũng có thể cải tiến và thăng cấp lên đến Thiên Đạo Cấp.
Chẳng hạn như Tứ Linh Vệ Hồn, nếu như thông qua Thiên Đạo Tạo Hoá Quyết cải tiến, cũng có thể khiến nó trở thành Thiên Đạo Cấp Vũ Kỹ.
Trí thức bên trong nó chính là vô hạn nên mới khiến Linh Hồn Lạc Nam đau đớn đến mức như vậy ngay ở lần đầu tiên tiếp thu.
Không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam chậm rãi mở mắt, âm thầm cười khổ, không hổ là hàng thuộc Rương Đặc Biệt Thiên Cấp, so với Sơ Đạo Quyết cường đại hơn quá nhiều, đáng tiếc hiện tại hắn chưa thể sử dụng.
Thiên Đạo Tạo Hoá Quyết này tuy rằng lợi hại như thế nhưng nó đòi hỏi người tu luyện phải sở hữu Thiên Đạo Quy Tắc mới có thể sử dụng.
Mà Lạc Nam hiện tại chỉ là một Đạo Cảnh Sơ Kỳ, lấy đâu ra Thiên Đạo Quy Tắc?
“Công tử quên mất Lục Đạo Luân Hồi Tâm à?” Kim Nhi cười tủm tỉm nhắc nhở:
“Cánh cửa thứ sáu, cũng là cửa cuối cùng của nó chính là Thiên Đạo, một khi kích hoạt trạng thái Thiên Đạo, công tử có thể khiến Quy Tắc Chi Lực của mình đạt đến cấp bậc Thiên Đạo Cảnh trong thời gian ngắn.”
“Cái gì?”
Lạc Nam hét lên thất thanh.
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
- E chân thành cảm ơn <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2657: Thiên Đạo Tạo Hoá Quyết
Chương 2657: Thiên Đạo Tạo Hoá Quyết