Lạc Nam ngồi kiểm tra vật phẩm mà Hương Trà sư tỷ thắng được.
Nàng cũng vô cùng chu đáo, có ghi chú sẳn thông tin từng loại cho hắn.
Một bình huyết mạch tinh khiết của Hoàng Yêu Tứ, có uy năng của Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước và Bạch Hổ, là thứ thắng được từ tay Yêu Đạo Sơn.
Một viên Phá Cảnh Thiên Đan sở hữu Đan Văn, có thể hỗ trợ Thiên Đạo Cảnh đột phá một tiểu cảnh giới mà không để lại di chứng, thu được từ tay Đan Phỉ.
Một ngọc bội ẩn chứa Thiên Đạo Cấp Trận Pháp – Hội Quy Trận, có tác dụng tụ hội Quy Tắc Chi Lực bên ngoài thiên địa về một chỗ, gia tăng tốc độ lĩnh ngộ quy tắc cũng như tốc độ tu luyện, thắng được từ Chiến Trận Đường.
Cuối cùng là một quyển da...Lạc Nam hiếu kỳ mở ra kiểm tra, chợt đồng tử co rút lại, hô hấp dồn dập:
“Vực Thần Đạo Kinh tầng thứ nhất – Nội Vực?”
Lạc Nam xoa xoa hai mắt hoài nghi mình nhìn lầm.
“Thế nào? Không tệ chứ hả?” Hương Trà thấy biểu cảm của hắn mà nhếch miệng cười tinh quái.
“Không ngờ vị Thiếu Thần Tử của Vực Thần Đạo Thống kia lại chơi lớn như vậy.” Lạc Nam chậc lưỡi:
“Dù chỉ là tầng thứ nhất thì đây cũng là công pháp cường đại nhất Độ Đạo Môn a.”
“Không tệ, ngươi cứ chậm rãi nghiên cứu.” Hương Trà mỉm cười.
“Sư tỷ, ta yêu chết ngươi.” Lạc Nam hưng phấn nhào đến nàng chu mỏ muốn hôn.
“Cút!” Hương Trà một cước đem hắn đạp bay:
“Cố gắng mạnh lên nhanh chóng đi, sắp tới còn có một trận Tranh Đoạt Thiên Cảnh chờ ngươi tham dự, lúc đó tất cả đệ tử đều bắt buộc tham gia, ngay cả ta cũng không thể trốn.”
“Tranh Đoạt Thiên Cảnh? Là cái quỷ gì?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
Hương Trà hé môi, thanh âm trong trẻo giải thích:
“Đạo Giới rộng lớn vô hạn phân biệt thành 4 phần gọi là Đạo Vực, Đạo Hải, Đạo Địa, Đạo Quốc, mỗi một khu vực đều cực kỳ mênh mông bát ngát, mà Độ Đạo Môn của chúng ta nằm tại Đạo Địa...”
“Ngoại trừ Độ Đạo Môn, Đạo Địa còn có rất nhiều thế lực khác tồn tại với nội tình bất phàm.”
“Trong quá khứ, một vị Thần Đạo Cảnh xuất thân Đạo Địa chẳng biết vì lý do gì ngã xuống bí ẩn tại một vùng đất hoang, thi thể và lực lượng của hắn liền thẩm thấu ra bán kính hàng trăm vạn dặm xung quanh, trực tiếp khiến hoàn cảnh thiên địa tại nơi đó sinh ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, mọt ngọn cỏ bình thường cũng trở thành linh dược cấp cao, một hòn đá vô dụng cũng hoá thành khoáng thạch quý giá...yêu thấp cấp thấp cũng được hưởng lợi, giác tỉnh và biến dị trở nên cường đại vô cùng.”
“Thậm chí nếu ngươi ném một bãi phân vào trong đó, nó cũng sẽ được nâng cấp thành tài nguyên cấp cao.”
“Các thế lực hàng đầu tại Đạo Địa cũng vì vậy mà phát sinh chiến đấu dữ dội, muốn chiếm đoạt vùng không gian thần kỳ đó làm của riêng, không ai phục ai, không ai nguyện hiến dâng nơi tốt như thế cho người khác.”
“Bất quá sau đó tất cả đều phát hiện, vùng không gian đó chỉ cho phép Thiên Đạo Cảnh trở xuống đi vào, Thần Đạo Cảnh một khi xâm nhập sẽ bị bài xích, toàn bộ nổ tung...mà tài nguyên ở trong đó đa số là ở cấp độ Thiên Đạo Cấp trở xuống.”
“Cho nên tất cả đều thống nhất đặt tên cho nó là Thiên Cảnh.”
Lạc Nam gật gù, suy đoán nói tiếp: “Xem ra bởi vì Thiên Cảnh không thể đáp ứng được nhu cầu của tất cả thế lực ở Đạo Địa nên các đệ tử chúng ta đến kỳ hạn nhất định phải đứng ra đoạt lấy nó?”
“Chính xác.” Hương Trà gật đầu:
“Đệ tử phe nào thắng lợi sau cùng thì thế lực của bọn họ sẽ được quyền nắm giữ Thiên Cảnh 30 vạn năm kế tiếp, cho nên Tranh Đoạt Thiên Cảnh xảy ra cách 30 vạn năm một lần.”
“Lần này nội môn tỷ đấu xem như để đám đệ tử các ngươi làm nóng người, ban thưởng Điểm Số cho các ngươi tăng tiến thực lực, mục tiêu chung sau đó chính là Tranh Đoạt Thiên Cảnh.”
“Ồ...” Lạc Nam nhất thời hiểu ra, ngưng trọng hỏi:
“Độ Đạo Môn chúng ta cường đại như vậy nhưng vẫn thất bại ở lần Tranh Đoạt Thiên Cảnh trước?”
“Độ Đạo Môn tuy mạnh nhưng có những thế lực còn khủng bố hơn.” Hương Trà nghiêm nghị nói:
“Thế lực chiến thắng vào 30 vạn năm trước là Tam Đạo Môn, cũng là một thế lực do ba đại Đạo Thống tạo thành, nội tình nhỉnh hơn chúng ta...”
“Trong trận Tranh Đoạt Thiên Cảnh đó, các sư huynh sư tỷ ngã xuống không ít...”
Lạc Nam chép miệng, quả nhiên ở bất kỳ nơi nào có tu sĩ sẽ có tranh đấu, mạnh như Độ Đạo Môn cũng không phải thiên hạ vô địch, muốn có được tài nguyên phát triển phải chấp nhận đánh đổi bằng sinh mạng.
“Tranh thủ đi, hy vọng đến thời điểm đó ngươi đã là Đại Đạo Cảnh.” Hương Trà vỗ vỗ bả vai hắn.
Thấy nàng muốn trở về động phủ, Lạc Nam liền lấy ra Phá Cảnh Thiên Đan đưa cho nàng:
“Thứ này nhờ tỷ tặng cho Không Mộc tiền bối, dù sao đệ cũng không dùng đến.”
Ánh mắt Hương Trà loé lên một tia tán thưởng, đưa tay véo véo gò má của hắn:
“Hảo tiểu tử, không uổng công sư tỷ thương ngươi.”
Nàng sảng khoái nhận lại Phá Cảnh Thiên Đan, tâm trạng có vẻ khá vui sướng, miệng huýt sáo nhảy nhót trở về động phủ.
Lạc Nam dở khóc dở cười, xem ra vị sư tỷ này là muốn thử thách lòng tham của hắn đây mà.
Nếu hắn vẫn muốn chiếm giữ Phá Cảnh Thiên Đan cho bản thân mình mà không nghĩ đến Không Mộc Đạo Nhân vừa mới đột phá Thiên Đạo Cảnh, có lẽ Hương Trà cũng sẽ không nói gì nhưng trong lòng sẽ đánh giá thấp hắn hơn một chút.
Còn hiện tại rõ ràng nàng cực kỳ hài lòng với quyết định của hắn.
Nhớ lại lời nói vừa rồi của nàng, hắn vuốt cằm thoáng suy tư, muốn đột phá Đại Đạo Cảnh cho túi da không phải việc gì khó, thậm chí là rất dễ dàng chỉ cần có đủ tài nguyên.
Nhưng mục tiêu của hắn là có thể cân bằng tu vi cho cả túi da và bản thể, cho nên nguồn tài nguyên bắt buộc phải chia làm hai phần.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam liền loay hoay đem Hội Quy Trận thiết lập ở Thanh Trà Sơn, dù sao thì nơi này cũng sẽ là “nhà” của hắn trong thời gian tới.
Hội Quy Trận này đã được Chiến Trận Sư của Chiến Trận Đường phong ấn trong ngọc bội, chỉ cần bóp nát là nó tự kết thành trận pháp hoàn chỉnh mà thôi, bằng không với bản lĩnh Trận Pháp hiện tại của hắn chưa đủ tư cách lập ra nó.
Về phần Bá Chủ Lãnh Địa đã có Bá Chủ Chiến Kỳ hỗ trợ, không quá cần đến Hội Quy Trận.
Bố trí xong Hội Quy Trận, Lạc Nam lại ngắm nghía huyết mạch Tứ Tượng Thú.
Nói đến Tứ Tượng Thú này tuy rằng lợi hại nhưng Lạc Nam cảm thấy nó còn không bằng Vạn Ảnh Thiên Ma hay Hỗn Thế Chiến Thân của mình, tầm mắt của hắn cực kỳ cao, Tứ Tượng Thú còn chưa đủ hấp dẫn để hắn luyện hoá.
Huống hồ con hàng Hoàng Yêu Tứ kia chỉ có tu vi Đại Đạo Viên Mãn, luyện hoá huyết mạch của hắn cũng không tăng được bao nhiêu tu vi cả.
Ở trong mắt Lạc Nam, huyết mạch Tứ Tượng Thú này kém hơn Cửu Yêu Quy Nhất Thể của Huyền Lạc Nhi nữa cơ.
Cho nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn quyết định sẽ sử dụng huyết mạch Tứ Tượng Thú vào mục đích khác.
Chính là lĩnh ngộ khả năng của chúng nó, tạo nên một Tứ Linh Vệ Hồn phiên bản năng cấp.
Thổ Hùng sẽ được ứng với Thanh Long.
Mộc Quy sẽ được ứng với Huyễn Vũ.
Kim Hổ sẽ được ứng cùng Bạch Hổ.
Chu Tước sẽ được ứng với Phượng Hoàng.
Nhưng Lạc Nam suy nghĩ táo bạo hơn, hắn muốn Tứ Linh Vệ Hồn của mình có thể linh hoạt biến hoá, bất kỳ loài nào cũng có thể dung hợp vào nhau để tăng sức mạnh.
Chẳng hạn như Thổ Hùng có thể mọc ra đôi cánh của Chu Tước, Mộc Quy có thể khảm nạm thêm vảy của Thanh Long? Càng nghĩ càng hưng phấn, muốn làm được điều này buộc phải đem Tứ Linh Vệ Hồn thăng cấp...
Vậy chỉ có thể dựa vào Thiên Đạo Tạo Hoá Quyết.
Không hề chần chờ, Lạc Nam trở về bản thể.
Hắn trực tiếp nuốt huyết mạch Tứ Tượng Thú vào, biến tất cả lực lượng thành tài nguyên đột phá tu vi.
Bản thể cũng nhờ vậy đột phá đến Đạo Cảnh Trung Kỳ, may mắn lần này có lẽ Giới Linh biết khó thể tiêu diệt hắn nên không giáng xuống Đạo Kiếp.
Lạc Nam không luyện hoá huyết mạch Tứ Tượng Thú thành huyết mạch của mình, ngược lại mở ra Thiên Đạo của Lục Đạo Luân Hồi Tâm, sử dụng Thiên Đạo Quy Tắc đem những gì lĩnh ngộ được từ huyết mạch cải tiến và nâng cấp khẩu quyết của Tứ Linh Vệ Hồn Thuật thông qua Thiên Đạo Tạo Hoá Quyết.
Rất nhanh, phía sau lưng hắn hiện ra hư ảnh của tám loài thú khác nhau...
Thổ Hùng, Mộc Quy, Kim Hổ, Phượng Hoàng và Huyền Vũ, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ...
Tất cả chúng nó chậm rãi dung hợp một cách vặn vẹo...
Lạc Nam chìm đắm vào trong việc nâng cấp Tứ Linh Vệ Hồn Thuật...
À không, từ giờ có thể gọi là Bát Linh Vệ Hồn Thuật.
...
Ba tháng thời gian, Lạc Nam thở hổn hển như chó chết nằm bẹp dí...
Không có Bá Chủ Chiến Kỳ hỗ trợ, di chứng của Thiên Đạo lại kéo đến.
Lạc Nam mệt mỏi chẳng có gì làm, đưa mắt ngắm nhìn vẻ đẹp của Đông Hoa.
Chỉ thấy nàng dáng người thướt tha, mắt ngọc mày ngài, làn da không cần phấn vẫn trắng hơn tuyết, bờ môi không tô son vẫn đỏ như hồng hoa, dù thân khoác cung trang nhưng những đường cong hoàn mỹ vẫn không thể che giấu.
“Đối với ta, nàng không chỉ là đoá hoa đẹp nhất Đông Vực...nàng còn là đoá hoa diễm lệ nhất Nguyên Giới.” Lạc Nam thì thào.
“Thật sao?” Đông Hoa bỗng nhiên mở mắt ra nhìn hắn, bờ môi anh đào cười tủm tỉm.
“Cái gì thật cơ?” Lạc Nam giả ngu.
“Ngươi vừa nói gì? Nói lại ta nghe xem!” Đông Hoa tiến đến bên cạnh hắn, hai mắt toả sáng như sao.
“Ta mệt, không còn sức nói a...” Lạc Nam thì thào, dáng vẻ vô lực.
“Đáng ghét.” Đông Hoa cắn lấy cánh môi, với một người luôn quan tâm đến nhan sắc như nàng, được nam nhân nói ra lời như vậy chính là niềm hạnh phúc lớn nhất, mà cái tên này hiện tại không chịu mở miệng.
Nghĩ đến đây, nàng cúi nhẹ đầu hôn lên má hắn một ngụm, đưa tay nắn nắn bóp bóp:
“Hết mệt chưa?”
Lạc Nam thuận thế ôm ngọc thể mềm mại như bông của nàng vào lòng, chỉ thấy hương thơm như u lan khê cốc bao phủ nội tâm.
Hắn nâng cằm nàng lên, hôn vào đôi môi yêu kiều đằm thắm hấp dẫn.
“Ưm...” Đông Hoa yêu kiều nỉ non một tiếng, không ghét bỏ hắn người đầy mồ hôi, vòng tay ôm hắn thật chặt, duỗi ra chiếc lưỡi đinh hương chiều chuộng quấn quít.
Lạc Nam như lên thiên đàng, xúc cảm và hương vị từ miệng giai nhân khiến linh hồn hắn lâng lâng.
Hai người ôm hôn âu yếm như quên mất cả thời gian...
Không biết qua bao lâu khi Đông Hoa cảm giác có một thanh hung khí dữ tợn chạm vào đùi mình, nàng mới đỏ ửng gò má đem hắn đẩy ra, thở hổn hển nói:
“Đừng tiếp tục, người ta sợ chịu không nổi...”
Lạc Nam vuốt ve gò má kiều diễm của nàng, nhìn phiến môi phấn nộ ướt át, ngũ quan tuyệt mỹ đằm thắm thành thục, nhu tình nói:
“Đối với ta, nàng chính là đoá hoa mỹ lệ nhất thế giới...”
Đông Hoa thổ khí như lan, ánh mắt ướt át động nhân thì thầm bên tai hắn:
“Nể mặt chàng thành thật, lần này thiếp sẽ thưởng cho chàng...”
Nói xong đã trườn người xuống dưới, vén nhẹ tóc lên qua vai, tìm đến tiểu huynh đệ...
“Hít...”
Lạc Nam thở ra một hơi, vừa lòng thoả ý ngắm nhìn nàng hầu hạ.
Lần trước từ tổng bộ của Phá Đạo Hội rời đi, Đông Hoa đã thành công đột phá đến Đại Đạo Cảnh Sơ Kỳ, có lẽ nàng cũng nhận được không ít phần thưởng sau khi đi theo hắn làm nhiệm vụ thống nhất Ngũ Châu Tứ Vực trong thời gian qua.
Được mỹ nhân Đại Đạo Cảnh, hơn nữa còn là người mình yêu chăm sóc như vậy, đối với bất kỳ nam nhân nào cũng là một loại hưởng thụ to lớn.
...
Như được khích lệ lớn lao, Lạc Nam khôi phục thân phận Tiểu Ma, thần thanh khí sảng rời khỏi Phá Đạo Lệnh.
Tiến ra phía sau núi Thanh Trà Sơn, tìm một sơn cốc vắng vẻ có thác nước hữu tình, Lạc Nam khoanh chân ngồi trên vách đá.
Hắn lấy ra quyển da, sắc mặt nghiêm nghị.
Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, Lạc Nam mở ra quyển da.
Đập vào tầm mắt của hắn là bốn chữ “Vực Thần Đạo Kinh.”
Lạc Nam biểu lộ thận trọng, chẳng biết vì sao bốn chữ Vực Thần Đạo Kinh này được viết bởi ngòi bút hết sức bình thường, nét chữ cũng chẳng có gì nổi bật nhưng lại khiến hắn cảm nhận được sự kính nể và nguy hiểm vô cùng.
Điều này khiến hắn liên tưởng đến cách mà Bùi Diệm phát động công kích, rõ ràng là cực kỳ gọn gàng, dứt khoát và đơn giản nhưng lại tạo ra uy lực bạo phát kinh thiên động địa.
Nghĩ đến đây, hắn tiếp tục tìm hiểu...
Bất quá rất nhanh, sắc mặt Lạc Nam trở nên mộng bức.
Bởi vì ngoài bốn chữ Vực Thần Đạo Kinh kia ra, tấm da này chẳng còn cái rắm nào nữa cả, ngay cả một dòng chữ cũng không có.
“Chẳng lẽ là bịp?” Lạc Nam ngờ vực không thôi.
Bất quá nghĩ đến thân phận của Thiếu Thần Tử, lại ở trước mặt nhiều người, chắc hẳn đối phương sẽ không lấy ra hàng dởm đưa cho mình.
Nhớ lại Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cũng ẩn chứa huyền cơ, vậy có khả năng là do mình chưa ngộ được sự đặc biệt của Vực Thần Đạo Kinh nên mới chưa lĩnh ngộ được nó.
Tập trung cao độ, Lạc Nam bắt đầu cầm tấm da nghiên cứu...
Hắn thử dùng máu nhỏ vào tấm da...Không có tác dụng.
Hắn thử dùng linh hồn thẩm thấu vào tấm da, cũng không có tác dụng.
Đây là Vực Thần Đạo Kinh, nên hắn thử dùng Vực của mình bao trùm lấy tấm da, lại chẳng có chút tác dụng nào.
“Kỳ quái, chẳng lẽ phải đem nó nuốt vào?”
Lạc Nam lẩm bẩm, thử bỏ tấm da vào miệng gặm cắn.
RĂNG RẮC...
Răng của hắn xém chút gãy ra, tấm da vẫn hoàn hảo vô hại.
“Moá, chẳng trách vị Thiếu Thần Tử kia hảo sảng đưa thứ này cho ta, xem ra không hữu duyên, không được chỉ dẫn là khó lòng tu luyện a.” Lạc Nam âm thầm buồn bực.
Bất quá hắn vẫn còn lượng lớn Điểm Danh Vọng, quyết định chơi lớn một lần, sử dụng Thiên Cơ Lâu để hỏi cách tu luyện Vực Thần Đạo Kinh.
ÀO ÀO...
Bỗng nhiên thác nước phía sau lưng có động tĩnh.
Lạc Nam giật mình quay đầu, chỉ thấy từ bên trong thác nước, một vị nam tử phong thần tuấn lãng, tuổi tầm trên ba mươi, vải trắng quấn thân, nửa người trên cởi trần hiển lộ từng khối cơ bắp cân xứng...
“Ồ...”
Nam tử nhìn thấy Lạc Nam ngồi trên đá tu luyện, nhất thời hứng thú nhếch miệng: “Nhìn ngươi có phần lạ mặt, mới gia nhập Độ Đạo Môn à?”
Lạc Nam quan sát nam tử này, vậy mà không thể thấy tu vi đối phương...
Hiện tại hắn không dám sử dụng Quy Tắc trạng thái siêu thoát thiên địa nên nhìn không thấu, vậy khả năng vị nam tử này là Thiên Đạo Cảnh trở lên, cũng không biết ở phía sau thác nước làm cái gì.
“Không biết tiền bối là?” Lạc Nam chắp tay hỏi.
“Một vị đệ tử của Độ Đạo Môn như ngươi mà thôi.” Nam tử ung dung cười:
“Ngươi có thể gọi ta Nhật Linh sư huynh.”
...
P/S: Vẫn như mọi năm, đến sinh nhật em lại nhận được những lời chúc của mọi người, e cũng cố gắng viết nhiều hơn trong hai ngày này xem như đáp lễ, cảm ơn vì tất cả ạ.
Đêm nay bạo 6 chương ^^.
Ai có lòng tặng quà sinh nhật em thì đây ạ ^^:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2694: Tận dụng vật phẩm
Chương 2694: Tận dụng vật phẩm