“Tiểu tử thúi, vừa ra ngoài một thoáng đã gây chuyện...”
Lạc Nam vừa về tới cứ điểm đã thấy Hương Trà từ trong phòng đi ra.
Bất quá lần này nàng không còn dáng vẻ ngáy ngủ, ngược lại ánh mắt rất sáng, bờ môi còn treo lấy nụ cười...
Hiển nhiên biểu hiện của tên sư đệ vẫn khiến nàng tương đối hài lòng.
Thanh Trà Sơn lần này xem như nở mày nở mặt, Không Mộc Đạo Nhân ở trước mặt các Trưởng Lão khác của Độ Đạo Môn cũng có thể ngẩng đầu.
Thiên Tử nhà mình một chiêu giải quyết Thiên Tử của thế lực mang tiếng là mạnh hơn mình, thành tựu này vô số năm không phải ai cũng làm được.
Bởi vì các nhân vật Thiên Tử của những thế lực lớn đều có chiến lực sàn sàn với nhau, nếu như song phương đại chiến ba trăm hiệp rồi phân ra thắng bại thì quá mức bình thường, không có gì đáng nói.
Còn hiện tại, Lạc Nam vượt hai tiểu cảnh giới một chiêu giết chết Thiên Tử của đối phương, việc này thử hỏi có ai làm được? “Thôi được rồi trùm cuối, đừng có ở đây giả vờ giả vịt.” Lạc Nam trong lòng âm thầm khinh thường.
Nhân vật đáng sợ nhất thường tỏ ra vô hại nhất, chỉ tội cho đám người Lâm Thiên, Hoạ Thuỷ, Võ Lân các loại còn chưa biết ai mới là mối nguy hiểm lớn nhất của bọn hắn.
Trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt hắn vẫn ngang nhiên vỗ vỗ ngực nói:
“Ai dám ức hiếp sư tỷ cứ nói với đệ, đệ sẽ giải quyết chúng.”
“Không tệ, không uổng công tỷ thương ngươi...” Hương Trà cười đến híp mắt, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn.
“KENG, Rương Đặc Biệt xuất hiện, vị trí tại bên trong Thiên Cảnh.”
Thanh âm thông báo bất chợt vang lên trong đầu.
“Vừa đúng 20 năm mới xuất hiện, Rương Đặc Biệt lần này chắc chắn là Thiên Cấp.” Lạc Nam âm thầm sung sướng.
Từ khi hắn đạt được Phản Quy Mặt Nạ đến nay đã có 20 năm thời gian, mà 20 năm là thời gian để Rương Đặc Biệt Thiên Cấp hiện thế.
“Hắc hắc, đồ tốt...” Lạc Nam nóng lòng đến cực điểm, hận không thể lập tức lao vào Thiên Cảnh tìm kiếm.
Rương Đặc Biệt Địa Cấp đã cho hắn Phản Quy Mặt Nạ, vậy Thiên Cấp sẽ là thứ gì đây?
Cùi cùi cũng phải đạt đến Thần Đạo Cấp chứ?
Mà lúc này, các vị trưởng lão thông báo cho toàn bộ đệ tử tập trung tại quảng trường phía sau cứ điểm.
Lạc Nam, Hương Trà và Bảo Lan các nàng nghe lệnh tiến đến.
Toàn bộ đệ tử Độ Đạo Môn cũng đã tập trung, trong đó người duy nhất mặc áo choàng chính là Bùi Linh Hi, dường như nàng có được đặc quyền như vậy.
Ma Ngân Trưởng Lão đứng giữa trung tâm, cao giọng nói:
“Tất cả đệ tử Độ Đạo Môn ở đây, có người đã từng tham gia Tranh Đoạt Thiên Cảnh, có người lần đầu tiên tham gia, vậy nên bổn trưởng lão một lần nữa nói lại cách thức thi đấu.”
“Thiên Cảnh có hoàn cảnh đặc thù, có vẻ như vị Thần Đạo Cảnh kia trước khi ngã xuống cố tình sắp đặt để hậu nhân tranh đoạt.”
“Bên trong Thiên Cảnh có tổng cộng 12 vùng trọng điểm được gọi là 12 Thiên Tâm, chỉ khi làm chủ được 12 Thiên Tâm mới có quyền sở hữu Thiên Cảnh.”
“Thiên Tâm giống như chìa khoá để làm chủ Thiên Cảnh vậy.”
“Cứ cách 30 vạn năm, vị trí của 12 Thiên Tâm này sẽ thay đổi một lần, nằm rải rác khắp nơi bên trong Thiên Cảnh, nhiệm vụ của các ngươi là tìm ra toàn bộ Thiên Tâm và cố thủ nó cho đến khi Tranh Đoạt Thiên Cảnh kết thúc.”
“Thời gian Tranh Đoạt Thiên Cảnh xảy ra cho đến lúc kết thúc là 4 năm.”
Thanh âm vừa dứt, từng đệ tử có biểu hiện khác nhau.
Những sư huynh, sư tỷ đã sớm tham gia Tranh Đoạt Thiên Cảnh thì biểu lộ ngưng trọng, bọn hắn hiểu quá trình 4 năm này sẽ khó khăn như thế nào.
Còn những người mới như Lạc Nam lại đăm chiêu suy nghĩ.
Trước đó Lạc Nam cứ tưởng Tranh Đoạt Thiên Cảnh là tất cả đệ tử của các đại thế lực xông vào hỗn chiến, đào thải những đệ tử của các thế lực khác, cho đến cuối cùng giành lấy chiến thắng.
Hiện tại mới biết mọi thứ không đơn giản...
Phải làm chủ và thủ hộ 12 Thiên Tâm, chẳng trách mỗi thế lực đều cử ra gần như toàn bộ đệ tử của mình.
Bởi vì đây là một cuộc chiến mà không phải một cá nhân hay số ít đệ tử có thể làm được.
Nếu ngươi chiếm được Thiên Tâm, ngươi còn phải thủ ở nơi đó để ngăn cản các thế lực khác tiến đánh cướp đoạt.
Muốn bảo vệ 12 Thiên Tâm, lực lượng của một thế lực sẽ phải phân mảnh ra 12 nhóm ở cách xa nhau.
Mà khi lực lượng bị phân tán như vậy, làm sao có thể chống được các thế lực khác toàn diện công phá?
Cho nên có thể nói, để làm chủ được Thiên Cảnh không hề dễ dàng, đòi hỏi phải có kế hoạch, tính toán, không phải cứ cậy mạnh là được.
Quả nhiên đúng như Lạc Nam suy nghĩ, Ma Ngân Trưởng Lão tiếp tục nói:
“Kế hoạch để chiến thắng lần này của Độ Đạo Môn là tạm thời bỏ qua Thiên Tâm, cứ để Thiên Tâm cho các thế lực khác tranh đoạt.”
“Chúng ta sẽ hạn chế va chạm và xung đột nhất có thể, bảo toàn lực lượng trong suốt ba năm, mặc kệ Thiên Tâm do ai làm chủ.”
“Trong ba năm này, các ngươi hãy tìm kiếm cơ duyên bên trong Thiên Cảnh, gia tăng thực lực.”
“Ở năm cuối cùng, khi phần lớn các thế lực khác đều đã suy yếu...đó là lúc Độ Đạo Môn toàn lực xuất kích, một lần đoạt lấy toàn bộ Thiên Tâm, đoạt được thắng lợi.”
Ánh mắt của không ít người sáng lên, bất quá đã nghe Cầm Dao Nhã trong trẻo mở miệng:
“Trưởng Lão, mọi chuyện e rằng sẽ không thuận lợi như thế, bởi các thế lực khác đều có kế hoạch của riêng bọn hắn, nói không chừng sẽ có những kẻ muốn hành động giống như chúng ta.”
“Đương nhiên rồi.” Ma Ngân gật đầu:
“Cho nên đó chỉ là kế hoạch sơ lược, mọi diễn biến bên trong tất cả các ngươi đều phải linh hoạt và tuỳ cơ ứng biến, cuộc chiến này chưa bao giờ là dễ dàng.”
Nói đến đây, Ma Ngân lấy ra năm khối lệnh bài, cao giọng quát:
“Bùi Linh Hi, Bùi Vũ, Cầm Dao Nhã, Đan Phỉ, Chiến Nhuệ bước ra khỏi hàng.”
Năm người này nhanh chóng xuất hiện, đều là Thiếu Thần Tử, Thiếu Thần Nữ...là những nhân vật hàng đầu của thế hệ đệ tử Độ Đạo Môn.
Trong đó Chiến Nhuệ cũng như Đan Phỉ, y là Thiếu Thần Tử của Toàn Chức Đạo Thống, bất quá nếu Đan Phỉ thiên về lĩnh vực luyện đan thì Chiến Nhuệ lại thiên về Chiến Trận và Luyện Phù...
Nghe nói vị Chiến Nhuệ này là một tên cuồng trận pháp và phù chú, ngày thường cực kỳ ít người có thể thấy hắn, phần lớn thời gian hắn đều tập trung nghiên cứu hai lĩnh vực này.
Gần nhất khi Độ Đạo Môn và Tam Đạo Môn xung đột ở lôi đài, Chiến Nhuệ cũng ở trong phòng tĩnh lặng, chưa từng ló mặt ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Nam nhìn thấy đối phương.
Nhìn dáng vẻ như một vị thư sinh nho nhã, bất quá bên trong đôi mắt lại có Trận Văn và Phù Văn không ngừng luân chuyển.
Hiển nhiên dù lúc này tập trung ở đây nhưng vị này vẫn đang liên tục diễn biến các loại Trận Pháp, Phù Chú bên trong tiềm thức.
Độ Đạo Môn có năm vị Thiếu Thần Tử và Thiếu Thần Nữ lúc này toàn bộ đã xuất hiện, hầu hết đều nhập đạo Đối Nghịch Thiên Địa.
Vực Thần Đạo Thống là Bùi Vũ và Mộc Linh Hi.
Toàn Chức Đạo Thống là Đan Phỉ và Chiến Nhuệ.
Thiên Âm Đạo Thống chỉ có một mình Cầm Dao Nhã.
Về phần Thiên Tử, Thiên Nữ thì lại có không ít người như Lạc Nam, Cầm Thanh Vận, Hương Trà, Bùi Diệm, Long Trần, Ma Ngao...tu vi dao động từ Đại Đạo cho đến Thiên Đạo Sơ Kỳ, tất cả đều là đồ đệ hoặc hậu nhân của trưởng lão.
“Năm người các ngươi phụ trách dẫn dắt hàng vạn sư đệ và sư muội ở trận chiến lần này, các ngươi có quyền thương nghị, đưa ra kế hoạch và ra lệnh cho bọn hắn làm theo, hãy đặt tôn chỉ vì đại cục lên trên hết.” Ma Ngân trầm giọng nói:
“Năm khối lệnh bài này được kết nối với lệnh bài đệ tử của những người khác, có thể thông qua đó truyền âm bất cứ lúc nào.”
Chiến Nhuệ đưa tay lên lắc đầu: “Trưởng Lão, ngươi kêu ta bố trận, chế phù thì được, làm ơn đừng kêu ta nghĩ kế sách, lập kế hoạch hay chỉ huy gì gì đó, đau đầu lắm...giao lại cho bọn hắn đi, ta sẽ làm theo.”
“Thôi được rồi.” Đã sớm biết phong cách của Chiến Nhuệ, Ma Ngân chỉ có thể lắc đầu:
“Nếu đã như vậy, ngươi cũng phải tuân theo lệnh của bốn người khác.”
“Tốt.” Chiến Nhuệ gật gù hài lòng, trở về đội ngũ của các đệ tử.
Nhìn thấy sư huynh của mình như vậy, cả đám đã sớm hình thành thói quen.
Nếu không phải Chiến Nhuệ là đệ tử của Toàn Chức Đạo Chủ, sợ rằng hắn đã sớm từ chức Thiếu Thần Tử mà chạy đi nghiên cứu trận pháp rồi.
Cái tên của hắn là Chiến trong chiến ý, Nhuệ trong nhuệ khí...nhưng tính tình của hắn lại hoàn toàn trái ngược.
Toàn Chức Đạo Thống đa dạng lĩnh vực nhưng Thiếu Thần Tử và Thiếu Thần Nữ lại chỉ có hai người.
“Đa tạ Trưởng Lão tin cậy.” Bốn người Bùi Linh Hi, Bùi Vũ, Cầm Dao Nhã và Đan Phỉ tiếp nhận lệnh bài, cảm thấy trọng trách trên vai đè nặng.
Đã từng thế hệ sư huynh, sư tỷ của bọn hắn ngã xuống bên trong Thiên Cảnh...đến thế hệ của bọn hắn liệu có thể thành công?
Ba mươi vạn năm trước, bọn hắn chỉ là những Đại Đạo Cảnh mà thôi...
“Sau khi vào Thiên Cảnh, tất cả đều sẽ bị truyền tống đến một nơi ngẫu nhiên, nhiệm vụ đầu tiên là phải giữ an toàn cho đến khi được lệnh tập hợp.” Bùi Vũ nâng cao lệnh bài, nhìn các đệ tử quát:
“Đã rõ chưa?”
“Rõ!” Toàn trường gầm lên.
Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ tách ra như vậy rất tốt, có thời gian để mình đi nhặt Rương Đặc Biệt.
...
Tại cứ điểm của Tam Đạo Môn.
Người đứng lên tuyên bố quy tắc lại không phải các vị Trưởng Lão, mà là Thiếu Thần Nữ - Hoạ Thuỷ.
Ánh mắt lãnh diễm yêu mị nhưng đầy quyết đoán của nàng đảo quanh toàn trường, thanh âm câu hồn đoạt phách:
“Kế hoạch vẫn như cũ, thay vì giành thời gian tìm kiếm Thiên Tâm, ta muốn Tam Đạo Môn và các thế lực đồng minh liên thủ săn lùng các đệ tử của Độ Đạo Môn.”
“Mục tiêu của chúng ta chính là loại bỏ hết những kẻ có khả năng uy hiếp, chỉ cần đem tất cả địch nhân tiêu diệt, lúc đó Thiên Tâm tự khắc thuộc về chúng ta.”
“Có ai thắc mắc gì không?”
Toàn trường hừng hực chiến ý, từng đôi mắt ngập tràn hưng phấn và sát phạt ngửa đầu thét dài:
“Xin nghe theo sư tỷ.”
Đám người Lâm Thiên, Lâm Chiến sảng khoái nở nụ cười, đây là cách hành động hợp khẩu vị của bọn hắn nhất.
Thay vì chiếm cứ Thiên Tâm, vậy cứ trực tiếp giết sạch những kẻ có khả năng cạnh tranh Thiên Tâm với mình là được.
Ngoại trừ Lâm Thiên và Lâm Chiến, đứng phía sau Hoạ Thuỷ lúc này còn có một nam một nữ.
Trong đó người nam dáng người hơi gầy gò, làn da hơi trắng nhợt, khí sắc có phần âm tà, mặc trường bào màu đen.
Hắn chính là Thi Liệt, Thiếu Thần Tử của Thư Thần Đạo Thống, tu vi Thiên Đạo Cảnh Sơ Kỳ.
Mà người nữ đứng ở chỗ đó lại diễm quang tứ xạ, so với Hoạ Thuỷ cũng là một chín một mười, mỗi người mỗi vẽ.
Làn da của nàng sáng hơn ánh trăng, mắt đẹp hơn sao trời, một thân váy trắng như tiên tử không nhiễm khói lửa trần gian, có mái tóc bạch kim như ngân hà chảy xuống đến nửa vòng eo thon thả...
Nếu so với Hoạ Thuỷ là một hoạ quốc yêu cơ thì nàng lại giống như một tài nữ tràn ngập trí tuệ, thanh tĩnh như trăng trong giếng cổ, cao lạnh như tuyết liên trên đỉnh băng sơn, mang đến cho người khác cảm giác như gần như xa, tưởng như ở ngay trước mặt lại cách xa vạn dặm, không thể nắm lấy...
Nàng cũng chính là vị Thiếu Thần Nữ thứ hai của Tam Đạo Môn, xếp hạng thứ sáu trên Đạo Địa Tiên Bảng.
Đối với kế sách của Hoạ Thuỷ, Thi Hồng Nhan không có ý kiến gì.
Mục tiêu của nàng lần này chỉ có một, đó là đánh bại Cầm Dao Nhã.
Vào 30 vạn năm trước, tuy rằng Tam Đạo Môn chiến thắng và đoạt được Thiên Cảnh...nhưng Thi Hồng Nhan lại bại ở trong tay Cầm Dao Nhã.
Lần này sẽ khác...
...
Cùng thời điểm đó, các thế lực, Đạo Thống khác cũng bắt đầu phổ biến kế hoạch cho các đệ tử hành động.
Sau khi chuẩn bị xong, đồng loạt rời khỏi Thăng Thiên Thành, xuất phát về phía Thiên Cảnh.
Bầu trời rộng lớn, tu sĩ đông đúc như chim, người có tu vi thấp nhất của là Đại Đạo Cảnh...
Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, giả sử nếu như bên ngoài không bị hạn chế về mặt tu vi, thì chỉ cần một trong các Đạo Thống ở đây đã đủ quét ngang Ngũ Châu Tứ Vực, không cần đến toàn bộ Đạo Địa phải ra tay.
Nhớ lại âm mưu của Tam Đạo Môn và Song Thần Môn, hắn liền bí mật thả ra một đám Ma Ảnh núp vào cái bóng dưới chân của các đệ tử Độ Đạo Môn.
Hành vi của Lạc Nam không qua mặt được các Thiên Đạo Cảnh như Cầm Dao Nhã và Bùi Vũ, bất quá bọn hắn chỉ hài lòng nở nụ cười, biết rằng Lạc Nam có ý tốt, sử dụng Ma Ảnh để kịp thời viện trợ cho các đệ tử nếu xảy ra chuyện.
Rất nhanh, tất cả đã xuất hiện bên ngoài Thiên Cảnh.
Nơi này có một kết giới khổng lồ ngăn cách với thiên địa bên ngoài...
Theo Lạc Nam cảm nhận, kết giới này được tạo thành từ Thần Đạo Quy Tắc, khiến bên trong trở thành một phương thiên địa độc lập ngăn cấm những kẻ tu vi trên Thiên Đạo tiến vào, có lẽ là do vị Thần Đạo kia trước khi ngã xuống đã lập ra.
“Sư tỷ, sao đệ có cảm giác vị Thần Đạo này muốn tìm truyền nhân hơn là để lại Thiên Cảnh cho người sau khai thác?” Lạc Nam truyền âm hỏi Hương Trà.
“Không tệ...” Hương Trà gật đầu truyền âm:
“Đây cũng là suy đoán của cao tầng các thế lực, rất có thể vị Thần Đạo kia bí mật lưu lại truyền thừa, mà muốn có được truyền thừa phải được hắn tán thành bằng cách tranh đấu.”
“Bằng không ngươi nghĩ Thiên Cảnh hấp dẫn đến mức tất cả thế lực ở Đạo Địa phải cử đệ tử chiến đến mức đầu rơi máu chảy à?”
Lạc Nam giật mình...
Trước đó hắn cũng cảm thấy kỳ quái, tuy rằng Thiên Cảnh rất quý giá...nhưng còn chưa quý đến mức để toàn bộ đệ tử đi liều mạng, chẳng may toàn quân bị diệt, thế hệ đệ tử, hậu bối kế thừa đều tiêu tùng, tổn thất đó e rằng mười cái Thiên Cảnh cũng không thể bù đắp được đối với một phương thế lực.
Nhưng nếu bên trong Thiên Cảnh còn cất giấu truyền thừa của một vị Thần Đạo Cảnh, vậy thì mới đáng giá để đi liều.
Bởi vì nếu một đệ tử có thêm được truyền thừa của Thần Đạo Cảnh chẳng khác nào nội tình của thế lực sau lưng hắn tăng mạnh, thậm chí đủ để sáng lập thêm một Đạo Thống.
Sức hấp dẫn như thế, bất kỳ thế lực nào cũng không thể từ chối.
Bao gồm tứ đại thế lực hàng đầu Đạo Địa...
...
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
- E chân thành cảm ơn <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2737: Bắt đầu
Chương 2737: Bắt đầu