Chỉ thấy Dị Nữ động ý niệm, mái tóc đỏ như máu của nàng đã chuyển sang màu đen, kiện áo bào có phần hở hang quyến rũ trên cơ thể cũng hoá thành một lớp hắc sắc chiến giáp, ở giữa trán có một ấn ký hình Sư Lân rất nhỏ, bên trong ẩn chứa Thời Không Chi Lực cuồn cuộn tinh khiết.
Đáng nói chính là, dáng người kiều nộn nở nang trước đó cũng trở nên săn chắc hơn, tràn đầy linh hoạt và khoẻ khoắn, chân mày như kiếm, sự quyến rũ trở thành uy nghiêm cao ngạo, nhìn qua như một nữ chiến tướng có thể tung hoành sa trường.
Và đương nhiên khí tức cũng càng trở nên cường đại, bất quá còn chưa đủ để đột phá Yêu Thiên Đạo Hậu Kỳ.
Lạc Nam đi một vòng đánh giá, khí chất của Dị Nữ đã thay đổi, quả thật có những đường nét giống với tên Sư Lân Đế Thú kia.
RỐNG!
Dị Nữ nhếch miệng, hư ảnh một con Sư Lân Đế Thú khổng lồ hiện ra sau lưng nàng hướng Lạc Nam gào thét, tiếng gầm chấn động thương khung khiến không gian trở nên cuồng bạo.
Sau đó ánh sáng bao trùm cơ thể nàng, liền biến thành một con Sư Lân Đế Thú trên lưng có đôi cánh dơi, toàn thân bao trùm trong vảy của Ma Long.
Lạc Nam thử nhảy lên lưng nàng, cảm giác ngồi không tệ, cực kỳ vững vàng và khí phách...
“Chẳng lẽ mỗi lần nàng thôn phệ máu huyết của một sinh vật, liền sẽ phải vĩnh viễn thể hiện ra những đặc điểm của nó?” Hắn vuốt cằm hỏi.
Nếu thật sự là như thế, ngày sau thôn phệ đến tận vài chục loài, chẳng phải sẽ quá mức “thập cẩm” sao? Đến lúc đó nhìn vào sẽ không thể biết được Dị Nữ là cái giống loài gì...
“Không hề, ta vẫn có thể khôi phục hình dạng cũ một cách tuỳ ý.” Dị Nữ mỉm cười.
Ánh sáng bao trùm toàn thân, từ Sư Lân Đế Thú bốn chân liền một lần nữa hoá trở về thân thể của Huyết Dị Yêu Hoàng trước đó, thậm chí sau đó còn tiếp tục biến thành Huyết Hoàng Biên Bức và Hắc Ma Long một cách tách biệt, không bị trộn lẫn vào nhau.
“Ta còn có thể thay đổi đặc điểm bản thể của mình tuỳ theo ý muốn.” Dị Nữ nói thêm.
Sau đó nàng lại hoá thành một tôn Hắc Ma Long, nhưng lại được bao trùm bên trong chiến giáp của Sư Lân Đế Thú và có được móng vuốt của Huyết Hoàng Biên Bức, dáng vẻ cực kỳ bất phàm.
“Lợi hại a...” Lạc Nam thán phục không ngớt: “Đạo Thể không hổ danh là Đạo Thể, Hấp Huyết Đạo Thể này cũng quá mức linh hoạt khó lường.”
Bất quá nghĩ đến Bí Thuật – Vạn Thú Tiên Ma Biến của hắn cũng có thể biến hoá thành đủ loại yêu tộc chỉ cần luyện hoá Yêu Đan của chúng, vậy thì Hấp Huyết Đạo Thể cũng có khả năng này chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
Hắn nhảy khỏi lưng nàng cười nói: “Thế là ở dạng nhân loại nàng cũng có thể thay đổi?”
“Đương nhiên rồi.” Dị Nữ hoá trở thành nhân hình, thử dụng tâm thay đổi khí chất, bộ chiến giáp màu đen biến mất trở về áo choàng của nữ hoàng, tóc đen chuyển lại màu đỏ, mà sự cương nghị uy mãnh vừa rồi cũng đã khôi phục thành quyến rũ diễm lệ.
“Như thế này rất tốt, ta vẫn ưa thích con người ban đầu của nàng, còn những thay đổi kia chỉ nên áp dụng vào trường hợp tương ứng.” Lạc Nam vuốt cằm.
“Ta hiểu rồi.” Dị Nữ nhoẻn miệng cười.
“Bảo Lan nàng lại đây!” Lạc Nam vẩy tay gọi Bảo Lan.
“Công tử có gì phân phó?” Bảo Lan hỏi.
Lạc Nam liền lấy ra mười vạn Đạo Xu, mười quả Hoàng Trung Lý cấp Thiên Đạo và Bàn Đào Quả kèm theo Thăng Hoa Đan đưa cho nàng, mỉm cười nói:
“Sắp tới ta muốn nàng và Dị Nữ hãy cùng nhau tu luyện, mục tiêu đặt ra là Bảo Lan đột phá Thiên Đạo Cảnh, còn Dị Nữ phải ngưng tụ số lượng Long Văn, Ma Văn và Nguyên Văn càng nhiều càng tốt.”
Hắn muốn gia tăng thêm chiến lực cho người ở bên cạnh của mình.
Nhìn thấy Lạc Nam một lần lấy ra cả đống tài nguyên mà cả đời mình cũng chưa từng được tiếp xúc, Dị Nữ ánh mắt loé lên dị sắc liên tục, càng thêm kiên định vì quyết định đi theo hắn của mình.
“Chúng thiếp sẽ không để công tử thất vọng.” Bảo Lan cùng Dị Nữ nghiêm túc gật đầu.
“Bắt đầu luôn đi!” Lạc Nam nở nụ cười.
Hai nữ nhân hiểu ý, liền dắt tay nhau tiến vào Phá Đạo Lệnh.
Với từng ấy tài nguyên, ngày các nàng xuất quan chiến lực lại đạt đến một đẳng cấp mới.
Mà lúc này, Bích Tiêu ở trong Phá Đạo Lệnh liền truyền âm nói với hắn:
“Có tin tức về Vô Minh Mộ Địa mà ngươi cần.”
Lạc Nam lập tức tập trung tinh thần, trước đó Hương Trà sư tỷ từng tuỳ tiện nói nếu như có thời gian rảnh kêu hắn đến Vô Minh Mộ Địa một chuyến...
Mặc dù thái độ của nàng khi đó có vẻ không mấy quan trọng...nhưng hắn đương nhiên không dám xem thường đề nghị của một vị Thần Đạo Cảnh cho mình, nên mới để Bích Tiêu tìm kiếm tin tức.
“Vô Minh Mô Địa là một toà mộ địa ở Đạo Quốc mà ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng sẽ không tuỳ tiện xâm nhập, tuy là mộ địa nhưng vì tính quan trọng của nó mà được xem như cấm địa.” Bích Tiêu nghiêm nghị nói:
“Không có quá nhiều tin tức về nó, chỉ biết rằng Vô Minh Mộ Địa là nơi của một vị Kiếm Thần tạo hoá ngã xuống, hiện tại đang được Loạn Đạo Thần Quốc canh giữ.”
“Đáng nói ở chỗ, Loạn Đạo Thần Quốc chính là đệ nhất thế lực ở Đạo Quốc, nội tình so với Hiên Viên Thần Quốc càng kinh khủng hơn.”
“Tương truyền đệ nhất yêu nghiệt của Loạn Đạo Thần Quốc – Loạn Đạo Quận Chúa nhiều lần muốn xông vào Vô Minh Mộ Địa nhưng đều thất bại quay về.”
“Nên biết rằng Loạn Đạo Quận Chúa chính là muội muội ruột của Loạn Đạo Thần Chủ, tu vi Thiên Đạo Cảnh Viên Mãn, so với Hiên Viên Tử mạnh hơn rất nhiều, ở trước mặt nàng tất cả hào quang của Hiên Viên Tử đều không đáng giá nhắc đến.”
Lạc Nam nghe mà chân mày nhíu chặt, Vô Minh Mô Địa này rốt cuộc là nơi thần thánh yêu ma gì? Vậy mà khó chơi đến như vậy.
Hiện tại hắn ngay cả Hiên Viên Tử cũng chưa chắc có thể đánh bại, nhưng nhân vật khủng bố hơn cả Hiên Viên Tử là Loạn Đạo Quận Chúa vẫn nhiều lần thất bại khi xông vào Vô Minh Mộ Địa, chứng tỏ Vô Minh Mộ Địa không phải nơi đất lành, cũng phải thôi...nơi ngã xuống của một vị Kiếm Thần sẽ tầm thường sao?
Chưa kể nơi này còn là cấm địa ở Loạn Đạo Thần Quốc...với thân phận của hắn xâm nhập vào đệ nhất Thần Quốc ở Đạo Quốc chẳng khác nào tự tìm đường chết.
“Ngươi muốn đến Vô Minh Mộ Địa, ta cảm thấy sau khi đột phá đến Thiên Đạo Cảnh hãy nghĩ tới thì hơn.” Bích Tiêu nói.
“Kiếm Thần...” Lạc Nam vuốt cằm, Hương Trà sư tỷ biết được thân phận thật sự của hắn, biết rằng hắn ưa thích sử dụng Lạc Hồng Kiếm cho nên mới đề xuất hắn đến Vô Minh Mộ Địa?
Kiếm Thần truyền thừa, chắc chắn không thể đơn giản được rồi.
Lạc Nam trong lòng ngứa ngáy, chỉ hận không thể lập tức đến Đạo Quốc một chuyến.
Suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định sẽ lựa chọn thời điểm xuất phát đến Đạo Quốc, tìm Vô Minh Mộ Địa.
Trong suốt quảng đường di chuyển, hắn sẽ tìm kiếm tài nguyên, lịch lãm rèn luyện để tăng cường tu vi mà không cần thông qua Truyền Tống Trận của Phá Đạo Hội.
Đây sẽ là một chuyến du hành khổ luyện, không thể cứ suốt ngày ru rú bế quan ở Độ Đạo Môn được.
...
Linh Cầm Sơn...
Lạc Nam thả người rơi xuống liền thu hút không ít đôi mắt đẹp đang tu luyện ở lân cận...
“Thiên Tử tốt...”
“Tiểu Ma Thiên Tử sao có nhã hứng ghé qua nơi này?”
“Gặp qua Thiên Tử, ngươi là đến tìm các tỷ muội chúng ta sao?”
Nháy mắt đã oanh oanh yến yến, hơn mười nữ đệ tử kéo đến chào hỏi.
Gần đây danh tiếng của Lạc Nam khá thịnh, lại thêm hắn làm người hữu hảo dễ gần nên rất được các nữ đệ tử ưu ái, đặc biệt là sau khi hắn nhiều lần vì Độ Đạo Môn lấy danh dự trước các đại thế lực khác.
“Các sư tỷ muội tốt, ta đến gặp Huyễn Mộng.” Lạc Nam mỉm cười:
“Không biết nàng đang ở đâu?”
“Ây da, thật sự ghen tị với Huyễn Mộng sư muội a, vậy mà được Tiểu Ma Thiên Tử quan tâm như vậy.” Mấy nữ đệ tử xinh đẹp liếc xéo mắt.
Lạc Nam vuốt mũi cười khan, đích thật là hắn muốn đến quan tâm Huyễn Mộng.
Dù sao thì Huyễn Mộng cũng là thị nữ của hắn, nhưng gần đây hắn chỉ quan tâm đến Bảo Lan và Dị Nữ, để Huyễn Mộng tự do tu luyện ở Linh Cầm Sơn khó tránh khỏi thiệt thòi cho nàng.
“Huyễn Mộng sư muội đang ở trong rừng trúc bồi tiếp các sư tỷ, Thiên Tử có thể đến đó gặp nàng.” Một vị nữ đệ tử tốt bụng nói.
“Vậy đa tạ.” Lạc Nam chắp tay, hắn từng vào rừng trúc một lần nên cũng biết đường đi.
Không lâu sau, bên cạnh dòng suối chứa đựng Hồn Lực tinh khiết quen thuộc, Lạc Nam nhìn thấy ba vị tuyệt sắc giai nhân.
Cầm Thanh Vận ngồi cùng Huyễn Mộng, trước mặt các nàng là một cái bàn đá, Phụng Tiểu Thất lại đang châm trà rót nước cho hai nữ.
“Sư huynh!”
Thấy Lạc Nam đến gần, Phụng Tiểu Thất hai mắt sáng lên nói: “Dị Nữ tỷ tỷ đâu? Lần này nàng biểu hiện thế nhưng là quá mức lợi hại.”
“Nàng ấy bế quan rồi.” Lạc Nam nở nụ cười tiến lại:
“Dao Nhã sư tỷ không có ở đây à?”
“Sư tỷ rời khỏi tông môn có nhiệm vụ đặc biệt.” Cầm Thanh Vận vuốt nhẹ lọn tóc hồi đáp:
“Hiện tại ta tạm thời thay nàng trông coi Linh Cầm Sơn, ngươi có chuyện gì cần cứ việc nói với ta.”
Lạc Nam vuốt cằm, Cầm Dao Nhã thân là Thiếu Thần Nữ của Thiên Âm Đạo Thống, công vụ bận rộn, nhiệm vụ cần đích thân nàng đi làm chắc chắn không hề đơn giản.
Nhưng hắn cũng không tò mò, liền nói thẳng ý đồ của mình: “Cũng không có gì hệ trọng, đệ chỉ muốn gặp riêng Huyễn Mộng một chút.”
Huyễn Mộng thân thể hơi run lên, gò má trắng nõn hơi chút ửng hồng.
“Hừ, cái gì mà gặp riêng? Ra vẻ thần bí như vậy?” Phụng Tiểu Thất bĩu môi.
“Được rồi xú nha đầu, chúng ta đi!” Cầm Thanh Vận buồn cười nắm lỗ tai Phụng Tiểu Thất kéo đi.
Trong lúc nhất thời, bên dòng suối chỉ còn lại Lạc Nam và Huyễn Mộng.
Nàng vì hắn châm một cốc trà đưa đến, thanh âm nhẹ nhàng như gió lại mang theo chút u oán:
“Công tử trăm công nghìn việc, vậy mà có thời gian đến gặp thiếp thân sao?”
Trong giọng nói của nàng rõ ràng có chút chua chua, nàng thật sự ngưỡng mộ Bảo Lan được ở bên cạnh hắn mọi thời điểm, còn bản thân nàng lại chỉ có thể ở Linh Cầm Sơn tu luyện.
Nghe ra sự uỷ khuất của giai nhân, Lạc Nam ôn hoà kéo lấy bàn tay của nàng khiến nhịp tim của Huyễn Mộng đập gia tốc.
“Một ngày là nữ nhân của ta thì cả đời sẽ không thay đổi, bất kể là thê tử, hồng nhan tri kỷ hay là thị nữ ta đều trân trọng...” Lạc Nam điềm tĩnh đáp:
“Hiện tại thời cơ chưa đến, nàng tu luyện ở Linh Cầm Sơn cũng phù hợp hơn, bằng chứng là đã khôi phục trạng thái toàn thịnh, không phải sao?”
Hắn có thể cảm nhận được tu vi của Huyễn Mộng hiện tại đã là Hồn Đại Đạo Viên Mãn, đã trở về thời kỳ toàn thịnh trước khi chủng tộc bị diệt.
“Thế bao giờ thời cơ mới đến? Bao giờ thiếp thân có thể trở về hầu hạ bên cạnh công tử?” Huyễn Mộng lấy can đảm nhìn hắn.
Nàng biết được thân phận thật sự của hắn, hiểu rằng kẻ thù của nàng và hắn rất cường đại, cho nên thời gian qua ngoại trừ những lúc nhớ mong vẫn luôn vùi đầu tu luyện, tốc độ tiến triển rất nhanh để có thể giúp đỡ cho hắn.
Nhưng nhìn thấy lần lượt những Bảo Lan, Dị Nữ xuất hiện bên cạnh hắn...đáy lòng nàng không tránh khỏi lo lắng bất an, sợ hắn sẽ quên đi mình.
“Ngày đó rồi sẽ đến, dù sao thì ta không thể cứ sống mãi với vỏ bọc Tiểu Ma này được.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Hiện tại ta có chuẩn bị tài nguyên cho nàng, hy vọng nàng nhanh chóng đột phá Thiên Đạo Cảnh.”
Hắn nâng bàn tay ngọc ngà của Huyễn Mộng lên đeo vào một chiếc Nhẫn Trữ Vật...bên trong chứa đựng mấy quả Hoàng Trung Lý.
“Công tử...”
Thấy động tác ân cần của hắn, Huyễn Mộng cũng không cần biết trong Nhẫn Trữ Vật chứa đựng thứ gì, chỉ cảm thấy đáy lòng như được nếm mật, một chút uỷ khuất tiêu tan thành mây khói.
Lạc Nam kéo nàng vào trong lòng, ngửi làn hương như hoa lan từ mái tóc óng ả, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của thân thể giai nhân, ngắm nhìn quang cảnh thơ mộng của Linh Cầm Sơn trước mắt.
“Mọi thứ như một giấc mộng...thật sự không nghĩ đến ta có thể sống lại, còn gặp được nam nhân nguyện ý nương tựa cả đời.” Huyễn Mộng cảm thán một tiếng, lại thì thầm nói:
“Chỉ tiếc là công tử không dùng thân phận thật sự ôm ta.”
Lạc Nam nghe vậy có chút lúng túng, nơi này quả thật không thích hợp để sử dụng chân thân.
Hắn vội vàng thay đổi chủ đề, nghiêm túc căn dặn: “Những thứ ta vừa đưa cho nàng phải đảm bảo bí mật tuyệt đối, ngay cả Cầm Dao Nhã sư tỷ cũng không thể tiết lộ.”
Huyễn Mộng ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời âm thầm kinh ngạc rốt cuộc công tử cho mình thứ gì...
“Haha, nàng ở Linh Cầm Sơn thời gian qua học được thứ gì? Thi triển cho ta thưởng thức xem nào!” Lạc Nam hứng thú đề nghị.
Huyễn Mộng đằm thắm cắn môi nhẹ gật đầu:
“Vậy thiếp thân dùng một khúc huyền cầm hầu hạ công tử, hy vọng người đừng cười chê.”
Bàn tay giai nhân như ngọc lướt trên dây đàn, cùng với thiên nhiên ưu nhã...Lạc Nam cảm thấy tinh thần lắng đọng, cảnh đẹp ý vui.
...
Lạc Nam rời khỏi Linh Cầm Sơn lại cảm ứng được Lệnh Bài Đệ Tử của mình động đậy.
Hắn lấy ra quan sát, phát hiện Điểm Cống Hiến Môn Phái đã nhảy vọt lên đến con số 10 vạn.
“Khen thưởng phong phú nha.” Hai mắt Lạc Nam toả sáng.
Lần trước sau khi xuất sắc đạt được quán quân của tỷ đấu nội môn, Điểm Cống Hiến chỉ đạt đến 5 vạn mà thôi.
Lần này thành công cứu viện đám người Phùng Tiểu Thất, lại đem Hiên Viên Tử làm cho mặt mũi xám xịt rời đi, còn cống hiến thi thể của Sư Lân Đế Thú đến Toàn Chức Đạo Thống...cho nên Điểm Cống Hiến mà hắn được khen thưởng cũng phong phú vô cùng.
Mười vạn Điểm Cống Hiến đủ để đổi lấy khá nhiều thứ tốt.
Không chút do dự, Lạc Nam quyết định tìm đến bảo khố.
Có Điểm Cống Hiến không dùng chính là ngu xuẩn...
...
Chúc cả nhà chiều tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2780: Loạn Đạo Thần Quốc
Chương 2780: Loạn Đạo Thần Quốc