TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 82: Thiên kiêu bờ Nam

Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Một ngàn năm nay, bờ Nam luôn luôn bị bờ Bắc chèn ép.Mỗi lần đến trận chiến thiên kiêu ngoại môn, đệ tử bờ Bắc đã chiếm hơn phân nửa mười vị trí đầu, việc này khiến cho bờ Nam không thể ngóc mặt lên được. Còn vị trí thứ nhất càng không cần bàn tới, ngàn năm qua luôn là nằm trong tay bờ Bắc đấy.

Trong này, nguyên nhân chính là bờ Bắc có bốn ngọn núi tồn tại trong khi bờ Nam chỉ có ba ngọn. Nhưng một ngàn năm trước, địa vị ba ngọn núi bờ Nam này lại hoàn toàn trái ngược với bây giờ, cho dù luyện linh hay luyện dược cũng đều là trụ cột trong tông môn, không người nào dám coi thường, còn kiếm tu Thanh Phong sơn được xưng là chiến lực mạnh nhất trong các ngọn núi của Linh Khê Tông.

Nhưng ngày nay, vì vài nguyên nhân mà vị thế lại hoàn toàn nghịch chuyển, vị thế bờ Bắc tăng cao, mỗi lần thắng lợi còn dành thêm nhiều tài nguyên lớn khiến cho sức chiến đấu tổng thể càng mạnh. Hơn nữa phương pháp tu hành của bờ Bắc và bờ Nam cũng hoàn toàn khác hẳn nhau càng khiến cho tông môn bên ngoài cùng với đám gia tộc tu chân khi nhận định về Linh Khê Tông đều cho rằng bờ Bắc mạnh mẽ như đóng vai trò chủ đạo.

Linh Khê Tông, bờ Nam ngự vật, bờ Bắc ngự thú!

Cũng giống như sở học nhập môn của Bạch Tiểu Thuần chính là Tử Khí Ngự Đỉnh công, còn nhập môn của bờ Bắc hẳn nhiên là Thông Thiên Ngự Tượng công!

Vì lẽ đó mà Vạn Dược Các tại Hương Vân sơn không chỉ có ngũ thiên thảo mộc, mà còn có ngũ thiên Linh thú!

Nhưng trong ngàn năm đối chiến giữa hai bờ Nam Bắc, bờ Nam liên tục thất bại.Đặc biệt là lần cách đây nửa giáp trước, trong mười vị trí đầu tiên chỉ có một đệ tử bờ Nam duy nhất lọt vào được khiến cho toàn bộ chưởng lão và ba vị chưởng tòa bờ Nam dồn dập phẫn nộ.Đành phải tự mình ra mặt, mới xuất hiện được ba người Thượng Quan Thiên Hữu thiên kiêu như vậy.

Thượng Quan Thiên Hữu, Lữ Thiên Lỗi và Chu Tâm Kỳ chính là đòn sát thủ mà bờ Nam chuẩn bị lần này. Ba người đều được ba vị chưởng tòa thu làm đệ tử, dốc lòng bồi dưỡng, tu vi lúc này chỉ mới Ngưng khí tầng tám nhưng chiến lực có thể chiến thắng không ít đệ tử nội môn.

Mà Thượng Quan Thiên Hữu càng thêm kinh người, am hiểu Hư Không chi pháp, được nhận định là đệ nhất ngoại môn thiên kiêu bờ Nam.

Lữ Thiên Lỗi am hiểu Lôi đạo cũng không tầm thường, lôi pháp kinh người đến cả sư tôn gã là Hứa Mị Nương cũng tán thán không ngớt. Còn dám khẳng định Lữ Thiên Lỗi nhất định chiếm được một vị trí trong danh sách mười vị thiên kiêu đứng đầu hai bờ Nam Bắc lần này.

Về phần Chu Tâm Kỳ, bình thường nàng này thường hiển lộ tạo nghệ về dược thảo của mình, nhưng pháp thuật của nàng là do một thân Lý Thanh Hậu truyền dạy, cường hãn không kém.

Những chuyện này Bạch Tiểu Thuần biết được từ Hứa Bảo Tài, nghe được trong lòng cũng có chút bất cam, cảm thấy bờ Bắc quả thực quá khi dễ người khác.

“Chờ sau này ta Trúc cơ, sau đó qua bên đám đệ tử ngoại môn bờ Bắc một chuyến, xử lý sạch sẽ cái uy phong của bọn họ!” trong lòng Bạch Tiểu Thuần đầy hào hùng ngạo nghễ. Nhưng cái danh xưng tư cách bờ Nam chiến hay là tư cách Thiên kiêu chiến thì hắn lại không có chút hứng thú nào cả.

Loại chuyện tình đánh đánh giết giết, Bạch Tiểu Thuần không cảm thấy phù hợp với thân phận mình. Hắn là Quang vinh đệ tử, là sư đệ của Chưởng môn, bối phận của hắn không giống với đám người kia, cho nên Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình không nên đi tranh đoạt cùng đám vãn bối.

“Vạn nhất tranh đoạt không nổi thì làm sao đây chứ?Như vậy không khiến cho Chưởng môn sư huynh mất hết mặt mũi sao, tốt hơn là ta không nên đi.”Bạch Tiểu Thuần vội ho lên một tiếng, cảm thấy bản thân vì chưởng môn sư huynh, vì tông môn mà hi sinh như vậy, hắn có thể đến thắp cho sư tôn nén nhang kể khổ một chút được rồi.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy như vậy quá tuyệt diệu rồi, nên cũng không coi chuyện này có gì to tát nữa. Trong hai tháng tiếp theo này, hắn đều đi tìm Trương Đại Bàn, để cho gã luyện linh. Mỗi lần cũng không ở trước mặt Trương Đại Bàn mà thử nghiệm, mà lại tiếp tục tự mình dùng nồi Quy Văn luyện lại một lần, sau đó tỏ vẻ kích động và mừng rỡ như điên trước mặt Trương Đại Bàn.

Lúc đầu Trương Đại Bàn rất kinh ngạc, nhưng dần sau đó, từ kinh hỉ dần chuyển sang đắc ý. Lâu dần thành quen, chính bản thân gã còn chắc chắn nhận định bản thân chính là thiên tài Luyện linh.

Dưới sự tự tin mãnh liệt này, mà phương pháp luyện linh của gã cũng hình thành niệm lực càng ngày càng mạnh mẽ.

Sau một tháng thời gian trôi qua, trước ba ngày cử hành cuộc chiến thì Bạch Tiểu Thuần cũng nhận được thông báo từ tông môn yêu cầu tất cả đệ tử có tu vi Ngưng khí tầng tám trở lên đều phải tham gia cuộc chiến tranh đoạt tư cách, không có ngoại lệ nào hết.

Bạch Tiểu Thuần nhìn lướt qua tin tức trên ngọc giản rồi ngáp một cái, cũng không chú ý tới mà cứ tiếp tục luyện đan.

Mãi cho đến ba ngày sau, ngay sáng sớm, tiếng chuông vang vọng khắp bờ Nam, hắn mới lảo đảo tiến vào trong sơn môn. Nhìn lượng lớn đệ tử ngoại môn mang theo vẻ mặt đầy nghiêm nghị đi đến, hắn bèn xốc lại tinh thần rồi theo đoàn người đi lên.

Không lâu lắm thì hắn đến một vùng sơn cốc ở bờ Nam ba ngọn núi này, bên trong rất rộng được lát bằng bạch ngọc, hình thành một quảng trường rộng lớn, xung quanh còn có từng cột trụ chạm khắc hình rồng uốn quanh, khí thế kinh thiên.

Ở giữa mỗi hai cột trụ khắc hình rồng là một pho tượng, tất cả đều là hung thú trông rất sống động tràn ra từng đợt khí tức hung sát lan khắp tám hướng, khiến toàn bộ sơn cốc đều phủ đầy khí tức nghiêm nghị nặng nề.

Xung quanh nơi này là vách núi, một đài cao được nhô ra ngoài, trên đài cao đó có mấy chục chỗ ngồi. Không chỉ có ba vị chưởng tòa Lý Thanh Hậu, Hứa Mị Nương kia ngồi trên đó, mà ngay cả Chưởng môn Trịnh Viễn Đông cũng tới tham dự.

Trận chiến tranh giành tư cách hai bờ Nam Bắc không cử hành cùng một thời điểm, bờ Nam tổ chức trước, sau đó tới bờ Bắc. Do vậy mà bản thân Chưởng môn Linh Khê Tông cũng không thể hiện ra sự thiên vị bất kì bờ nào trong tông, lúc này đến tham dự bên bờ Nam thì sau đó sẽ tham dự trận tranh đoạt tại bờ Bắc.

Lúc nàyba người Lý Thanh Hậu cùng ngồi cạnh mà mỉm cười chuyện phiếm với Chưởng môn.

Ngay sau ba vị Chưởng tòa là các vị trưởng lão của ba ngọn núi, Chu trưởng lão cũng có mặt trong đó, từng người đều đang nhắm mắt dưỡng thần, hoặc cũng có vài người thấp giọng chuyện trò bàn luận với nhau,cũng có người thì đảo mắt nhìn qua đám đệ tử không ngừng tiến tới nơi này.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần đầy lười biếng đi lẫn trong đoàn đệ tử, khi tới quảng trường thì hắn đứng một bên có chút hiếu kì nhìn quanh bốn phía. Hắn chưa từng tới đây lần nào, do vậy những pho tượng kia khiến cho hắn hiếu kì không ít, còn chạy tới nhìn ngắm tỉ mỉ, thậm chí còn phát ra từng tiếng chậc chậc trong miệng.

“Những hung thú này dường như đang còn sống vậy, thú vị.”Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn nhìn thấy một sợi lông thú trên pho tượng như xiêu xiêu trong gió, khiến cho hắn cảm thấy khó mà tin được.

Đang lúc này, thì từng tiếng kinh ngạc từ trong đám người đột nhiên truyền ra.

"Chu sư tỷ đến!"

“Tu vi của Chu sư tỷ đã đến Ngưng khí tầng tám từ lâu, lần này trong mười vị trí đứng đầu nhất định là có nàng.Thậm chí với khả năng của nàng, ba vị trí đầu vẫn cứ ổn thỏa!”

Lúc này thì một tấm lụa xanh lóe lên từ phía chân trời, chớp mắt đã đến gần, hóa thành thân ảnh của Chu Tâm Kỳ. Đầu tiên, nàng chắp tay hướng về đài cao cúi chào, sau đó mới đi tới một bên nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn nàng lúc này đầy bình thản, nhưng trong lòng lại đang đầy khẩn trương, tu hành nhiều năm như vậy, lần nàynàng là bắt buộc phải lấy được tư cách chiến.

Trên đài cao, Lý Thanh Hậu nhìn về phía Chu Tâm Kỳ, khẽ mỉm cười, trong mắt đầy tán thưởng.

“Thanh Hậu,Chu Tâm Kỳ này không chỉ tạo nghệ thỏa mộc không tầm thường, thuật pháp cũng đến trình độ kinh người, hẳn lần này có thể làm cho bờ Nam các người rạng rỡ.” Trịnh Viễn Đông cười nói.

“Chưởng môn quá khen rồi, đồ nhi này của ta vẫn cần phải tôi luyện nhiều. Bất quá tâm tính nàng so với cùng thế hệ thì xác thực hiếm thấy, là một tài năng đáng để bồi dưỡng.” Lý Thanh Hậu khiêm nhường đáp.

Trong khi đám người trong quảng trường bốn phía đều đang đổ dồn ánh mắt đầy hâm mộ và ao ước về phía Chu Tâm Kỳ, thì Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn lướt qua nàng rồi khẽ ho khan một tiếng, cũng bày ra một cái dáng dấp tương tự như Lý Thanh Hậu, chắp tay nhỏ sau lưng, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Tiếng nghị luận bàn tán về Chu Tâm Kỳ còn chưa dứt thì đoàn người lại ồ lên thêm lần nữa. Tất cả mọi người lại nhìn lên trên bầu trời, chỉ thấy lôi đình nổ vang, từng tia chớp lóe lên như những con ngân xà tán loạn, rồi một thiếu niên áo xanh, vẻ mặt đầy cao ngạo đạp lên một tia lôi điện trong chớp mắt tiến về đây.

Phía sau gã, vô số tia chớp tán loạn khắp nơi, sấm sét nổ ầm ĩ, khí thế cường hãn vượt hẳn Chu Tâm Kỳ. Khi gã bước vào quảng trường, phạm vi mười trượng xung quanh hắn bất giác đã hình thành nên một mảnh lôi trì với một lượng lớn ánh sáng lôi điện khuếch tán ra xung quanh.

Trên người gã còn có tia chớp hình cung vờn quanh.

"Là Tử Đỉnh sơn Lữ Thiên Lỗi!Lữ sư huynh có Lôi mạch hiếm thấy.Sau khi nhập môn thì hắn luôn luôn bế quan, lúc này nhìn thấy lại đầy phi phàm!”

“Lữ Thiên Lỗi này quả thật không tầm thường, hắn tu hành công pháp gì mà có thể điều khiển lôi đình đến trình độ như vậy chứ!” trong khi đám người bốn phía còn đang ngơ ngác thì Lữ Thiên Lỗi đã mang vẻ mặt đầy kiêu ngạo hướng về đài cao cúi chào rồi xoay người bước qua một bên. Trong mắt gã, toàn bộ đệ tử ngoại môn trên quảng trường này, chỉ có Chu Tâm Kỳ có thể trở thành kình địch duy nhất của gã mà thôi, còn những người khác thì gã không cần để vào trong mắt.

Trên đài cao, Hứa Mị Nương cười khẽ, hai mắt cũng lộ ra vẻ hài lòng.

“Chưởng môn, đệ tử này của ta tu hành Cực Đạo Ngự Lôi pháp, người thấy hắn thế nào.”

“Đã có hai phần Lôi ý, Với Ngưng khí tầng tám, thì trình độ này của hắn có thể nói là thiên kiêu chỉ dưới Trúc cơ mà thôi.”Sắc mặt Trịnh Viễn Đông có hơi thay đổi, nhìn Lữ Thiên Lỗi vài lần.

Đang lúc này thì vị Chưởng tòa khô gầy Thanh Phong sơn, lão giả khiến cho người khác lúc nào cũng có cảm giác đầy sắc bén chợt ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xa xăm, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười.

Vẻ mặt của Trịnh Viễn Đông cũng chợt tập trung, ngẩng đầu nhìn lên, mà hết thảy trưởng lão cũng đều nhìn về phương xa xa kia.

Một đạo kiếm quang…từ trên vô tận tầng mây trong thiên địa nhấc lên rồi ầm ầm lao đến, khí thế vô cùng mạnh mẽ, càng khiến cho tầng mây cũng trở nên cuồn cuộn. Mơ hồ như có thể thấy được một thanh cổ kiếm, như vẽ nên một vệt cầu vồng thanh sắc trong nháy mắt phá tan hết thảy cản trở, xuyên thẳng qua hư vô mà lao thẳng đến đây.

Kiếm này đầy vẻ cổ xưa, làm bằng Thanh Đồng, mang theo tuế nguyệt chi ý mà đến, nhìn qua cực kì bất phàm.

Trên thanh phi kiếm là một người thanh niên mặc một thân trường bào đệ tử ngoại môn đang đứng trên đó, mái tóc đen tung bay, dáng vẻ thông tuệ anh tuấn đến mức tận cùng. Lúc này gã chắp tay sau lưng, khí thế kinh người, bên ngoài thân thể gã còn có một màn sáng màu vàng nhạt, đặc biệt vệt cầu vồng xanh phía sau gã lúc này lại hóa thành từng đóa sen xanh như hình thành dị tượng.

Còn có một con thú đầu rồng thân cá to khoảng ba trượng theo sau, bơi lội bốn phía như đem toàn bộ bầu trời hóa thành biển lớn, mà những chỗ nó đi qua, lại như có nước mưa rơi xuống.

Hắn chưa tới gần thì cơn gió mưa kia đã thổi qua quảng trường, toàn bộ đám đệ tử ngoại môn khi ngẩng đầu nhìn lên, thấy cảnh này cũng đều trợn mặt há hốc mồm.

"Là thượng quan Đại sư huynh!"

“Đệ nhất thiên kiêu ngoại môn bờ Nam, Thượng Quan Thiên Hữu!"

“Nghe đồn hắn có Kiếm linh thân, là thân thể một đại năng kiếm tu chuyển thế, vì một số nguyên nhân nào đó mà trời xanh thấy hổ thẹn, nên phúc phận đời này nhiều vô số, ba tuổi nhặt được Thượng cổ tàn kiếm, bảy tuổi thì một con Xích Vân thú con từ trên trời hạ xuống nhận hắn làm chủ, mười ba tuổi thì có kim quang hộ thể, nên tên được lấy là Thiên Hữu!”

Hai mắt Chu Tâm Kỳ mở to nhìn lên bầu trời, khuôn mặt đầy nghiêm túc.

Lữ Thiên Lỗi phía xa cũng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt cũng chớp lóe đầy tia chớp, lôi điện hình cung quanh thân cũng chớp giật chuyển động khắp người, khí thế tràn ra, ánh mắt đầy khiêu khích.

"Thượng Quan Thiên Hữu, bái kiến chưởng môn, sư tôn, hai vị chưởng toà, chư vị trưởng lão." Cầu vồng đến nơi, Thượng Quan Thiên Hữu chắp tay hướng về đài cao cúi chào, sau đó hờ hững bay xuống, mỉm cười gật đầu với đám đệ tử ngoại môn bốn phía.

Ánh mắt gã đầy ôn hòa, khi hướng về phía đám đệ tử gật đầu cũng được vô số người cúi đầu chào lại, cũng không thiếu nữ đệ tử nhìn về phía Thượng Quan Thiên Hữu đầy ngượng ngùng.

" Được, được, được!" Trên đài cao,ánh mắt Chưởng môn Trịnh Viễn Đông lộ ra tia sáng ngời, cười to.

“Mới Ngưng khí tầng tám đã cảm ngộ được cảnh giới Kiếm Khí hóa liên. Thượng Quan Thiên Hữu này có phải là vị đại năng nào chuyển thế hay không, cho dù nắm giữ nắm giữa Kiếm linh thân thể, thì dưới Trúc cơ có thể làm được điều này vẫn là vô cùng hiếm thấy!”

“Bờ Nam các ngươi lần này, vậy mà đã khiến cho lão phu phải kinh ngạc!”Trịnh Viễn Đông nhìn về phía vị Chưởng tòa Thanh Phong sơn, cười ha hả.

Ba người Lý Thanh Hậu đều lộ ra một nụ cười, mà những trưởng lão phía sau từng người cũng đều tươi cười như thể hiện đầy đủ tâm ý muốn cùng Bờ Bắc rửa sạch nhục nhã trước kia.

Trịnh Viễn Đông đang định nói tiếp, thì chợt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng bên cạnh pho tượng trên quảng trường phía dưới, hai tay chắp sau lưng bày ra một bộ dáng tiền bối.

“Bạch Tiểu Thuần này…thật còn làm bộ làm tịch đấy!”Trịnh Viễn Đông lặng yên mỉm cười.

| Tải iWin