- Chúng ta là huynh đệ, cái gì truyền thụ một hai, ngươi tìm thời gian đi tới phòng ta, ta nguyện ý dốc túi truyền thụ, ngươi muốn biết cái gì ta cũng nói, tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta chưa từng thất bại với nữ nhân nào.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý vỗ ngực.
Triệu Thiên Kiêu thở dài nhẹ nhõm, không có lập tức ước định thời gian với Bạch Tiểu Thuần, sau khi ôm quyền cúi đầu liền giải trừ phong ấn, sắc mặt nghiêm túc rời đi.
Bạch Tiểu Thuần cũng thu hồi đống thư tình của mình, sắc mặt đắc ý nghênh ngang rời đi, sau khi đi tới trước mặt đám người Thần Toán Tử, Thần Toán Tử cực kỳ hiếu kỳ, Tống Khuyết dù không muốn, hắn vẫn không nén được hiếu kỳ nhìn Bạch Tiểu Thuần vài lần.
- Thiếu tổ, ngươi và Triệu Thiên Kiêu đã nói chuyện gì vậy?
Thần Toán Tử vội vàng hỏi.
- Không thể nói, việc này liên quan tới đại sự trọng yếu nhất đời Triệu sư huynh, không dễ nói ra.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, cao thâm mạt trắc lắc đầu, hắn chắp tay sau lưng và đắc ý đi về phòng.
Hắn càng không nói, Thần Toán Tử càng hiếu kỳ, chẳng những hắn như thế, những người chung quanh càng như vậy, bọn họ muốn tìm hiểu nhưng không biết được manh mối gì.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, trong ba ngày này Bạch Tiểu Thuần không có ra ngoài, hắn chờ đợi trong phòng, hắn suy nghĩ Triệu Thiên Kiêu nhất định sẽ tìm đến mình.
Thần Toán Tử nhìn bộ dáng Bạch Tiểu Thuần như vậy đã nhiều lần hỏi thăm, đến cuối cùng Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ nói một câu.
- Ta đang đợi một người.
- Triệu Thiên Kiêu?
Thần Toán Tử giật mình, Tống Khuyết cũng vãnh tai lên.
- Đúng vậy, bởi vì cả chiến thuyền này có thể trợ giúp hắn chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần ta.
Bạch Tiểu Thuần lạnh nhạt trả lời, sau đó nhắm mắt lại giống như đả tọa, nội tâm của hắn cực kỳ đắc ý.
Thần Toán Tử và Tống Khuyết nhìn nhau, nội tâm bọn họ khó hiểu, không đợi bọn họ suy đoán bao lâu, vào lúc hoàng hôn ngày thứ ba, ngoài cửa phòng Bạch Tiểu Thuần đã có giọng nói Triệu Thiên Kiêu truyền vào.
- Bạch sư đệ có ở đấy không?
Sau khi nghe được câu này, Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết, đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở mắt ra.
- Khuyết nhi, còn không đi mở cửa.
- Mạn Dao, ngươi lảng tránh một chút.
Trần Mạn Dao nhìn Bạch Tiểu Thuần, hừ một tiếng, nàng đã đoán được một ít, hiện tại thân thể uốn éo đi về phòng của mình, về phần Tống Khuyết lại mở to mắt, hắn nghĩ tới mình hiện tại ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể cắn răng đi ra mở cửa phòng.
Bên ngoài có thân ảnh Triệu Thiên Kiêu xuất hiện, sắc mặt của hắn nghiêm túc, hắn tiến vào phòng, sau lưng còn có hai tùy tùng.
Sắc mặt hai tùy tùng này biến hóa bất định, bọn họ là hai gia hỏa trong Hàng Ma Đường, lúc trước Bạch Tiểu Thuần đã đi bái kiến hy vọng có thể nhờ mưa dược liệu giúp, cũng là hai người cự tuyệt hắn, một tên là kẻ ra giá một trăm vạn điểm cống hiến, một tên khác đã nói phải bế quan vài năm.
Dù bọn họ nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần sau đó lại bộc phát tiến vào cầu vồng màu tím, danh chấn tông môn, như vậy cũng bỏ đi, bọn họ là tùy tùng Triệu Thiên Kiêu cho nên không lo lắng Bạch Tiểu Thuần trả thù.
Nhưng hôm nay... Bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, là Triệu Thiên Kiêu chủ động làm quen Bạch Tiểu Thuần, hình như... Tồn tại quan hệ nào đó mà bọn họ không biết, nhất là lúc tới đây bọn họ nhìn thấy sắc mặt Triệu Thiên Kiêu ngưng trọng, thậm chí đứng trước cửa phòng Bạch Tiểu Thuần còn mang theo tư thế khách khí.
Chuyện này càng làm nội tâm bọn họ chấn động.
- Bạch sư đệ, ngu huynh ái mộ Nguyệt San sư muội từ lâu, nhưng ta không biết nên làm như thế nào... Xin hãy dạy ta... Về phần thù lao, Bạch sư đệ muốn cái gì, chỉ cần Triệu mỗ có thể làm được nhất định sẽ toàn lực, mặc dù là Thiên Thú Hồn, ta cũng có thể lấy được!
Sau khi đi vào căn phòng, Triệu Thiên Kiêu hít sâu, hắn không quan tâm Thần Toán Tử và Tống Khuyết đang có mặt trong phòng, mà là nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Thần Toán Tử hít sâu một hơi, Tống Khuyết ở bên cạnh há hốc mồm, cho dù bọn họ nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Triệu Thiên Kiêu cao cao tại thượng sau khi đi vào gian phòng Bạch Tiểu Thuần, câu nói đầu tiên lại bá đạo như vậy.
Chẳng những hai người bọn họ sửng sốt, hai tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu cũng ngạc nhiên.
Nhất là Triệu Thiên Kiêu đưa ra thù lao là Thiên Thú Hồn, lập tức làm nội tâm bọn họ đập mạnh, một phần Thiên Thú Hồn có thể đổi một viên Nguyên Anh đan trong tông môn, giá trị vô cùng to lớn.
Vào lúc bốn người ngạc nhiên, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi tại chỗ, hắn từ đầu đến cuối đều không có đứng dậy, hiện tại hắn nhíu mày, sắc mặt không vui.
- Triệu sư huynh, Bạch Tiểu Thuần ta vừa gặp ngươi đã quen thân, ta thấy ngươi thành tâm thành ý hỏi cho nên mới đồng ý giúp ngươi, nhưng ngươi lại đưa ra thù lao, ngươi cho rằng Bạch Tiểu Thuần ta sẽ coi trọng phần thù lao này sao?
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, dường như rất tức giận, hắn phất tay áo tiễn khách.
- Thiên Thú Hồn... Hừ, Bạch Tiểu Thuần ta muốn có sẽ tự mình đạt được, cũng không phải dùng phương thức này để có được nó, Triệu sư huynh, ngươi đi đi, Bạch mỗ không tiễn!
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần m trầm, giận dỗi mở miệng.
Hắn vừa nói ra lời này đã làm Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết ngừng hô hấp, hai tùy tùng sau lưng Triệu Thiên Kiêu càng giật mình không nhỏ, từ trước tới nay bọn họ chưa bao giờ gặp người cùng thế hệ nào nói chuyện với Triệu Thiên Kiêu như vậy, sau khi kịp phản ứng muốn gào lên, Triệu Thiên Kiêu lại ngẩng đầu ngăn cản hai người bọn họ.
Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần thật lâu, trong mắt mang theo vẻ thâm thúy, sau nửa ngày Triệu Thiên Kiêu cười lớn, trên mặt hắn rất ít khi xuất hiện nụ cười, hiện tại Triệu Thiên Kiêu lại cười như chưa từng cười trong đời.
- Là ngu huynh lỗ mãng, sư đệ không nên tức giận.
Nụ cười này mang theo chân thành, trái tim hai tùy tùng sau lưng hắn đập rộn lên, bọn họ đi theo Triệu Thiên Kiêu đã lâu, bọn họ chưa bao giờ thấy Triệu Thiên Kiêu cười cho nên hiện tại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lúc này càng kiêng kị Bạch Tiểu Thuần hơn.
Bạch Tiểu Thuần cười ha hả rồi đứng lên.
- Đại sư huynh, ta cũng không phải là người chơi thủ đoạn để tăng giá lên, ta giúp ngươi không cần thù lao gì cả, nếu như nói thù lao, như vậy đó chính là tình bằng hữu của chúng ta!
Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình nói những lời này rất phong cách, nội tâm càng đắc ý.
Thần Toán Tử và Tống Khuyết nhìn nhau, Triệu Thiên Kiêu cũng sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thuần một lúc, trong nụ cười còn mang theo chân thành, hắn lắc đầu sau đó ngồi trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
- Ta thích Trần Nguyệt San, Tiểu Thuần, ngươi nói ta nên làm thế nào?
Bạch Tiểu Thuần cũng ngồi xuống, hắn lấy linh nhưỡng ra, Thần Toán Tử cơ linh tiến lên rót rượu cho hai người, Bạch Tiểu Thuần cầm lấy chén rượu uống một ngụm, trong mắt mang theo ý xuất trần.
Triệu Thiên Kiêu không có thúc giục, hắn cũng cầm chén rượu lên uống một ngụm, chờ đợi Bạch Tiểu Thuần trả lời.
---------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 705: Thì ra ngươi là loại người này.. (Hạ)
Chương 705: Thì ra ngươi là loại người này.. (Hạ)