Người này vừa xuất hiện, Triệu Thiên Kiêu đã cảm nhận được sát khí kinh người, nội tâm vô cùng ngưng trọng.
- Kẻ hèn là Thiên phu trưởng Bác Bì Quân Lý Hoành Minh.
Tu sĩ trung niên lên tiếng, ánh mắt nhìn lên người Trần Nguyệt San, hắn hơi ôm quyền cúi đầu.
- Trước kia không phải tận lực dò xét, đây chính là đặc thù của Trường thành, sau khi mở trận pháp, tất cả người lui tới đều bị thẩm tra nghiêm ngặt, cho dù tiến vào Trường thành cũng như vậy, mong chư vị thứ lỗi.
Lý Hoành Minh bình tĩnh giải thích, cũng không cần mọi người hỏi thăm làm gì, với hắn mà nói, hắn cũng không cần nghe người khác nói chuyện, chỉ cần nghe hắn nói là được.
- Không cho phép lưu lại trong Trường thành quá lâu, cũng không thể vào thành, các thí luyện giả không thể vào chủ thành, chỉ có thể thông qua cửa hông hoặc quay về, thời gian lưu lại nhiều nhất là một nén nhang.
- Các ngươi đã tới, Thiên Nhân lão tổ từng có khẩu dụ, cho nên các ngươi được vào chủ thành nhưng không được vượt qua một ngày phải rời đi... Việc này do Lý mỗ an bài, các ngươi không thể rời khỏi tầm mắt của ta, kính xin không nên làm ta khó xử.
Lý Hoành Minh nói xong liền quay người rời đi, không nghe bọn họ hỏi thăm.
Bạch Tiểu Thuần nhìn bóng lưng Lý Hoành Minh, cảm nhận tu vi người này cao hơn mình một tầng nhưng lại có sát khí vô cùng đậm đặc, nhất là ánh mắt hắn còn có hắc khí khủng khiếp, hiển nhiên hắn đã giết quá nhiều người.
Người như vậy chỉ là Thiên phu trưởng, từ đó Bạch Tiểu Thuần có cảm nhận sâu hơn về năm quân đoàn tại Trường thành.
- Lý huynh, tại sao xét duyệt lúc trước cũng kiểm tra thần hồn?
Triệu Thiên Kiêu trầm mặc một lát, sau khi đi theo Lý Hoành Minh liền hỏi thăm.
- Sáu mươi năm trước từng có oan hồn ngoài Trường thành dùng biện pháp đặc thù đoạt xá, giả thành tu sĩ trong thành, ý đồ bước vào trường thành ám sát tướng quân, từ thời khắc chúng ta biết oan hồn có khả năng này, cho nên đề phòng ngoài ý muốn, tất cả người ra vào đều bị kiểm tra thần hồn!
Lý Hoành Minh trả lời nhưng không quay đầu lại.
Triệu Thiên Kiêu gật gật đầu, hắn không hỏi nữa, Bạch Tiểu Thuần cẩn thận sợ sinh ra sai sót, đoàn người đi theo bước chân Lý Hoành Minh xuất hiện bên ngoài Trường thành, khi cửa mửa liền vào bên trong.
Lúc tiến vào thành, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận nơi này khác với thành Đông Hải và Giới thành, nơi đây... Không có bất kỳ cửa hàng nào cả, tuy có người lui nhưng đều mặc áo giáp, mọi người vô cùng lạnh lùng.
Nói nơi này là tòa thành, không bằng nói... Nó là binh doanh cực lớn.
Tu sĩ nhiều nhưng phân thành năm quân đoàn, phân biệt rõ ràng, cũng tăng thêm khí tức khắc nghiệt cho nó, tích lũy tạo thành áp lực khó hiểu, đám người Bạch Tiểu Thuần hơi cảm nhận một ít, tâm thần đã không tập trung.
Cho dù là Triệu Thiên Kiêu cũng như thế.
Nhận ra sắc mặt đám người Bạch Tiểu Thuần biến hóa, Lý Hoành Minh cười lạnh, trong mắt có một tia khinh miệt xuất hiện, hắn cũng không có hảo cảm với đám người Triệu Thiên Kiêu, nếu không phải Thiên Nhân lão tổ ra lệnh, hắn cũng không tự mình dẫn đường cho những người mới.
Hắn cảm thấy bảo hắn đi dẫn đường, không bằng lên chiến trường giết địch hoặc tu hành còn tốt hơn nhiều.
- Một đám đệ tử thân phận cao quý tới đây cảm nhận không khí chiến trường mà thôi.
Lý Hoành Minh xem thường từ đáy lòng, ngoài mặt không biểu hiện ra cái gì, hắn dẫn mọi người vào bên trong.
Trên đường gặp không ít tu sĩ năm quân đoàn qua lại, mỗi người nhìn thấy áo giáp Lý Hoành Minh liền cúi đầu chào, sắc mặt cung kính.
- Bái kiến Thiên phu trưởng!
- Bái kiến Thiên phu trưởng!
Trên đường đi đều là như vậy, Bạch Tiểu Thuần nghe nhiều lần, cũng nâận ra những người kia cung kính từ đáy lòng, hắn càng lưu ý thân phận Thiên phu trưởng vài lần.
Đám người Triệu Thiên Kiêu quan sát chung quanh, nhìn thấy tường thành quanh chủ thành đều màu tím, nội tâm sinh ra suy nghĩ khác nhau.
Cả thành trì đều là màu tím, mặc dù là gian phòng bỏ không cũng tỏa ra mùi huyết tinh nồng đậm.
- Chủ thành Trường thành, căn cứ năm đại quân đoàn, phân thành năm khu vực, khu vực của chúng ta hiện tại là lãnh đại Bác Bì Quân, chỉ nơi này đã lớn hơn Giới thành không ít.
- Trong phạm vi Bác Bì Quân chia thành mười khu vực, nơi đó là khu vực của Bạch Lân quân trưởng.
Lý Hoành Minh chỉ ra xa xa, nhìn theo ngón tay hắn sẽ nhìn thấy kiến trúc cực lớn, tòa kiến trúc này cao vài trăm trượng và có hình dáng như quan tài.
Trên quan tài có đồ đằng Bác Bì Kỳ, trong quan tài có khí lạnh làn ra chung quanh, Bạch Tiểu Thuần còn phát tu sĩ bốn quân đoàn khác lúc nhìn quan tài đều mang theo cuồng nhiệt, cho dù là Lý Hoành Minh cũng như vậy.
- Mấy khu vực khác cũng như vậy, bởi vì là người quân đoàn khác nên ta không thể mang các ngươi đi qua.
Lý Hoành Minh lên tiếng, hắn dẫn đám người đi dạo qua loa sau đó dẫn vào một đình viện.
- Sắc trời không còn sớm, các ngươi nghỉ ngơi đi, không được phép rời khỏi nơi đây, các ngươi nhớ kỹ.
Lý Hoành Minh ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa trưa liền nói như vậy.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn lên mặt trời, hiện tại là giữa trưa, cách trời tối còn sớm, hiển nhiên Lý Hoành Minh không muốn lãng phí thời gian dẫn đường cho bọn họ.
- Sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi rời đi.
Lý Hoành Minh nói xong quay người muốn đi, trên đường đi Triệu Thiên Kiêu luôn trầm mặc, hiện tại hắn do dự muốn lên tiếng, Trần Nguyệt San đã hỏi trước.
- Lý huynh dừng bước.
Lý Hoành Minh dừng lại, nếu là những người khác nói chuyện, hắn đại khái không quan tâm tới, hắn biết rõ thân phận của Trần Nguyệt San, hắn vẫn quay người nhìn nàng.
- Lý huynh, có thể mang chúng ta ra ngoài trường thành quan sát một chút được không?
Trần Nguyệt San hỏi thăm, nàng biết rõ mục đích Triệu Thiên Kiêu khi tới đây.
- Nơi đó đang có chiến tranh, rất nguy hiểm, các ngươi đi tới đó, Lý mỗ không dám cam đoan sinh tử, các ngươi xác định không?
Lý Hoành Minh trầm mặc một lát, chậm rãi hỏi thăm.
- Xác định!
Triệu Thiên Kiêu gật đầu.
- Đương nhiên phải đi!
Bạch Tiểu Thuần chần chờ nhưng những người khác đã gật đầu nên hắn phụ họa theo.
Lý Hoành Minh không khuyên nữa, quay người cải biến phương hướng, hắn dẫn mọi người tới khu vực trường thành.
Lúc đi tới khu vực biên giới Trường thành, Lý Hoành Minh quen thuộc chung quanh nên dẫn mọi người bay đi, qua một nén nhang đã tới tường thành.
Đứng trên đây nhìn xuống phía dưới, Bạch Tiểu Thuần quan sát Trường thành to lớn hùng vĩ, nội tâm hắn chấn động, sự tồn tại của hắn không có ý nghĩa gì với tòa thành, cảm giác nặng nề làm hắn không thở nổi.
Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San cũng có cảm giác như vậy, mấy tùy tùng càng có cảm nhận mãnh liệt, chỉ uy áp của tòa thành đã cho bọn họ cảm giác nguy cơ thật lớn, máu huyết trong người chảy nhanh, tu vi đông cứng.
Lý Hoành Minh xem thường khi nhìn thấy tình hình của mọi người.
- Đi thôi, đứng ở nơi này các ngươi sẽ cảm nhận thế nào là... Chiến tranh.
Lý Hoành Minh lên tiếng, hắn bước lên bậc thang hơn vạn giai, trên bậc thang có gợn sóng khuếch tán ra chung quanh, theo thân ảnh của hắn kết nối với trường thành.
Triệu Thiên Kiêu đi lên, Trần Nguyệt San theo cùng, bọn họ bước theo sau Lý Hoành Minh.
---------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 725: Bác Bì Quân
Chương 725: Bác Bì Quân