Nữ tử này chính là Hồng Trần Nữ xếp vị trí đứng đầu trong Trường thành tất sát bảng.
Hồng Trần Nữ đang giao chiến với lão giả ba mắt Trần Hạ Thiên, hai người giao thủ giữa không trung, tiếng nổ truyền khắp bốn phương, khi hai người giao chiến có thể nhìn thấy trong thiên địa xa xa tràn ngập thổ dân cự nhân, rất nhiều hồn tu và không nhiều Luyện Hồn Sư, thân ảnh xếp hàng hàng lớp lớp bên ngoài Trường thành!
Cho dù có màn sáng trận pháp che chở cũng có thể nghe được tiếng nổ ầm ầm từ ngoài Trường thành vọng vào, còn có rất nhiều âm thanh chém giết quanh quẩn các nơi.
Màn sáng chấn động, năm đại quân đoàn cùng xuất động, trận pháp trong màn sáng không ngừng phản kích, từng đạo hào quang sáng ngời bắn thẳng vào thổ dân Man Hoang, mỗi lần hào quang đánh xuống là có nhiều người phải chết.
Còn có cặp mắt vĩ đại trên tháp cao cũng như thế, uy lực càng lớn, nơi nào có thổ dân Man Hoang tụ tập quy mô là bị công kích, cho nên càng không thể tạo thành hiện tượng nhất cổ tác khí công pháp Trường thành.
Bên phía Man Hoang xa xa có ba vòng xoáy thật lớn, lúc này hằng hà thổ dân mang theo sát ý ngập trời lao ra ngoài.
Chỉ có một thứ duy nhất không có... Đó là oan hồn!
Hiển nhiên Man Hoang không có biện pháp phá giải Tụ Hồn Đan trong thời gian ngắn, dứt khoát không ngưng kết oan hồn tấn công Trường thành, mà là dựa vào số lượng thổ dân cự nhân đền bù vị trí của oan hồn.
Mọi thứ đều lọt vào mắt Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn thân là Vạn phu trưởng, biết rõ mình không thể e sợ chiến đấu, cắn răng nói:
- Đệ tam quân, mau trở về Trường thành!
Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, mang theo đệ tam quân bay thẳng về phía Trường thành, Thần Toán Tử cùng Tả Đạo đứng bên cạnh nhìn tất cả, tâm thần hai người rung động rất mạnh, sắc mặt Thần Toán Tử biến hóa, tròng mắt sắp rớt ra ngoài, hai chân run rẩy, đáy lòng kêu thảm thiết, hắn phát hiện nơi này quá nguy hiểm, trước kia hắn muốn đi theo Bạch Tiểu Thuần, suy nghĩ nếu mình đổi ý chỉ sợ Bạch Tiểu Thuần là người đầu tiên không tha cho mình, vì vậy đáy lòng cảm thán....
Về phần Tả Đạo, hắn hít thở dồn dập, ánh mắt hắn nhanh chóng xuất hiện thần thái cuồng nhiệt, dường như bị chiến tranh kích thích, nhiệt huyết sôi trào.
Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần mang theo tu sĩ dưới trướng từ cửa hông đi vào Trường thành, trực tiếp bước vào trong chủ thành, ra lệnh một tiếng, tập hợp toàn bộ tu sĩ đệ tam quân tiến thẳng lên tường thành.
Trong chiến tranh lần này Man Hoang không huy động bất cứ oan hồn nào, cho nên tu sĩ năm đại quân đoàn không sử dụng Tụ Hồn Đan, về phần đan lô tự bạo rất thưa thớt, dù sao số lương không nhiều, tác dụng của nó không lớn trong chiến tranh đại quy mô thế này.
Cũng may còn có đan lô, dù sao đây là căn bản của Bạch Tiểu Thuần, mặc dù mấy ngày qua hắn bắt hồn nhưng không chậm trễ tạo đan lô, những đan lô bị phong ấn cũng xuất hiện trong chiến tranh.
Từng tiếng nổ vang và tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp chiến trường, dù sao số lượng đan lô có hạn nên nhanh chóng mất đi tác dụng.
Bên phía Man Hoang chuẩn bị rất đầy đủ, trong ba vòng xoáy không ngừng có thổ dân cự nhân xung phong liều chết tiến lên, hiển nhiên lần này không chỉ có trăm bộ lạc, mà là...
Cả chiến trường, số lượng thổ dân cự nhân không dưới trăm vạn, tiếng nổ quanh quẩn chiến trường, thậm chí có rất nhiều thổ dân tự bạo làm màn sáng trận pháp vặn vẹo.
Có một điểm quỷ dị là, cho dù Man Hoang cường thế như vậy nhưng năm đại quân chủ như Bạch Lân không có hạ lệnh cho tu sĩ dưới trướng chém giết, mà là hạ lệnh tất cả mọi người không thể rời khỏi màn sáng nửa bước.
Màn sáng lui, bọn họ lui.
Cũng chỉ tiến hành vây giết các Luyện Hồn Sư có thể bỏ qua màn sáng.
Vì vậy tình hình trận chiến nghiêng sang một bên, vô số thổ dân cự nhân gào rú, không ngừng oanh kích màn sáng, màn sáng không ngừng co rút lại.
Mỗi khi màn sáng lui bước là tu sĩ năm đại quân đoàn rút lui, lúc này chậm rãi rút lui tới tường thành, đến thời điểm này tu sĩ Trường thành vô cùng khẩn trương, đám người Bạch Lân đang đợi cái gì đó, bọn họ vẫn ra lệnh không cho phép tu sĩ dưới trướng rời khỏi màn sáng.
- Không sai biệt lắm...
Sắc mặt Bạch Lân hơi khẩn trương, ánh mắt chớp động, trong mắt mang theo hào quang sáng ngời.
Ngay vào lúc tu sĩ năm đại quân đoàn không thể tiếp tục rút lui, đột nhiên cặp mắt vĩ đại trên tháp cao tỏa ra hào quang sáng ngời, lúc này hư ảnh con dơi bay ra khỏi cặp mắt vĩ đại.
Trong nháy mắt con dơi vừa xuất hiện, từng tiếng cười khặc khặc vang lên trong không gian, dường như là con dơi đang cười, cùng lúc đó con dơi há to miệng sau đó oan hồn bay ra ngoài.
Một con, mười con, ngàn con vạn con... Oan hồn nhiều, nhiều tới mức không cách nào tính toán, dường như miệng con dơi là hố sâu không đáy, chỉ trong nháy mắt một trăm triệu oan hồn xuất hiện, bay qua trường thành, xuyên thấu màn sáng và tiến về phía đại quân thổ dân cự nhân.
Vẫn chưa chấm dứt, trong miệng con dơi còn có rất nhiều oan hồn bay ra ngoài, số lượng quá lớn, một trăm triệu, hai trăm triệu, ba trăm triệu... Trong chớp mắt đã có năm trăm triệu oan hồn xuất hiện!!
Lúc này tu sĩ năm đại quân đoàn mở to mắt ra nhìn, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, thế lực Man Hoang khiếp sợ không dám tin.
Thổ dân cũng tốt, hồn tu cũng được, còn có những Luyện Hồn Sư, sau khi bọn họ nhìn thấy tất cả, trong nháy mắt đều thốt lên từng tiếng kêu kinh hãi.
- Này... Này...
- Không có khả năng!
- Trời ạ, lại có nhiều oan hồn như thế, oan hồn không phải là phe chúng ta hay sao... Tại sao Trường thành lại có nhiều như vậy?
- Cho dù Trường thành không ngừng tích lũy cũng khó có thể tìm được nhiều như thế...
Lúc này tiếng gào thét ngập trời, Man Hoang hoảng sợ chấn động, trong mắt người Man Hoang đây là chuyện cười lớn nhất trên đời, thậm chí có chút ít phá vỡ thường thức của hồn tu và thổ dân, đây chính là thứ bọn họ chuyên dùng tấn công Trường thành.
Hiện tại tất cả đảo ngược, Trường thành sử dụng oan hồn tấn công bọn họ.
Trọng yếu nhất là, năm trăm triệu oan hồn, thậm chí số lượng này đã vượt qua đại chiến quy mô nhất lần trước đó, Man Hoang phát động số lượng oan hồn nhìn như vô cùng vô tận nhưng thật ra rất ít vượt qua trăm triệu oan hồn, tất cả thổ dân Man Hoang run rẩy, bọn họ kinh hãi và hoảng sợ khó nói thành lời.
Trong chớp mắt năm trăm triệu oan hồn lao ra, những thổ dân cự nhân tới gần màn sáng đứng mũi chịu sào, bị vô số oan hồn chui vào thân thể sau đó phát ra tiếng gào thét thê lương thảm thiết, cơ thể nổ tung ngay sau đó.
Loại sụp đổ này không phải tự bạo, mà là từng mảnh từng mảnh... Chỉ trong mấy hô hấp đã có mấy vạn thổ dân cự nhân chết đi, cơ thể trở thành huyết vụ.
Đám oan hồn này vẫn tiến lên phía trước, đại quân thổ dân cự nhân đang chiếm ưu thế lại bị nghiền nát như gà đất chó kiểng.
---------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 804: Dường như nhìn thấy chính mình (Hạ)
Chương 804: Dường như nhìn thấy chính mình (Hạ)