Bạch Tiểu Thuần gào thét thật lớn, sắc mặt Tống Khuyết tái nhợt, tất cả biệt khuất, điên cuồng và bộc phát lại bị Bạch Tiểu Thuần gào thét làm sụp đổ, hơn nữa không ngừng tiêu tán, thân thể hắn vô ý thức lui về phía sau, mặc dù đôi mắt đỏ rực nhưng hắn không nói nên lời.
Hắn thừa nhận Bạch Tiểu Thuần nói không sai, Bạch Tiểu Thuần không nợ hắn cái gì, tất cả đều là tạo hóa, thậm chí đối phương nhiều lần cứu mình, nếu trong Man Hoang không có Bạch Tiểu Thuần, Tống Khuyết hiện tại không chết cũng cực kỳ thê thảm.
Hắn không phục, hơn nữa tự tôn bản thân cho nên hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần không vừa mắt, hơn nữa còn tới từ bản thân yếu ớt.
Bạch Tiểu Thuần nói hai chữ tư cách, cho dù là Tống Khuyết cũng không thể không im lặng, hắn không có biện pháp phản bác, ngực của hắn phập phồng càng ngày càng mạnh.
Tống Khuyết bị mình chấn nhiếp, Bạch Tiểu Thuần cũng thở ra một hơi, hắn cũng không có biện pháp gì mới nói ra những lời vừa rồi, lúc nhìn thấy nó hữu hiệu thì nội tâm Bạch Tiểu Thuần đắc ý và kiêu ngạo.
- Tống Khuyết, ngươi nhìn ta không thoải mái nhưng ngươi cũng có thể xem ta thành ngọn núi để vượt qua, Bạch Tiểu Thuần... Ta chờ ngươi! Nhưng... Trước khi ngươi có tư cách, ngươi phải thành thành thật thật cho ta!
Bạch Tiểu Thuần hắn tay áo và nói những lời đầy khí phách, khí phách vô thượng, thậm chí vì phối hợp lời của mình, Bạch Tiểu Thuần âm thầm triển khai ý chí Bất Diệt Đế Quyền, từ đó khí thế bá đạo vương giả bạo phát.
Dễ như trở bàn tay, ý chí oanh kích tâm thần Tống Khuyết, Tống Khuyết lui về phía sau vài bước, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần, thân thể hắn không tự chủ run rẩy, không thừa nhận cũng không được, Bạch Tiểu Thuần hiện tại làm hắn sợ hãi.
- Hiện tại ta phải rời khỏi Man Hoang, phải về Nghịch Hà Tông, Tống Khuyết ngươi... Nguyện ý đi theo hay không, không muốn đi thì Bạch mỗ tuyệt không miễn cưỡng!
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, hắn không nhìn Tống Khuyết mà bay lên bầu trời, hắn không bay quá nhanh, Bạch Tiểu Thuần đang chờ Tống Khuyết lựa chọn.
- Có lẽ những lời lúc trước của ta có tác dụng, ai... Đau đầu ah, Quân Uyển, ta thật sự rất khổ tâm chất nhi của chúng ta.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn sờ trán cảm khái.
Tống Khuyết đứng im lặng bên bờ Minh Hà, ánh mắt vô cùng phức tạp, nội tâm thở dài sau đó hắn đã có quyết đoán.
- Sớm muộn gì ta cũng siêu việt hắn!
Hắn nói ra những lời này lại không có tự tin, có thể nói thành thói quen, nếu như không nói như vậy thì hắn cảm thấy không tự nhiên, hơn nữa còn sinh ra cảm giác thất bại giống như tự lừa dối, Tống Khuyết hừ nhẹ sau đó bay lên theo sau Bạch Tiểu Thuần.
Nhìn thấy Tống Khuyết tiến lên, Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi nhưng nội tâm áy náy, hắn cũng cảm thấy mình vô tội vì chẳng làm gì sai cả, không phải hắn đang tự tìm rắc rối a.
- Ta cũng không có bảo hắn duỗi đầu, là hắn tự duỗi đầu đó thôi.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt, hắn chỉ dám nói những lời này trong âm thầm, biết rõ nếu nói ngay mặt Tống Khuyết, đoán chừng Tống Khuyết thật vất vả bị mình chấn nhiếp sẽ bạo phát lần nữa.
- Ai, hắn thật dễ dàng bạo phát mà.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn bay về phương xa, sắc mặt Tống Khuyết vô cùng khó coi, hắn không nói lời nào, hai người bay nhanh về phía chân trời, phương hướng nằm ở giữa trường thành đông mạch và bắc mạch, nếu muốn nhanh chóng quay về Nghịch Hà Tông cần phải vượt qua... Sinh Mệnh Cấm Khu!
Dựa theo tốc độ của bọn họ phải mất mấy tháng mới có thể tới Sinh Mệnh Cấm Khu!
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua hai tháng, dọc theo con đường này không có thành trì gì, khắp nơi đều là rừng rậm nhiệt đới, hồn tu ít có, chỉ có thể nhìn thấy các bộ lạc nhỏ mà thôi.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tiếc nuối, hắn có cảm giác kỳ quái, hắn cảm thấy trong tối tăm có chuyện xảy ra.
- Bỏ đi bỏ đi, nên ít xuất hiện mới tốt.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn nhìn khe hở trong sơn mạch xa xa, dựa theo địa đồ Man Hoang, biết rõ qua sau khi bước vào sơn mạch này là tới biên giới Man Hoang.
Trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo Tống Khuyết bay về phía vùng núi kia, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần dừng bước, sắc mặt Tống Khuyết sau lưng hắn âm trầm, đột nhiên đôi mắt của hắn biến hóa.
Trong mắt của bọn họ, ở trên đỉnh sơn mạch có bóng dáng một nữ tử đang đứng, tóc dài bồng bềnh, trường bào màu đỏ, thân thể hơi gầy nhưng lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như tiên tử, tuyệt đại tao nhã!
Chính là... Hồng Trần Nữ Chu Tử Mạch!
Trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh Hồng Trần Nữ, nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động và sầu khổ.
Trong Man Hoang này hắn chỉ sợ nhất mấy người, Hồng Trần Nữ được xếp ở vị trí đầu tiên, bởi vì quan hệ của bọn họ phức tạp, bởi vì Cự Quỷ Vương tác hợp cho nên quan hệ càng phức tạp hơn nữa.
Ngay từ đầu Bạch Tiểu Thuần còn cảm thấy kích thích, hôm nay tiếp xúc nhất là sau khi xảy ra việc Công Tôn Uyển Nhi, lại trải qua đại chiến tuyệt thế, Bạch Tiểu Thuần đau đầu khi gặp Hồng Trần Nữ.
Hiện tại hắn không muốn đối mặt với nàng, hắn cho rằng nếu ra tay cũng không sợ Hồng Trần Nữ nhưng hắn không có biện pháp ra tay với nàng.
- Ta sắp đi nhưng Chu Tử Mạch lại cản đường...
Bạch Tiểu Thuần dừng bước, vào lúc hắn phát sầu thì nội tâm có suy nghĩ đi đường vòng.
Ý niệm vừa xuất hiện thì hắn không kìm nén được.
- Khuyết nhi, đối phương lai giả bất thiện ah, ta đoán tới bắt chúng ta, chúng ta nên đi đường vòng bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuần vội mở miệng, hắn quay người bay xa.
Nội tâm Tống Khuyết xem thường, hắn biết rõ chuyện giữa Hồng Trần Nữ và Bạch Tiểu Thuần, nội tâm hừ lạnh nhưng không nói lời nào, hắn lại bay chậm cho nên nói rõ hắn không muốn xen vào.
Hồng Trần Nữ đứng trên đỉnh núi nhìn Bạch Tiểu Thuần, sâu trong mắt mang theo phức tạp, nàng cũng nói không nên dùng tâm tình gì đối mặt Bạch Tiểu Thuần, chuyện giữa hai người làm nàng xoắn xuýt.
Thậm chí nàng cũng biết mình không nên xuất hiện tại nơi này, lúc này hai người nhìn nhau giữa không trung, Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, nội tâm Hồng Trần Nữ sinh ra ngọn lửa vô danh, lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần không dám nhìn mình mà quay người bỏ chạy, Hồng Trần Nữ tức giận không nhỏ.
- Bạch Tiểu Thuần!
Hồng Trần Nữ quát lớn, lời nói như sấm sét, Bạch Tiểu Thuần khẽ run rẩy, Tống Khuyết nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt hắn lui về phía sau, thân ảnh Hồng Trần Nữ hóa thành hào quang màu đỏ bay theo Bạch Tiểu Thuần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1235: Tống Khuyết, ngươi dựa vào cái gì không phục? (Hạ)
Chương 1235: Tống Khuyết, ngươi dựa vào cái gì không phục? (Hạ)