- Các ngươi nhất định phải đặc biệt cảnh giác Bạch Tiểu Thuần này. Cả đời người này từng trải những chuyện không thể tưởng tượng nổi. Từng trấn thủ qua Trường Thành, đi qua Man Hoang. Hắn không chỉ an toàn trở về, còn thăng cấp Thiên Nhân! Đặc biệt là phải chú ý tới đan dược của hắn. Người này kinh khủng nhất, không phải là tu vi, mà là đan dược của hắn. Theo công tác thống kê không hoàn toàn đầy đủ, cho hắn đủ hoàn cảnh, hắn đi luyện đan, đủ để hủy diệt một Nguyên Đầu Tông Môn!
- Nói tới Bạch Tiểu Thuần, các ngươi có thể xa lạ. Nhưng nếu nói là Trí Huyễn Đan được truyền bá từ Thông Thiên Hà Đông Mạch qua, trong lòng các ngươi chắc hẳn đều biết rõ. Trí Huyễn Đan này ở tây mạch ta, những năm trước đây đều gây ra tai họa lớn. Người này... Chính là người sáng tạo ra Trí Huyễn Đan nguồn gốc của vạn ác!
Các loại ngôn ngữ, ở trong ba mạch khác truyền ra. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được, thần sắc có chút cổ quái, có vẻ hơi lúng túng, gãi đầu một cái.
- Ta lại có thể nổi danh như vậy sao... Trí Huyễn Đan truyền bá đến tây mạch từ lúc nào? Chẳng lẽ là từ Không Thành năm đó sao?
- Còn nữa. Cái gì gọi là ta thích khi dễ người có tu vi không bằng ta? Ta được gọi là ổn thỏa!
Bạch Tiểu Thuần có chút không phục. Nhưng tổng thể mà nói, trong lòng hắn vẫn còn có chút đắc ý. Hắn cảm thấy danh tiếng của mình, ở dưới tình huống chính mình cũng không biết, lại có thể truyền xa như vậy, danh tiếng lớn như thế.
- Hừ hừ, nếu như bọn họ biết Cự Quỷ Vương là nhạc phụ ta, Minh Hoàng là đệ tử của ta, không bị hù chết mới là lạ.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nghĩ như vậy, lại càng thoải mái hơn.
Nhưng vào lúc này, hắn lại nghe được một ít âm thanh... Những âm thanh này, phần lớn đều là từ bắc mạch Cửu Thiên Vân Lôi Tông nhỏ giọng truyền ra.
- Bạch Tiểu Thuần? Hừ, hắn chẳng qua là vận khí tốt, sớm một bước đến Thiên Nhân mà thôi. Không bao lâu, thời điểm ta bước vào Thiên Nhân, nhất định sẽ chiến đấu với người này!
- Dáng vẻ không tệ. Đáng tiếc là một nam tử.
Phần lớn những âm thanh này đều là từ những tu sĩ Nguyên Anh đó bàn luận ra. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được rất không vui, trừng mắt nhìn sang. Nhưng ngay khi hắn nhìn lại, Vân Lôi Song Tử hình như có phát giác được, bất chợt cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Ánh mắt hai bên vừa nhìn nhau như thế, Bạch Tiểu Thuần nhất thời cảm thấy tinh thần phấn chấn.
- Ôi da, lại có một người tới muốn đấu mắt với ta!
Bạch Tiểu Thuần tất nhiên không cam lòng tỏ ra yếu kém. Thậm chí hắn cảm thấy thích thú, lập tức lại hung hăng trợn mắt nhìn qua. Nhưng rất nhanh, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần lại biến hóa. Lần đầu hắn cảm nhận được ở trên phương diện đấu mắt, mình chịu áp lực rất lớn.
- Đáng chết, bọn họ là hai người.
Lúc này Vân Lôi Song Tử đều lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Hai lớn hai nhỏ bốn con mắt, ánh mắt đặc biệt sắc bén nhìn qua. Trực tiếp khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút không chống đỡ nổi. Hắn đang muốn gọi Tống Khuyết qua, cùng mình trừng mắt trở lại. Nhưng vào lúc này, tu sĩ bốn mạch ở xung quanh chiến thuyền phía dưới lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Bạch Tiểu Thuần cũng lập tức chú ý tới. Lúc này từ cuối bến tàu, trên dãy núi hào hùng liên tiếp với khu vực trung tâm của Thông Thiên Đảo, lúc này có một đám người đi xuống.
Người đi phía trước... Là một nữ tử, toàn thân mặc váy dài màu tím, phía trên thêu chín con phượng hoàng, dung nhan tuyệt mỹ. Đồng thời, ở mi tâm còn có chút hồng sa, khiến cho toàn thân nàng thoạt nhìn, tràn ngập sự cao quý. Ánh mắt nàng cũng đặc biệt sắc bén, giống như thiên địa chúng sinh đều hoàn toàn không xâm phạm tới nàng.
Khi nhìn thấy nữ tử này, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh một cái. Cảm xúc phức tạp chớp mắt lại tràn ngập trong lòng. Hắn không có tâm tình lại đi đấu mắt cùng Vân Lôi Song Tử này nữa. Giờ phút này, khi hắn nhìn thấy được nữ tử này, chỉ có trầm mặc.
Chính là Đỗ Lăng Phỉ!
Đã lâu không gặp, phong thái của Đỗ Lăng Phỉ vẫn như cũ. Đồng thời, càng xuất hiện thêm một ít khí tức cao quý mà trong trí nhớ Bạch Tiểu Thuần chưa từng thấy qua. Giống như nàng đứng ở nơi đó, có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào nàng.
Điều này cùng với trong ấn tượng của Bạch Tiểu Thuần có chút không giống, khiến cho hắn không tự chủ được, trong lòng cảm thấy phức tạp. Đồng thời, cũng có thểm một chút cảm giác xa lạ.
Ở hai bên trái phải của Đỗ Lăng Phỉ, có hai hàng tu sĩ đi theo nàng từ trên dãy núi xuống. Bên trái đều là nữ tu. Phía bên phải lại là nam tu, lần lượt mặc trường sam màu đỏ cùng màu xanh lam. Mỗi nữ tử đều có tướng mạo mỹ lệ. Mỗi nam tu cũng là tuấn lãng không tầm thường.
Chỉ là nhìn từ trên dung mạo, hai hàng tu sĩ này cũng làm cho ánh mắt người ta sáng ngời. Lại kết hợp với trang phục thống nhất, khiến bọn họ rất chỉnh tề, càng làm cho người ta thêm chú ý. Bất kỳ người nào trong bọn họ đều có khí thế rất không tầm thường, giống như có thể mượn uy áp Thông Thiên Đảo này, ngưng tụ ở trên thân thể, khiến bọn họ cho người ta cảm giác rất đặc biệt.
Trong hai hàng tu sĩ này, Bạch Tiểu Thuần lập tức liền nhìn thấy Hầu Tiểu Muội, còn có Quỷ Nha. Hai người đều ở trong đó.
Hầu Tiểu Muội cũng chú ý tới Bạch Tiểu Thuần. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nghiêm túc, lúc này cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Nhất là bên trong hai tròng mắt còn lộ ra niềm vui bất ngờ. Dường như nếu không phải lúc này còn có chức trách phải làm, nàng cũng sẽ không kịp chờ đợi, chạy đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần đi.
Quỷ Nha tất nhiên cũng nhận ra Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là từ đầu đến cuối, mặt hắn đều không đổi sắc. Hắn chỉ nhìn lướt qua sau đó liền thu hồi ánh mắt, vẫn nghiêm nghị.
Mắt thấy Hầu Tiểu Muội không có vấn đề gì, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là Đỗ Lăng Phỉ đến, khiến cho trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp, vẫn không có hoàn toàn tiêu tan.
- Hoan nghênh các vị đạo hữu đến Thông Thiên Đảo này.
Trên mặt Đỗ Lăng Phỉ lộ ra vẻ tươi cười, khẽ mở miệng. Âm thanh ẩn chứa uy nghiêm một cách khó hiểu, vang vọng khắp nơi, dẫn động uy áp của Thông Thiên Đảo này. Khiến cho lời nói của nàng, giống như nói sao làm vậy, truyền vào bên trong tâm thần của mọi người, để lại dấu ấn vang vọng.
Tu sĩ bốn mạch ở bốn phía xung quanh đều thấy tâm thần chấn động. Thần sắc đều mỗi người đều trở nên nghiêm nghị. Nhất là cường giả Thiên Nhân trong ba mạch khác, đều đi ra, nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ ôm quyền cúi đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1337: Đỗ Lăng Phỉ cao quý! (Thượng)
Chương 1337: Đỗ Lăng Phỉ cao quý! (Thượng)