Nhưng nếu như tin... chờ đợi Tà Hoàng, chính là mỗi lần không muốn tin tưởng lại càng giống như tin tưởng. Do đó ra tay thử sau, đổi lấy giáo huấn thê thảm.
Khái niệm này chuyển biến, tâm lý chuyển biến, chính là chỗ thông minh của Bạch Tiểu Thuần. Lại bởi đạo lý đơn giản này, Tà Hoàng cũng hiểu. Nhưng càng là đạo lý đơn giản, càng là chuyện hiểu được, ở lúc thật sự đối mặt, lại càng làm cho không người nào có thể xử lý.
Cho tới bây giờ, cho dù là Thánh Hoàng, cũng vẫn không có cách nào phán đoán Bạch Tiểu Thuần đến cùng còn có bao nhiêu đạo ánh sáng Thái Cổ... Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn cùng với Tà Hoàng đều hiểu, ánh sáng Thái Cổ của Bạch Tiểu Thuần không có khả năng vô hạn!
Chỉ có điều bất kể là hắn, hay Thánh Hoàng, đều e ngại lẫn nhau, không dám liều tất cả đi thử thu được đáp án. Hiện tại... Đánh lại thì không có cách nào đánh. Thử cũng vô dụng. Chỉ sợ bọn họ không muốn tiếp nhận. Nhưng không thừa nhận cũng không được... Ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, từ nay về sau... xuất hiện thêm một kẻ không phải là Thái Cổ, nhưng là đối thủ của Thái Cổ...
Một người bọn họ không có cách nào nhìn thẳng, nhưng dựa vào chiến lực, khiến cho bọn họ không thể không nhìn thẳng!
Cuối cùng Tà Hoàng thở dài một tiếng. Không thể làm gì được. Hắn nhìn thật sâu vào Bạch Tiểu Thuần, trong lòng đã thầm chấp nhận kết quả, từ này về sau, mất một Tiên Vực. Hắn xoay người thoáng một cái, cuối cùng lại cực kỳ quả quyết, cuốn theo Quảng Mục Thiên Tôn, đột nhiên rời đi!
Nơi thành đá lớn này, đã hoàn toàn trở thành khu phế tích. Bốn phía xung quanh vốn mấy trăm vạn người, tử vong hơn phân nửa. Những người còn sót lại, mỗi một người ở trong cảm giác sống sót sau tai nạn, trong lòng thống khổ cùng phẫn nộ, cũng áp lực không gì sánh được, không có cách nào miêu tả được.
Bọn họ thống khổ chính là bị Tà Hoàng không để ý tới. Bọn họ phẫn nộ chính là Tà Hoàng căn bản lại có thể không quan tâm tới sự sinh tử của bọn họ, mới có thể...
Nếu như Bạch Tiểu Thuần không đối đầu được với mặt trời đỏ này, xảy ra trước mặt tất cả đám người bọn họ, cũng chỉ có lựa chọn duy nhất tất cả tử vong này.
Lúc này trong khi đang trầm mặc, cũng không biết ai là người đầu tiên hít một hơi thật sâu, lại trực tiếp hướng về phía Bạch Tiểu Thuần trên bầu trời, quỳ lạy xuống. Rất nhanh, gần như tất cả nơi đây tu sĩ đều quỳ lạy.
- Bái kiến Thông Thiên hoàng!
- Bái kiến Thông Thiên hoàng!
Thái Cổ, ở trong lòng mọi người của Tiên Vực Vĩnh Hằng, chính là Hoàng giả thâm căn cố đế. Bất cứ người nào trở thành Thái Cổ, sẽ xưng hoàng!
Mà Bạch Tiểu Thuần mặc dù không phải là Thái Cổ, nhưng có thể khiến cho Tà Hoàng không thể làm gì được. Hai người đánh một trận, đã khiến cho trong lòng mọi người xem Bạch Tiểu Thuần thành Thái Cổ.
Cho nên, lúc này bọn họ xưng hô, cũng lại từ Thông Thiên Vương, biến thành... Thông Thiên Hoàng!
Cùng lúc đó, ở dưới Tà Hoàng hóa thân mặt trời đỏ, một phần những người của thế giới Thông Thiên ẩn nấp trong những tu sĩ may mắn còn sống sót, lúc này càng kích động không có cách nào hình dung. Thân thể của bọn họ run rẩy, tâm tình của bọn họ sôi trào. Lúc này mỗi một người không dám lộ rõ, lại rối rít đi ra, so với những người khác lại bái kiến khác hẳn. Bọn họ bái kiến, là một loại tán thành phát ra từ phế phủ, chờ đợi đã lâu!
Thế giới Vĩnh Hằng, năm Tiên Vực lớn, từ giờ khắc này... Có một chỗ Tiên Vực, đã thuộc về Bạch Tiểu Thuần!
Mà chuyện to lớn này, ở trong thời gian ngắn ngủi, lại giống như một cơn lốc, khuếch tán ra. Bất luận là Tà Hoàng Triều hay Thánh Hoàng Triều, tất cả người biết được, tâm thần mỗi người đều chấn động, trong đầu chấn động, từ không có cách nào tin tưởng, đến không thể tưởng tượng nổi. Cho đến cuối cùng xác định, tất cả ồ lên!
- Thông Thiên Vương Bạch Tiểu Thuần... đánh với Tà Hoàng một trận, hai người không phân thắng bại!
- Trời ạ, sao có thể như vậy được... Thông Thiên Vương... Hiện tại phải gọi là Thông Thiên hoàng... Hắn lại có thể thăng cấp Thái Cổ!
- Tiên Vực của Vĩnh Hằng, đã bao nhiêu năm, xuất hiện người cường giả Thái Cổ thứ ba!
- Lại là Bạch Tiểu Thuần... Ta nhớ nửa giáp trước, hắn còn là Thiên Tôn. Lúc này thời gian mới bao nhiêu năm, hắn lại có thể trở thành Thái Cổ chí cao vô thượng!
- Chẳng lẽ đây là chú định trong mệnh. Năm đó Thánh Tổ sáng lập Thánh Hoàng Triều, cho nên có Thái Cổ. Tà Tổ cũng như vậy, vì vậy cũng có Thái Cổ. Cuối cùng Khôi Tổ... Mặc dù muộn hơn một chút, nhưng chung quy vẫn... xuất hiện Thái Cổ!
Âm thanh khó phân biệt, các loại chấn động, vang vọng ở bên trong thiên địa này, khuếch tán ra ở trong toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng này. Nhất là những Thiên Tôn cùng với tu sĩ bản thổ trong Tiên Vực Vĩnh Hằng, người nhận thức Bạch Tiểu Thuần, bọn họ càng chấn động mãnh liệt hơn.
Cổ Thiên Quân lại trực tiếp mở miệng hít sâu một hơi. Trong lòng hoàn toàn tắt tất cả ác ý đối với Bạch Tiểu Thuần, thậm chí theo đó dâng lên lại là một ý nghĩ sợ hãi.
Còn có Linh Cửu Thiên Tôn, còn có Trần Tô, Tư Mã Vân Hoa v.v... Mặc dù là những Thiên Tôn còn lại của Tà Hoàng Triều, giống như Tuyệt Địa sống lại, giống như Quảng Mục... đều vì sự đáng sợ của Bạch Tiểu Thuần bản thân mình từng lĩnh hội qua, do đó run rẩy.
Mà càng kích động, lại là tu sĩ thế giới Thông Thiên ở trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, bao nhiêu năm rồi, từng trải qua quá nhiều cực khổ. Lúc này bọn họ đều đi ra, đều phấn chấn ngửa mặt lên trời rống to. Bởi vì bọn họ biết, một khắc tu sĩ thế giới Thông Thiên, thật sự sẽ đứng vững Tiên Vực của Vĩnh Hằng... sau nhiều năm, ngày hôm nay, cuối cùng... xuất hiện!!
Cùng lúc đó, người ở toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, tất cả đều chấn động, tất cả đều hoảng sợ, tâm tình đều vô cùng phức tạp. Trong Thánh Hoàng Thành của Thánh Hoàng Triều, ở trên bầu trời ngoài hoàng cung, một người đi tới!
Người này toàn thân mặc áo bào trắng, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, da trắng nõn, trong mắt có sự thâm thúy, còn có vẻ linh động. Hắn đứng ở trên bầu trời hoàng cung, thân thể thoáng lắc một cái, sau đó xuất hiện ở chỗ một góc cánh hoa sen của hoàng cung, lặng lẽ đứng ở nơi đó, từ phía xa nhìn toàn bộ Thánh Hoàng Thành.
Hắn, chính là Bạch Tiểu Thuần!
Hắn đến, bên trong Thánh Hoàng Thành chỉ có một người một thú phát hiện!
Người, là Thánh Hoàng!
Thú, là con rùa đen nhỏ!
Chỉ là con rùa đen nhỏ không đợi được. Bên tai nó lại truyền đến âm thanh của Bạch Tiểu Thuần. Cũng không biết Bạch Tiểu Thuần nói như thế nào, con rùa đen nhỏ hừ một tiếng, không ra ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1815: Nổi danh khắp thiên hạ
Chương 1815: Nổi danh khắp thiên hạ