Vòng xoáy này so với Ma Nhật Yêu Nguyệt còn muốn lớn hơn không ít. Lúc này theo nó xuất hiện, bên trong một mảnh tối tăm, tản ra từng sự tịch diệt cùng tử vong, còn trong chớp mắt khi vừa xuất hiện, toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng vốn còn có ánh sáng, nhưng ở trong một chớp mắt này, cuối cùng lại chợt ảm đạm xuống. Dường như tất cả ánh sáng, theo một vòng xoáy này xuất hiện, đều bị nó hút đi!
Từ phía xa nhìn lại, vòng xoáy lại giống như một cái miệng cực lớn nuốt trời. Lúc này theo nó hạ xuống, những quân cờ từ bàn cờ bay ra, cũng vẫn không có cách nào chống đỡ được, lại trực tiếp bị cắn nuốt qua. Thậm chí ngay cả bàn cờ này cũng chấn động, ở trong một tiếng gào thét của Thông Thiên Đạo Nhân, lại trực tiếp ầm ầm tan vỡ, chia năm xẻ bảy!
Trong khoảng thời gian ngắn, Thông Thiên Đạo Nhân giống như Chí Tôn, lúc này mặc dù khí tức suy yếu đi không ít, nhưng xung quanh hắn hình thành Ma Nhật Yêu Nguyệt, cùng với miệng nuốt trời, cuối cùng lại không tiêu tan, vẫn tản ra sóng dao động khủng khiếp. Ở dưới bàn tay Thông Thiên Đạo Nhân, chúng bao phủ hắn ở bên trong, lại một lần nữa nhằm phía con sông lớn.
Khi tiểu khí linh bên trong bảo quạt khi nhìn thấy được bàn cờ bị hủy, nó cũng trở nên mù quáng, phát ra một âm thanh chói tai, hai tay bấm quyết, lực thần niệm toàn diện bạo phát. Nó không có cách nào đi chấn động con sông lớn, nhưng có thể chấn động chiếc thuyền này!
Trong nháy mắt, chiếc thuyền bồng bềnh trên con sông, lại chợt tản ra ngân quang kinh thiên. Từ phía xa nhìn lại, giống như hóa thành một thanh phi kiếm, trong tiếng nổ lớn lại từ bên trong con sông lớn lao ra, dâng lên một đạo cầu vồng màu bạc cho dù mọi người Tiên Vực Vĩnh Hằng cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng, giống như vì sao rơi, lao thẳng đến Thông Thiên Đạo Nhân!
Không phải giống như phi kiếm lướt đi, mà là... ở trong quá trình bay ra, từ trên chiếc thuyền màu bạc giống như phi kiếm này, truyền đến những tiếng rắc rắc. Còn có một lực tự bạo kinh thiên, từ bên trong không thể nghịch chuyển bạo phát ra!
Hiển nhiên là tiểu khí linh hiểu rõ, thần niệm lớn nhất của mình, cũng chỉ là có thể điều khiển chiếc thuyền này. Có thể tưởng tượng muốn đi ngăn cản Thông Thiên Đạo Nhân, dựa vào chiếc thuyền vẫn còn có chút miễn cưỡng. Nhưng nếu không tiếc giá lớn, lấy thuyền tự bạo đổi tới một lần lực lượng, cho dù không thể giết chết Thông Thiên Đạo Nhân, nhưng có lẽ đủ để ngăn cản, thậm chí kéo dài hơn mười hơi thở, vẫn có khả năng hoàn thành!
Mà giờ khắc này, thời điểm cách Tống Khuyết chữa thương thần hồn kết thúc, chỉ có mười hơi thở!
Đối với tu sĩ tầm thường mà nói, mười hơi thở không dài. Mà đối với Thông Thiên Đạo Nhân cùng Tống Khuyết mà nói, thời gian mười hơi thở, có thể làm được rất nhiều chuyện, còn có thể thay đổi một hồi sát cục sinh tử!
- Ngươi không có cơ hội!
Thông Thiên gầm khẽ, hai tay bấm quyết. Bốn phía xung quanh hắn, ở xung quanh Ma Nhật Yêu Nguyệt cùng với miệng nuốt trời, hư vô vặn vẹo, lại trực tiếp xuất hiện đường nét mặt người!
Dường nét này xuất hiện, nhất thời lại lấy Ma Nhật Yêu Nguyệt này làm hai mắt, lấy vòng xoáy nuốt trời làm cái miệng lớn, kinh thiên động địa. Đồng thời, tản ra dáng vẻ bệ vệ ngập trời. Trong tiếng nổ lớn, nó lại trực tiếp cùng phi kiếm trong chiếc thuyền tự bạo này, va chạm vào nhau.
Ầm ầm.
Dưới tiếng động điếc tai nhức óc, không ngừng vang vọng, lực lượng của bản thân chiếc thuyền phi kiếm, lại thêm tự bạo hoàn toàn phóng ra, mặc dù khiến cho Thông Thiên Đạo Nhân điên cuồng phun ra máu tươi, nhưng lại không có cách nào chấn động được đường nét gương mặt kia, càng không có cách nào ngăn cản đường nét gương mặt này cuốn theo bóng dáng Thông Thiên Đạo Nhân, giống như bẻ gãy nghiền nát, lại trực tiếp xuyên qua chiếc thuyền phi kiếm tan vỡ, ở trong vô số mảnh vỡ của chiếc thuyền, đường nét mặt người lao thẳng đến con sông lớn!
Tốc độ cực nhanh, căn bản là không kịp ngăn cản. Tiểu khí linh cũng không có lực đi điều khiển con sông lớn. Trong tiếng nổ lớn, đường nét mặt người kia liền trực tiếp đánh vào trên con sông lớn.
Con sông lớn dồi dồi, cũng bị bất chợt kéo ra thật dài, giống như nhô ra. Từ phía xa nhìn lại, dòng nước này giống như trở thành da, khiến cho vị trí nhô ra này, hình thành một gương mặt cực lớn!
Gương mặt này chính là đường nét mặt người kia. Lúc này, sau khi nhô ra, khiến cho hình dáng của hắn vốn mơ hồ, cũng trở nên rõ ràng hơn không ít, khiến cho mọi người Tiên Vực Vĩnh Hằng sau khi nhìn thấy, lập tức lại nhận ra được!
- Kẻ địch Thiên Ngoại!
- Người khổng lồ chúa tể!
Gương mặt từ bên trong con sông lớn nhô ra, chính là dáng vẻ của Nghịch Phàm. Lúc này mắt thấy nước bên trong con sông lớn nhanh chóng vận chuyển, nhưng lại rõ ràng càng lúc càng thưa thớt. Lại ở thời điểm Thông Thiên Đạo Nhân giống như sắp hoàn toàn lao ra, trong nháy mắt thậm chí trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ mừng giống như phát điên... Một tiếng chuông, thình lình từ sâu bên trong lòng đất vĩnh hằng, ung dung truyền đến.
Theo tiếng chuông vang vọng, một ý mênh mông đến từ mẹ Vĩnh Hằng, lại trực tiếp bạo phát ra ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Nhất là Thánh Hoàng. Lúc này toàn thân hắn bỗng nhiên run lên, lại có ánh sáng chói lòa, từ trong cơ thể hắn không ngừng tản ra. Trên mi tâm của hắn, ấn ký của mẹ Vĩnh Hằnglúc này giống như nở rộ, lộ ra không phải quả, mà là một... con mắt giống như đang từ từ mở ra!
Mẹ Vĩnh Hằng, cuối cùng lại chủ động thức tỉnh!
Nàng không sử dụng lần thức tỉnh này ở trong việc đối đầu Nghịch Phàm, mà là vào giờ phút này đưa ra lực lượng cuối cùng của bản thân, tới ngăn cản Thông Thiên Đạo Nhân, tới... bảo vệ Bạch Tiểu Thuần!
Có thể, ở trong ý thức của mẹ Vĩnh Hằng, nàng dĩ nhiên nhìn ra được Bạch Tiểu Thuần lúc này truy tìm chính là đạo. Chính là hi vọng cuối cùng của nàng cùng với Tiên Vực Vĩnh Hằng,!
Nếu như Bạch Tiểu Thuần thất bại, Tiên Vực Vĩnh Hằng nhất lại định suy diệt, lại không có bất kỳ biện pháp nào thay đổi kết cục này. Ai cũng làm không được. Cho dù là mẹ Vĩnh Hằng, năm đó lúc toàn thịnh, cũng chỉ là kéo dài tai họa lớn này lại, khó có thể hóa giải.
Chỉ khi nào Bạch Tiểu Thuần truy tìm đạo chính là thành công, như vậy tất cả những điều này lại tràn ngập biến số. Sau này như thế nào, tất cả đều có khả năng.
Cho nên, nàng làm sao có thể cho phép có người ở thời khắc quan trọng nhất này, đi làm phiền Bạch Tiểu Thuần tu luyện. Cho dù nàng qua nhiều năm như vậy, ở năm đó bị trọng thương, đến nay cũng chỉ là tích lũy ra một ít thần lực không nhiều lắm, lại có không ít đều đặt ở trên tán thành, còn đưa cho một phần cho Thánh Hoàng, nhưng ở trong một chớp mắt này, nàng vẫn lựa chọn ra tay!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1942: Mắt vĩnh hằng (2)
Chương 1942: Mắt vĩnh hằng (2)