TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
Quyển 2 – Chương 2

Lần đầu tiên Chu Vận kể với Điền Tu Trúc về Lý Tuân là vào đêm trước khi về nước, do anh chủ động hỏi.

Năm ấy cô tốt nghiệp thạc sĩ, người nhà đều hi vọng cô có thể ở lại nước ngoài, nhưng Chu Vận không đồng ý. Sau mấy tháng được Chu Vận tẩy não liên tục, ba mẹ không hiểu rõ về chuyên ngành công nghệ thông tin rốt cuộc tin tưởng trong nước có nhiều cơ hội hơn, phát triển tốt hơn.

Chu Vận đặt xong vé máy bay, định mời Điền Tu Trúc ăn bữa cơm xem như vừa để từ biệt vừa thay cho lời cảm ơn. Ai ngờ trong nhà hàng, Điền Tu Trúc lại điềm nhiên thông báo mai mình sẽ cùng về nước với cô.

“Anh cũng đi à? Tại sao?”

“Trong nước nhiều cơ hội hơn, phát triển tốt hơn.”

Chu Vận đặt dao nĩa xuống: “Điền Tu Trúc.”

Ánh mắt của cô chân thành, và nghiêm túc đến mức Điền Tu Trúc phải dừng cắt beefsteak. Anh lau tay, rồi hắng giọng.

“Anh muốn về nước…”

Chu Vận vừa định nói gì đó, Điền Tu Trúc đã giành nói trước: “…Cùng với em.”

Quá trình sáng tác của anh đang ở thời kỳ đỉnh cao, sự nghiệp đang trên đà phát triển, không cần anh nói cô cũng biết lý do trở về nước của anh là gì rồi.

“Điền Tu Trúc, em…”

“Em có bạn trai rồi.” Điền Tu Trúc cười nói, “Em đã nói những hai trăm lần rồi đấy.”

Chu Vận cầm ly rượu đế cao, Điền Tu Trúc lại tiếp tục cắt beefsteak, nói bâng quơ: “So sánh anh và cậu ta thì thế nào?”

“Không phải cùng một loại.”

“Đều là đàn ông mà.”

Chu Vận ngước mắt, ánh nến ngời sáng soi vào ly thủy tinh óng ánh. Điền Tu Trúc có một phần tư huyết thống người Pháp, mặt rất thanh tú, tuy sắc nét hơn người phương Đông bình thường nhưng lại không quá nổi bật. Anh còn có đôi mắt màu nâu nhạt rất đẹp, ngày thường anh hơi lải nhải nhưng tính cách rất ôn hòa.

Chu Vận ăn ngay nói thật: “Anh tốt hơn anh ấy.”

Điền Tu Trúc cảm thấy hình như Chu Vận đang nói dối.

“Thật đấy.” Chu Vận nhìn rìa đĩa thức ăn, khẽ nói, “Thật ra nghĩ cho kỹ, đa số thời gian quen biết nhau anh ấy đều rất đểu cán.”

“Vậy thiểu số thì sao?”

Chu Vận bất đắc dĩ nói: “Anh cứ hỏi đến anh ấy làm gì?”

“Không muốn trò chuyện một chút sao?” Điền Tu Trúc lấy khăn ăn lau miệng. Anh vừa mới ăn xong, môi rất đỏ, càng tôn lên da thịt trắng trẻo, cùng với khuôn mặt kia trông vô cùng tuấn tú kia.

Điền Tu Trúc rót một chút rượu đỏ cho cô, nói như đùa: “Ngày mai chúng ta trở về rồi, tốt nhất là hãy bỏ lại những chuyện trong quá khứ ở nơi đất khách này, để khi trở về bắt đầu một cuộc sống mới.”

Điền Tu Trúc gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp dao dĩa, chỉ chừa lại hai ly rượu. Hai tay anh khoanh lại đặt trên bàn giống như học sinh, nghiêm túc lắng nghe Chu Vận kể chuyện.

Năm ấy Chu Vận hai mươi sáu tuổi, rời khỏi nước đã hơn năm năm, ngày tháng không có Lý Tuân đã nhiều hơn thời gian có Lý Tuân rất nhiều. Đó cũng là lần đầu tiên cô trải hết nỗi lòng về chuyện quá khứ cho người khác nghe.

Ngoài dự liệu của cô, cả quá trình kể lại cô không hề rơi một giọt nước mắt, điều này khác hẳn với lúc trước. Cô nhớ rõ lúc vừa rời khỏi nước, ngay cả tên của Lý Tuân cô cũng không dám nghĩ, vừa nghĩ đến liền đau khổ, một mình núp trong bóng tối rơi lệ. Khi đó cô không có bạn bè, cũng rất ít khi nói chuyện với người khác. Cô thiếu hụt năng lực khai sáng cho mình, chỉ có thể dốc lòng học tập, làm vô số chuyện để mình bận rộn. Cho dù mệt đến mức không cầm nổi bút cũng không chịu nghỉ ngơi.

Cô vốn cho rằng Lý Tuân còn đang trong cảnh đọa đày, vì thế cô không có tư cách sống thoải mái. Giống như Điền Tu Trúc nói, cô đã nhốt chính bản thân mình.

Nhưng cuối cùng người khiến cô giải thoát cũng không phải là Điền Tu Trúc. Cô không thể cứ thế đẩy hết tất cả mọi việc lên người anh, cứ thế giải thích sự thay đổi của mình là vì một người đàn ông dịu dàng đã khuyên bảo từng câu từng chữ. Mà chính là thời gian đã làm cô thay đổi.

Trên thế giới này thời gian là nhân từ nhất cũng vô tình nhất. Thậm chí nó chẳng cần làm gì cả, chỉ cần tồn tại thôi cũng đủ chiến thắng hết thảy.

Lúc này nhìn lại, thật ra năm năm qua không hề có sự kiện đặc biệt gì xảy ra, cô vẫn sống bình thường, ngày ngày nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, nhóm người hợp rồi lại tan, cỏ dại úa rồi lại mọc.

Thấm thoắt cô không còn mất ngủ về đêm, không còn bị nổi mụn và rụng tóc nhiều nữa. Lúc nghĩ đến tên anh, cô không còn chảy nước mắt, thậm chí còn biết nở nụ cười. Chẳng qua nụ cười kia vẫn không kéo dài được lâu, mới vừa cong khóe môi đã sức cùng lực kiệt, hệt như đóa bạch ngọc lan thoáng chốc đã úa tàn trong sân trường năm cũ.

Đêm đó, cô và Điền Tu Trúc trò chuyện cho đến khi nhà hàng đóng cửa, Chu Vận nói đến miệng lưỡi khô khốc, ý thức hỗn loạn.

Vì uống nhiều rượu nên hôm sau Chu Vận dậy muộn, hớt hơ hớt hải chạy đến sân bay, cuối cùng cũng bắt kịp chuyến bay vào giờ phút chót.

Điền Tu Trúc đổi chỗ với người ngồi cạnh cô, anh đeo bịt mắt cho cô. Chu Vận che kín mắt ngủ thật say, mười mấy giờ sau, máy bay hạ cánh.

Trong thời gian du học, Chu Vận cũng từng trở về nước rất nhiều lần, nhưng không có lần nào cảm xúc lại sâu sắc đến vậy. Cô thật sự quyết định sẽ mãi gắn bó với mảnh đất này.

Mẹ cô lái xe đến đón, còn Chu Vận lái về. Tuy thời gian đã muộn nhưng vì quá lâu không gặp cô, suốt quãng đường mẹ cứ nói thao thao bất tuyệt.

“Mấy ngày hôm trước dì Giang con gọi điện thoại, bảo Vũ Hiên đã lấy được thẻ xanh rồi.”

“Vậy à.”

Nhắc đến Vương Vũ Hiên, mẹ cô lại thở dài: “Lúc con mới ra nước ngoài, người ta đối với con rất tốt đấy.”

Chu Vận dẩu môi, mẹ cô nói thẳng: “Mẹ thấy hai đứa con rất hợp, mẹ và dì Giang đều ngầm đồng ý, kết quả ngược lại con không coi trọng người ta.”

“Con hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này.”

“Nên suy nghĩ dần đi là vừa, con người đến tuổi nào thì nên làm chuyện nấy, lúc còn đi học thì phải học tập cho giỏi, tốt nghiệp rồi phải tìm việc làm rồi kết hôn. Mẹ thấy Vương Vũ Hiên không tệ, từ bé hai đứa đã quen biết nhau, ai ngờ con…”

“Con và anh ấy thân quá rồi, buôn bán còn không làm thịt khách quen nữa kìa.”

“Chuyện này sao giống với chuyện buôn bán chứ? Con có biết bây giờ xã hội phức tạp lắm không, tìm được người biết rõ gốc rễ gia đình còn khó khăn hơn.” Mẹ cô dựa vào ghế, vẻ mặt nghiêm trang, “Trước kia mẹ đã nhận ra Vương Vũ Hiên có ý với con.”

Chu Vận miễn cưỡng nói: “Bọn con không hợp.”

“Ngay cả cơ hội con cũng không cho người ta sao biết hợp hay không?”

“Eo ôi, bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi đấy mẹ.”

Rốt cuộc câu này đã chặn được miệng mẹ cô, dù mẹ cô không cam tâm cỡ nào đi nữa cũng không có cách xoay chuyển được sự thật hiển nhiên này. Cuối cùng chủ đề Vương Vũ Hiên kết thúc, lúc Chu Vận đang định thở phào nhẹ nhõm thì mẹ cô lại cất lời.

“Chàng trai khi nãy đi ra chung với con là ai?”

“…”

Chu Vận quả thật muốn quỳ xuống bái lạy, cô chưa hề đề cập đến Điền Tu Trúc với cha mẹ, chính là vì muốn tránh khỏi việc mẹ cô truy đuổi đến cùng. Lúc họ xuống máy bay Chu Vận còn dặn riêng Điền Tu Trúc ra sau cô một chút nữa.

Cô cố giả ngốc: “Chàng trai nào?”

“Là cái người mà con trả lại thứ gì cho cậu ta đấy.”

Chu Vận nhớ lại, lúc đi ra cô phát hiện bịt mắt Điền Tu Trúc cho cô còn nhét trong túi, nên lấy ra trả anh. Cả quá trình không đến hai giây, mà họ còn chen chúc trong đám đông, vậy mà cũng bị mẹ cô thấy được.

Mẹ cô truy hỏi: “Ai thế? Bạn học ở Mỹ của con à? Mẹ thấy cậu ta rất lanh lợi.”

“Không phải bạn học, một người bạn bình thường thôi.”

“Bạn thế nào?”

“Quen ở nước ngoài.”

“Không phải bạn học à? Có phải là bạn quen trên mạng…”

“Không phải.” Chu Vận bất lực nói, “Người ta là họa sĩ đàng hoàng, mẹ lên mạng tìm hiểu đi, rất nổi tiếng nữa đấy.”

“Họa sĩ à?” Dường như mẹ cô thấy hơi lạ, có điều hàng mày cau chặt cả quãng đường của bà giờ phút này đã giãn ra, “Nghệ thuật gia nữa cơ, sao con quen với cậu ta?”

Chu Vận nói: “Lúc trước cùng bạn học đến Ý chơi, quen biết trong một buổi triển lãm tranh.”

Mẹ cô lại dựa vào ghế, lẩm bẩm: “Họa sĩ…”

Không biết bà nghĩ đến điều gì chợt cười rộ: “Con còn nhớ hồi bé con có học lớp mỹ thuật không. Cô giáo dạy vẽ con thỏ, kết quả con lại vẽ hệt như con thiêu thân, dọa cô bé bên cạnh khóc thét.”

“Hả?”

“Hả cái gì, con dọa người ta khóc, còn mình thì giận dỗi, sau đó mẹ khuyên thế nào cũng không chịu đi học nữa.”

“Không thể nào…” Chu Vận hoàn toàn quên khuấy chuyện này.

“Sao lại không, lúc còn bé con khó tính lắm.” Mẹ cô cười tươi rói, nhìn ra ngoài cửa sổ chìm đắm vào hồi ức, “Sao lại vẽ được con thỏ thành thiêu thân thế nhỉ.”

Sắc trời đã tối, trên đường cao tốc không nhiều xe lắm, Chu Vận chạy khá nhanh, ánh đèn xe soi sáng màn đêm mông lung yên tĩnh.

Điền Tu Trúc nghe nói mẹ Chu Vận đã biết đến sự tồn tại của mình liền nhanh chóng đến của thăm hỏi. Anh chọn sáng sớm cuối tuần, lúc nhấn chuông cửa Chu Vận mới vừa tỉnh ngủ, đầu tóc rối bù, đi chân trần ra mở cửa, thấy Điền Tu Trúc ăn bận bảnh bao liền ngớ người hồi lâu.

“Anh đến đây làm gì?” Cô còn ngái ngủ, giọng nói hơi khàn.

Ánh mắt anh đong đầy nét cười, ăn mặc chỉnh chu nhưng lại trông rất thoải mái, quanh người như tỏa ra mùi trà xanh thơm ngát.

“Em bảo anh đến, đã hẹn bảy giờ mà.”

“Em nói là bảy giờ tối cơ.”

Điền Tu Trúc khẽ trợn tròn mắt, vẫn mang theo ý cười: “Thế à.”

Chu Vận á khẩu, rõ ràng anh cố ý đây mà.

“Chu Vận?”

Mẹ cô dậy từ sớm, đi ra ngoài tập thể dục theo thói quen, lúc trở về trùng hợp thấy Điền Tu Trúc, phút chốc mắt bà tỏa sáng.

“Đây là cậu Điền sao?”

Điền Tu Trúc cúi người chào mẹ cô: “Bác cứ gọi cháu là Điền Tu Trúc được rồi ạ.”

Chu Vận ngáp một cái.

Vì kiểm chứng lời nói của Chu Vận, mẹ cô đã lên mạng tìm hiểu về Điền Tu Trúc trước đó, nên khá có cảm tình với anh. Hôm nay người thật xuất hiện trước mắt, trẻ tuổi khôi ngô, nói năng lại lễ phép, trong vẻ tràn đầy sức sống lại ẩn chứa nét nho nhã, còn mang theo chút nhút nhát… Nhất là bên cạnh còn có một Chu Vận lôi thôi làm nền, quả thật Điền Tu Trúc tựa thể được bao phủ một tầng hào quang.

Chu Vận biết mẹ cô vừa ý Điền Tu Trúc, nhưng mức độ vừa ý của bà vẫn khiến Chu Vận khá kinh ngạc. Mẹ cô như đã quên béng Vương Vũ Hiên, sau khi gặp Điền Tu Trúc được một tuần, bà vẫn khen không ngớt.

Chu Vận nhớ lại quá trình Điền Tu Trúc nói chuyện với mẹ, cảm thấy tuy anh nho nhã lễ độ nhưng thật ra không hề giỏi dụ dỗ người khác, nhất là đối mặt với người lớn còn vô cùng xấu hổ, dễ bị đỏ mặt.

“Về chuyện này…” Chu Vận cuộn người trên sô pha, “Con không cảm thấy anh ấy tốt đến mức như mẹ nói đâu.”

“Ơ.” Mẹ cô bưng tách trà, chế giễu nói, “Con biết nhìn người hơn hay mẹ biết nhìn người hơn?”

Chu Vận lặng thinh.

“Thằng bé này rất thông minh, còn tài hoa hơn người.”

“Dạ vâng.” Dù sao anh ấy cũng là họa sĩ thiên tài mà.

“Có điều chuyện này không phải là điều quan trọng nhất. Tính tình cậu ta rất tốt, mẹ đoán chắc chắn cậu ta không phải là con một, trong nhà còn có anh chị em gì đó.”

Điều này khiến Chu Vận ngạc nhiên: “Sao mẹ biết, xem trên mạng à?”

“Con khinh thường mẹ quá rồi đấy.”

“…”

“Cho nên mẹ mới nói là con chưa biết nhìn người đâu.” Mẹ cô thản nhiên, “Mẹ còn biết cậu ta không chỉ có anh chị em, mà còn sống rất hòa thuận với người trong nhà. Thật ra thằng bé này rất cá tính, nhưng nó biết quan tâm đến người khác, người có xuất thân không tốt không thể nào có sự ân cần như vậy được.”

Chu Vận ôm gối xem tivi, chỉ ừ hử cho qua chuyện.

Mẹ cô bình tĩnh uống trà, cuối cùng tổng kết: “Cậu ta có bản lĩnh, lại biết lý lẽ, còn có gia đình hòa thuận, những thứ này tổng hợp lại với nhau mới là quan trọng nhất.”

| Tải iWin