TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
Quyển 2 – Chương 43

Chu Vận gặp Ngô Chân sớm hơn Lý Tuân. Hôm ấy cô đi làm thấy chiếc BMW màu xanh đỗ dưới lầu. Chu Vận từng thấy chiếc xe này ở cổng tòa nhà công ty Cát Lực rồi.

Cô đi lên lầu, quả nhiên Ngô Chân đang chờ ở cửa công ty Phi Dương. Hôm nay cô ả trang điểm kĩ càng, mặc váy dài, tóc gợn sóng, môi đỏ hồng vô cùng xinh đẹp. Ả khoanh tay đứng trước cửa công ty, vén lọn tóc bên phải ra sau tai giống như ảnh bìa tạp chí.

Chu Vận đi đến, Ngô Chân cũng thấy cô, hỏi trống không: “Lý Tuân đâu?”

Lúc trước Lý Tuân bận việc, gần như ngày nào cũng ở công ty, kể từ khi bị Chu Vận ép đi tập thể dục, giờ giấc sinh hoạt của anh đã cải thiện không ít, buổi tối cũng bắt đầu về nhà ngủ rồi.

“Anh ấy còn chưa đến, cô có việc gì không?” Chu Vận hỏi.

Ngô Chân đánh giá Chu Vận từ trên xuống dưới: “Cô và anh ta có quan hệ thế nào?”

Chu Vận: “Cô Ngô cứ nói thẳng mục đích đến đây đi.”

Ngô Chân lạnh lùng lườm Chu Vận: “Tôi đến đây không phải để tìm cô.”

Chu Vận không hề có ấn tượng tốt với Ngô Chân, hai người nhìn nhau đều cảm thấy ghét đối phương. Chu Vận mở cửa vào công ty, Ngô Chân cũng vào theo, đặt mông ngồi xuống sô pha.

Chu Vận rót cốc nước ấm, bật máy tính lên. Cô nhìn đồng hồ, mới bảy giờ thôi, khoảng nửa tiếng nữa Lý Tuân mới đến.

“Tại sao các người không rút đơn kiện?” Ngô Chân ngồi trên sô pha hỏi.

Chu Vận không quay đầu, hỏi lại ả: “Tại sao phải rút đơn kiện?”

Ngô Chân: “Các người quá ngu ngốc, nếu cứ tiếp tục chắc chắn sẽ lỗ vốn, cho dù cuối cùng có thắng kiện được thì tiền bồi thường cũng không đủ trả phí thuê luật sư.”

Chu Vận: “Cô còn phải cộng thêm một vài khoản không rõ ràng khác nữa, ví dụ như khoản tổn thất nếu công ty các người không lên được sàn chứng khoán ấy.”

Ngô Chân đứng dậy: “Quả nhiên các người nhắm vào công ty chúng tôi lúc lên sàn. Hại người mà cũng không có lợi cho mình, quá nham hiểm.”

Chu Vận: “Chúng tôi không có phúc hưởng thụ từ này đâu.”

Ngô Chân: “Làm ăn phải chú ý lợi cả đôi bên, cho dù Cát Lực có lên sàn thất bại thì tiền cũng sẽ không rơi vào tay các người. Các người cứ như chó điên cắn càn không chịu nhả thì có nghĩa gì chứ?”

Chu Vận im lặng gõ bàn phím.

Ngô Chân bị người ta phớt lờ lại nói thêm vài câu: “Dù sao lão Cao cũng là bạn học cũ của các người thế mà các người không hề niệm tình khi xưa, thà rằng tự hại mình tám trăm cũng muốn kéo người khác làm lót lưng, sao các người lại tuyệt tình như vậy?” Ả nhìn bóng lưng Chu Vận, cười khẩy nói, “Tại sao một kẻ máu lạnh như hắn chỉ bị giam sáu năm thôi nhỉ, đáng nhẽ phải giam sáu mươi năm mới đúng.”

Chu Vận quay đầu lại: “Cô lặp lại lần nữa thử xem?”

Ngô Chân không cam lòng yếu thế, cất cao giọng: “Tôi nói là đáng nhẽ hắn phải bị giam sáu mươi năm mới đúng, tốt nhất là nhốt suốt đời luôn đi.”

Chu Vận bước đến: “Cô biến ra ngoài cho tôi.”

Ngô Chân hất túi, trừng mắt quát Chu Vận: “Cô dám đụng vào tôi thử xem?”

Chu Vận tóm lấy tay ả lôi ra ngoài. Ngô Chân không ngờ cô dám kéo ả, liền vung tay đập vào gáy cô một cái. Chu Vận không thèm lôi ả ra ngoài nữa, quay người lại bóp cổ Ngô Chân ngay tức khắc.

“Cô đang giương oai ở đâu đấy hả!”

Mắt Ngô Chân hằn tia máu, vừa chửi mắng vừa cố sức phản kháng lại Chu Vận.

Trong hành lang, Lý Tuân, Hầu Ninh và cả Triệu Đằng cùng nhau ra khỏi thang máy, vừa ra cửa đã nghe thấy tiếng chửi rủa lẫn tiếng đánh nhau vang vọng.

Triệu Đằng nhíu mày: “Ôi, đây không phải là giọng của nhóm trưởng Chu sao?”

Họ rẽ qua khúc quanh, thấy mấy người đang chen lấn ở của công ty Phi Dương xem trò vui. Triệu Đằng chạy đến xua mọi người đi.

“Các người là nhân viên công ty Phi Dương à? Tụ tập ở đây làm gì, về làm việc của các người đi.”

Trong nhà, Chu vận và Ngô Chân đang đánh nhau túi bụi, hai người phụ nữ đều nổi điên muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Triệu Đằng trố mắt nhìn trân trân, định đến can ra thì cánh tay bị kéo lại, anh ta quay đầu hỏi Lý Tuân: “Không đến giúp à?”

Lý Tuân nói bằng giọng lưu manh: “Cậu phải có lòng tin với đàn chị của mình chứ.”

Dáng vóc Chu Vận và Ngô Chân xấp xỉ nhau và đều không phải dạng phụ nữ mảnh mai. Tính tình của Ngô Chân hung hãn hơn Chu Vận một chút, có điều từ bé Chu Vận đã được chăm sóc kỹ lưỡng, sức lực đều ẩn chứa dưới lớp da thịt trắng nõn, cơ địa rất tốt, sau lúc hỗn loạn ban đầu, cô dần dần chiếm thế thượng phong, cuối cùng đè Ngô Chân nằm trên mặt đất.

Khóe môi Lý Tuân bất giác khẽ cong, buông tay ra, để Triệu Đằng qua đó can ngăn.

Ngô Chân đánh thua, mắt đỏ gay, thấy Lý Tuân đi đến liền quát anh: “Anh là tên tiểu nhân hèn hạ, luôn tính kế hãm hại người khác.”

Hầu Ninh trở tay đóng cửa lại, Lý Tuân đi đến bàn mình. Ngô Chân đứng dậy khỏi mặt đất, vì mới vừa vận động kịch liệt mà bộ ngực không ngừng phập phồng.

Lý Tuân tựa vào bàn hút thuốc. Hầu Ninh và Triệu Đằng đều trở về chỗ của mình bắt đầu công việc. Chu Vận đi vào phòng vệ sinh chỉnh sửa lại đầu tóc trang phục, trên cổ cô bị Ngô Chân cào vài vệt đỏ.

Lý Tuân: “Phương Chí Tịnh bảo cô đến đây à?”

Ngô Chân: “Anh đừng quan tâm đến chuyện ai bảo tôi tới, anh ra giá đi.”

Lý Tuân cười: “Giá gì?”

Ngô Chân: “Càng kéo dài thì cả hai chúng ta sẽ không có ai được lợi cả.”

Lý Tuân thư thái phả ra một làn khói. Ngô Chân nhìn anh, trải qua cuộc ẩu đả với Chu Vận, tóc tai ả cũng rối tung, áo váy thì nhăn nhúm bẩn thỉu, còn lớp trang điểm trôi đi không ít. Vốn ả nghĩ đến đây có lẽ sẽ dụ dỗ được anh, nhưng xem chừng bây giờ không thể thực hiện được kế hoạch ban đầu rồi, chỉ có thể dùng cách của Phương Chí Tịnh nói thôi.

Ngô Chân nhặt túi xách của mình lên, lấy ra một xấp giấy bên trong, ném đến trước mặt Lý Tuân. Lý Tuân không buồn nhặt lên, vô cảm nhìn ả.

Chu Vận vừa ra khỏi phòng vệ sinh, nghe thấy Ngô Chân nói: “Đây là bệnh án của Cao Kiến Hồng và cả hình chụp CT của anh ấy.”

Chu Vận dừng bước.

Ngô Chân: “Không phải Phương Chí Tịnh bảo tôi đến mà là tự tôi đến. Tôi vốn không muốn nói những điều này với các người nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác. Cao Kiến Hồng sắp phải phẫu thuật, nhưng bây giờ làm sao anh ấy yên tâm đi mổ được. Anh để lại con đường sống cho chúng tôi được không?”

Lý Tuân lẳng lặng hút thuốc, không nói lời nào.

Ngô Chân dợm bước lên trước: “Coi như anh làm việc thiện đi, dù sao lão Cao cũng là bạn học của bọn anh, tôi nghe nói lúc trước bọn anh còn từng là chung nhóm đi thi nữa mà.”

Lý Tuân cười khẩy: “Cô nghe ai nói?”

Ngô Chân: “Đâu cần nghe ai nói, anh ấy vẫn giữ lại tấm ảnh chụp chung của ba người năm đó ở nhà đấy.”

Vẻ mặt Lý Tuân trở nên lạnh lùng.

“Triệu Đằng.”

Triệu Đằng đứng dậy khỏi ghế, Lý Tuân nói: “Tiễn cô ta ra ngoài.”

Triệu Đằng: “Vâng.” Anh ta nghe lời đi tiễn khách, Ngô Chân đến cửa rồi vẫn còn la lớn với Lý Tuân, “Hòa giải với bọn tôi đi. Thứ sáu đến công ty chúng ta sẽ bàn kỹ hơn, anh hãy gặp Cao Kiến Hồng một lần. Anh cho anh ấy một cơ hội có được không?”

Cánh cửa đóng lại lần nữa, trong nhà trở nên im ắng lạ thường.

Chu Vận nhặt quyển bệnh án Ngô Chân để lại, Lý Tuân khẽ nói: “Vứt đi.”

Chu Vận liếc nhìn anh rồi vứt bệnh án vào thùng rác.

Lý Tuân cười lạnh hỏi cô: “Trông tôi giống người tốt sao?”

Chu Vận lắc đầu.

Lý Tuân: “Vậy Phương Chí Tịnh lấy đâu ra lòng tin tôi sẽ chấp thuận theo ý hắn chứ?”

Chu vận: “Anh cho rằng Phương Chí Tịnh bảo cô ta đến à?”

Lý Tuân: “Dĩ nhiên, Cao Kiến Hồng rất tự cao, cậu ta muốn phân hơn thua với tôi một cách quang minh chính đại, tuyệt đối sẽ không vì bị bệnh tình mà cúi đầu với tôi đâu.”

Chu Vận nhìn sắc mặt anh rồi nói: “Vậy thứ Sáu chúng ta khỏi cần đi đúng không, em sẽ gửi thư từ chối bọn họ.”

“Đừng.” Lý Tuân lạnh lùng nói, “Dĩ nhiên phải đi rồi, tại sao lại không đi. Nếu bọn họ đã chụp cho tôi cái mũ ‘máu lạnh hèn hạ’, vậy thì tôi càng phải làm kẻ tiểu nhân đắc chí một lần, không thể bỏ phí cái danh này được.”

Anh nói xong liền dụi mạnh điếu thuốc, quay người bước đi. Bởi vì mặt mày anh vô cùng u ám nên Triệu Đằng không dám ngẩng đầu nhìn.

Chu Vận không đoán được ý nghĩ thật sự của Lý Tuân, cô thoáng cảm thấy Lý Tuân không hề phẫn nộ như anh đã biểu hiện. Nhưng cô cũng biết anh vẫn chưa nuốt trôi được cơn giận này. Chu Vận gọi cho bên pháp lý của Cát Lực, báo cho họ biết thứ Sáu Lý Tuân sẽ đến.

Nhân viên pháp lý chuyển lời cho Phương Chí Tịnh, Phương Chí Tịnh vừa nghe vừa nới lỏng cravat, vẻ mặt đắc thắng.

Ngô Chân hỏi hắn: “Nhỡ đâu hắn chỉ đến cười nhạo chúng ta thì sao?”

Phương Chí Tịnh cười ha ha: “Lý Tuân không làm chuyện lãng phí thời gian như thế đâu. Nếu nó quyết định cương quyết đến cùng thì sẽ không bao giờ cho em cơ hội nói chuyện. Nó đến có nghĩa là nó đã dao động rồi.” Hắn dặn dò Ngô Chân, “Hôm thứ Sáu em và tôi đừng đến, để một mình Cao Kiến Hồng gặp mặt nó đi.”

Ngô Chân hơi bận tâm: “Tính cách lão Cao rất bướng bỉnh, một lòng một dạ muốn phân cao thấp với Lý Tuân, em sợ anh ta không bỏ được sĩ diện.”

Phương Chí Tịnh: “Chuyện này em không cần lo, tôi sẽ đi nói với cậu ta.”

Quá trình Phương Chí Tịnh thuyết phục Cao Kiến Hồng rất nhanh, chỉ chưa đầy ba phút anh ta đã đồng ý.

“Nếu trong lúc cậu phẫu thuật xảy ra chuyện bất trắc thì sao, Ngô Chân phải làm thế nào bây giờ?” Đây là câu mở lời đầu tiên của Phương Chí Tịnh, “Dù sao người ta cũng là minh tinh đi theo cậu, ít ra cậu cũng phải bảo đảm cuộc sống áo cơm không lo cho người ta chứ. Nếu công ty thuận lợi lên sàn, nửa đời còn lại của cô ấy cũng không cần lo lắng nữa. Về phần Lý Tuân, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, chờ chúng ta qua được cửa ải này rồi tìm cơ hội đấu với nó vẫn còn kịp mà, cậu nhất định không thể lì lợm thế được.”

Cao Kiến Hồng không nói gì, lặng lẽ ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Phương Chí Tịnh đợi một hồi liền xem như anh ta đã im lặng đồng ý.

Tối thứ Năm, trước khi về Lý Tuân nói với Chu Vận: “Sáng mai đến đón tôi.”

Chu Vận nhìn về phía anh: “Muốn em đi với anh à?”

Anh “ừ” một tiếng.

Đêm đó Chu Vận ngủ không ngon, cô mơ một giấc mơ, thấy mình quay trở lại lúc mới tựu trường hồi năm Nhất, cô ngủ trưa đến trễ, luống cuống chạy đến giảng đường. Cô chui vào phòng học từ cửa sau, ngồi bên cạnh một nam sinh không nghe giảng bài chỉ cúi đầu lập trình.

Thầy giáo gọi anh đứng lên trả lời câu hỏi, anh cũng không nghe thấy, lúc cô định nhắc nhở anh thì một nam sinh khác ngồi bên cạnh đã lên tiếng trước. Khi đó ánh nắng ban trưa rất đẹp, rất yên tĩnh cũng rất ấm áp.

Sáng thứ Sáu, Chu Vận lái xe đến nhà Lý Tuân đón anh. Anh và Hầu Ninh ở chung, hai người dọn khỏi khu chung cư nhỏ họ thuê ban đầu, chuyển sang khu nhà gần công ty Phi Dương. Chu Vận mua sẵn bữa sáng để trong xe, Lý Tuân không có khẩu vị, không muốn ăn.

Lý Tuân thích dậy sớm làm việc, họ hẹn nhau lúc tám giờ sáng, tầm này nhân viên công ty Cát Lực còn chưa đến đủ. Chu Vận nhớ lần cô đến tòa nhà này cũng đã lâu lắm rồi, nhân viên lễ tân cũng đã đổi người, họ nhìn thấy cô và Lý Tuân liền hỏi: “Xin hỏi anh chị có hẹn trước không ạ?”

Lý Tuân lạnh lùng đứng một bên, Chu Vận bước đến đáp: “Chúng tôi đến gặp Cao Kiến Hồng, đã hẹn tám giờ.”

Nhân viên lễ tân gọi điện thoại xác nhận xong nói báo với Chu Vận: “Xin mời anh chị lên lầu, Cao tổng đang ở phòng họp tầng Sáu.”

Lúc đến cửa phòng họp, Chu Vận hỏi Lý Tuân: “Em có nên ở cửa chờ anh không?”

Lý Tuân cười khẩy: “Sao phải chờ ở cửa? Em không muốn đi vào xem vẻ mặt cậu ta à?” Anh nhanh chóng sải bước vào phòng họp, Chu Vận yên lặng theo sau.

Trong phòng chỉ có một mình Cao Kiến Hồng, anh ta ngồi trên ghế, trông tinh thần cũng tạm ổn, không giống như bị bệnh nặng, chẳng qua sắc mặt hơi tái nhợt.

Lý Tuân ngồi đối diện Cao Kiến Hồng, châm thuốc hút, thong thả chờ đối phương cất lời trước.

Cao Kiến Hồng đưa cho họ mấy phần văn kiện.

“Hai người đồng ý hòa giải không?” Anh ta vừa cất tiếng liền nghe rõ giọng nói có vẻ yếu ớt cố gắng gượng, “Đồng ý thì chúng ta thương lượng về tiền bồi thường. Hai người đừng nên kéo dài, Cát Lực đang ở thời kỳ suy yếu, bây giờ đồng ý ngay có khi còn có thể lấy được nhiều tiền. Chờ đến khi qua phiên xét duyệt, bất kể kết quả ra sao chúng tôi cũng không thể hòa giải với hai người được nữa. Cùng lắm là cá chết lưới rách, hai người chẳng có chút lợi lộc nào đâu, không bằng thừa dịp hiện tại moi một khoản đi.”

Lý Tuân ung dung hút thuốc, làm như không nghe thấy nội dung lời nói của anh ta, hất cằm: “Hút không?”

Cao Kiến Hồng nhếch môi.

Lý Tuân nghiêng người ra phía trước, hỏi lại một lần: “Tôi hỏi nhé, cậu có phục không?”

Cao Kiến Hồng cắn răng im lặng, Lý Tuân nói tiếp: “Còn nhớ lần chúng ta gặp mặt ở căn phòng này như thế nào không? Theo dõi tôi suốt cả năm nay vui không? Ngáng chân tôi có thấy thoải mái không? Cậu lấy tôi làm chong chóng để đo chiều gió cũng không sao, nhưng cậu leo núi thì đừng quên núi cao bao nhiêu. Kể từ ngày chúng ta quen biết nhau, cậu chưa từng thắng tôi được một lần nào.”

Anh nhìn Cao Kiến Hồng chăm chú, càng nói giọng càng lớn.

“Bất kể là thi cử trong trường hay là dự án ngoài trường, là ứng dụng hệ thống hay là trò chơi cỏn con, cậu cũng chưa từng thắng được tôi. Trước kia không thắng được, sau này lại càng không.”

Chu Vận ngồi bên cạnh, tay bỏ dưới bàn, đầu ngón tay khẽ run run vì lời nói của Lý Tuân. Cô rất ít khi thấy Lý Tuân có tâm trạng kích động như thế này, dường như mỗi một câu đều mang theo sự quả quyết và chắc chắn.

Lý Tuân: “Tôi đã cho cậu cơ hội lựa chọn nhưng cậu lại muốn chống đối lại tôi. Muốn hòa giải cũng được, cậu nói cho tôi biết cậu có hối hận không?”

Sắc mặt Cao Kiến Hồng dần trắng bệch theo từng câu nói của anh, anh ta chằm chằm nhìn Lý Tuân, đầu đau nhức.

Đến cuối cùng Lý Tuân gần như quát lên: “Tôi hỏi cậu có hối hận không?”

Giọng anh vang vọng cả tầng lầu, tất cả nhân viên làm việc ở hai văn phòng bên cạnh đều dừng tay, người đang ở ngoài hành lang cũng không dám cất bước. Xung quang yên tĩnh như tờ đến nỗi nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Cao Kiến Hồng bị anh quát làm chấn động, anh ta vứt văn kiện qua một bên, vứt bỏ hết trách nhiệm và nghĩa vụ, chống mạnh xuống bàn, khàn giọng quát lại: “Không.”

Cách một chiếc bàn làm việc, hai người đàn ông đối đầu với nhau, không ai chịu nhận sai, không ai chịu cúi đầu.

Chu Vận rủ mắt, tim đập dồn dập.

“Được! Bây giờ cậu nói không hối hận tôi còn miễn cưỡng coi trọng cậu.” Lý Tuân chỉ vào Cao Kiến Hồng, cuối cùng nói, “Tôi nhớ lúc trước cậu đã nói tôi rằng một người một ngựa không leo lên được đỉnh núi, bây giờ cậu hãy nhớ kỹ câu này cho tôi. Từ trước tới giờ tôi không cần phải leo núi, bởi vì tôi ở đâu thì nơi đó chính là đỉnh.”

Trong phòng yên tĩnh rất lâu, Chu Vận ngẩng đầu, hoảng hốt thấy Cao Kiến Hồng chảy máu mũi. Cô đứng dậy: “Cao Kiến Hồng, cậu…”

Cao Kiến Hồng cũng biết tình trạng của mình, đưa tay lau lung tung nhưng vẫn không thể nào cầm máu được. Chu Vận nhìn về phía Lý Tuân, anh vẫn giữ vẻ mặt hung ác, thấy Cao Kiến Hồng chảy máu, dường như anh càng điên cuồng hơn.

Cao Kiến Hồng không lau sạch máu được liền thôi không lau nữa, tay chống xuống bàn, bộ vest và mặt bàn nhanh chóng dính đầy máu.

Anh ta cắn răng nhìn chòng chọc Lý Tuân, dù thế nào cũng không chịu dời mắt đi.

Người bỏ đi trước chính là Lý Tuân, có lẽ anh đã chịu đủ tất cả mọi chuyện ở đây rồi, đóng sầm cửa đi mất. Sau khi anh đi, Cao Kiến Hồng cũng gượng nổi nữa, ngã ngửa người xuống đất.

| Tải iWin