TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khó Dỗ Dành
Chương 16 – Giúp đỡ việc làm ăn của tôi với

Cùng lúc ấy, ở trong phòng ngủ chính.

Ôn Dĩ Phàm chăm chú nhìn con số trên màn hình điện thoại, rơi vào trầm mặc. Nếu như thứ tự con số xáo trộn một chút, đổi thành “250*” thì tình huống so với bây giờ cũng không khác gì nhau. Nhưng cô cũng không chột dạ, trấn tĩnh gõ thêm một câu:

【Đây là tiền anh gửi còn dư, tôi gửi trả lại anh. 】

(*250: Khi một ai đó bị gọi là “250” nghĩa là người đó ngu ngốc, vô tích sự.)

—— tin nhắn không gửi được.

Hai người chưa kết bạn trên Alipay.

Trên màn hình lập tức hiện lên dòng chữ: 【Bạn chỉ có thể gửi tin nhắn sau khi đã kết bạn. Bấm vào đây để gửi lời mời kết bạn. 】

Cùng lúc đó, cô nhận được tin nhắn WeChat của Tang Diên: 【? 】

“…”

Quả nhiên là một dấu hỏi.

Khi Ôn Dĩ Phàm vừa nhìn thấy tin nhắn “520” kia cô đã lập tức đoán được phản ứng của anh.

Đúng chính xác như dự đoán của cô.

Không đợi Ôn Dĩ Phàm trả lời.

Tang Diên lại gửi đến một tin nữa:【Em bị gì à?】

Mấy con số này thật dụ dỗ người khác hiểu lầm, nhưng đây cũng đâu phải con số Ôn Dĩ Phàm vô căn cứ viết ra. Cô ngồi dậy, quyết định giải thích rõ ràng với anh: 【Đây là tiền anh gửi còn thừa, tôi trả lại anh.】

Sau đó Ôn Dĩ Phàm liệt kê giá cả của từng món :【Tiền thuê phòng chín ngàn, tiền thế chấp hai ngàn rưỡi, tiền điện nước bốn trăm. 】

Tiếp đó, cô lại gởi giá mua máy giặt mới cho anh: 【Máy giặt giá 1190】

Ôn Dĩ Phàm: 【 Tôi không giỏi việc tính toán sổ sách, cho nên anh không cần đưa tôi nhiều tiền trước như vậy, đợi sau này cần mua gì thì tôi sẽ trực tiếp nói với anh. 】

Một lát sau.

Tang Diên gởi một tin nhắn thoại đến: “Em thử tính lại lần nữa xem.”

Giọng nói của anh không thể hiện biểu cảm gì, qua điện thoại lại càng lạnh như băng. Nhưng cuối câu nói, giọng anh hơi lên cao, mang vẻ khiêu khích.

Khiến người nghe muốn xuyên qua màn hình đánh nhau với anh một trận.

“…”

Nhưng lúc này, Ôn Dĩ Phàm bỗng có cảm giác nghi ngờ.

Anh nói câu này là có ý gì?

Có phải là nói cô tính sai rồi sao?

Nhìn tin nhắn “520” mà mình đã gửi đi, Ôn Dĩ Phàm cũng cảm thấy không dám chắc.

Hẳn là.

Không đến nỗi đâu.

Cô không trả lời ngay, mở máy tính ra tính lại lần nữa.

Ra kết quả là “505” .

“…”

Đối với Ôn Dĩ Phàm đây là tiếng sấm giữa trời quang.

Cô không muốn đối mặt với sự thật, vào giờ khắc này, chỉ có kết quả chính xác “520” mới có thể chứng minh cô trong sạch. Cô mang máy tính điện tử ra, chưa từ bỏ ý định mà tính lại một lần nữa.

Vẫn là kết quả như cũ.

Ôn Dĩ Phàm như hóa đá, đầu óc cố gắng vận động để suy tính xem tiếp theo nên giải thích như thế nào.

Rất nhanh, không có gì bất ngờ, Tang Diên lại gửi đến một tin nhắn thoại khác.

Anh như có như không cười một tiếng, chủ động mang bậc thang cho cô bước xuống, nhưng giọng nói lại như kết tội cô đang giấu đầu lòi đuôi: “Được. Tôi biết mà, em tính sai rồi.”

“…”

Ôn Dĩ Phàm thật chưa gặp ai giống kiểu Tang Diên.

Cô suy nghĩ lại cẩn thận, đối phó với kiểu người giống anh, chỉ có thể giả vờ như không hiểu gì hết, cố gắng đem cục diện bẻ trở lại quỹ đạo bình thường.

Ôn Dĩ Phàm:【 Đúng rồi, cảm ơn anh nhắc nhở. 】

Đầu kia không trả lời lại.

Sau khoảng mười phút.

Ôn Dĩ Phàm lại gửi tiếp một tin nhắn: 【 Vậy tôi gởi thừa mười lăm đồng rồi.】

Ôn Dĩ Phàm: 【 Anh chuyển lại tiền thừa qua WeChat cho tôi nhé.】

“…”

Dọn dẹp xong đồ đạc, nền nhà cũng dính đầy bụi, Ôn Dĩ Phàm mở cửa phòng. Thấy đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn lại đèn hành lang, cô đi ra ngoài, đến ban công lấy thau và cây lau nhà.

Ôn Dĩ Phàm quét dọn xong, rửa sạch cây lau nhà, rồi lại đem cất lại ở ban công.

Đang định trở về phòng mình, đi ngang qua cửa phòng Tang Diên thì.

Anh đột nhiên mở cửa.

Ôn Dĩ Phàm dừng chân, ánh mắt hai người giao nhau.

Tóc Tang Diên vẫn hơi ướt, vài sợi tóc tùy ý rơi trên trán, trên người anh mặc một bộ quần áo ở nhà, so với ngày thường trông anh có vẻ hiền hòa hơn. Anh liếc cô một cái, không chủ động nói chuyện.

Ôn Dĩ Phàm cũng không lên tiếng, dời ánh mắt, đi về phòng mình.

Sẵn tiện khóa cửa phòng lại.

Lúc này vừa mới hơn mười một giờ, Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa thấy buồn ngủ. Cô đặt máy tính lên bàn, viết bản thảo một lúc lâu mới cảm thấy mí mắt muốn nhíu lại. Nhưng vì mới đổi sang một căn phòng khác, cô bị lạ giường, một lúc lâu vẫn chưa ngủ được.

Phòng bên cạnh của Tang Diên cũng im ắng.

Ôn Dĩ Phàm tự dưng cảm thấy không tin được.

Thời điểm mới biết nhau, cô nghĩ bọn họ không có điểm gì chung.

Chắc chỉ là kiểu quan hệ bạn cùng lớp rất bình thường, sau khi tốt nghiệp sẽ cắt đứt liên lạc, nếu có gặp mặt cũng cùng lắm chỉ gật đầu chào.

Bởi vì tính cách hai người khác nhau một trời một vực, hơn nữa cả hai đều không thích nói chuyện. Vì vậy từ hôm khai giảng đến trễ phải ngồi cùng bàn đến một thời gian sau, Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên chưa từng trò chuyện với nhau.

Hơn nữa việc hai người ngồi cùng bàn cũng không kéo dài lâu.

Sau đó, vì bạn bè lén lút đồn đại, mà hai người lại có mối liên hệ.

Nguyên nhân lời đồn đại rất đơn giản.

Chỉ vì cả hai người cùng đến trễ ngay ngày khai giảng, lại cùng có ngoại hình cực kỳ bắt mắt.

Cho nên trong mắt bạn bè, hai người là một đôi.

Lời đồn đại này lại còn cho ra đời mấy phiên bản.

Có phiên bản nói là bọn họ là bạn học cấp hai, đã bên nhau vài năm, hẹn nhau cùng học chung một trường trung học.

Cũng có phiên bản khác phản bác lại, là bọn họ thật ra không biết nhau từ trước, nhưng vì cùng đến trễ và ngồi cùng bàn nên nảy sinh tình cảm.

Thậm chí có phiên bản còn nói, hai người thật ra là gặp nhau trên đường đến trường, vừa nhìn thấy đối phương đã nảy sinh tình yêu, vì không muốn bỏ qua mối lương duyên trời cho này, nên cả hai tìm một nơi bày tỏ tình cảm, chờ xác nhận quan hệ xong, hai người bọn họ mới tay trong tay cùng đến lớp.

Ban đầu Ôn Dĩ Phàm không biết chút gì về những lời đồn đại này.

Lớp học được chia theo xếp hạng thành tích, cô cùng Chung Tư Kiều và Hướng Lãng không được phân chung một lớp. Những lời đồn đại này cũng chỉ lan truyền trong lớp mười A7. Ôn Dĩ Phàm ở trong lớp không có bạn thân, cho nên căn bản là không có ai kể những chuyện đồn đại đó cho cô.

Cũng nhờ Tô Hạo An, Ôn Dĩ Phàm mới bắt đầu biết về những lời đồn này.

Bởi vì Tô Hạo An ngày ngày kiên nhẫn lải nhải bên tai Tang Diên.

Hình như hôm đó có tiết thể dục, sau khi học xong thì mọi người từ sân thể dục trở lại lớp học. Ôn Dĩ Phàm đến chỗ máy lọc nước gần hành lang để thêm nước vào bình, đang đứng xếp hàng đợi, bỗng nhiên nghe được từ phía trước truyền đến giọng nói của Tô Hạo An.

Tô Hạo An ở trong lớp rất được lòng mọi người, tính cậu hay nói lại thân thiện, nên mới vào học chưa lâu mà đã kết bạn với hơn nửa lớp. Lúc này cậu cười hăng hắc, vừa nói chuyện vừa huýt tay vào ngực người đứng sau.

“Hôm nay lại có chuyện mới, người nổi tiếng, cậu có muốn nghe không?”

Ôn Dĩ Phàm vô thức ngẩng đầu.

Chỉ thấy người đứng trước mặt cô là Tang Diên, bóng lưng cậu cao gầy, giọng nói thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn.

“Cậu cũng không khác gì.”

“Cái gì, đừng có đổ cho tôi.” Tô Hạo An nói: “Cô bạn học múa này thật xinh đẹp, cậu được ghép đôi với người đẹp như vậy còn không phải đang mừng thầm trong bụng sao. Hôm khai giảng cô nàng ngồi sau lưng tôi, tôi còn xấu hổ không dám nói chuyện với cô ấy kìa.”

Tang Diên: “Cậu có tật xấu gì à?”

Tô Hạo An: “Cậu còn nói tôi sao? Chẳng lẽ cậu cũng không thầm thích —— “

Lời còn chưa nói xong, Tô Hạo An liếc mắt một cái, bỗng nhiên chú ý thấy Ôn Dĩ Phàm đang đứng sau lưng Tang Diên. Cậu lập tức im thin thít, qua thật lâu mới giơ tay lên, lúng túng chào Ôn Dĩ Phàm: “Hi…”

Tang Diên thuận thế nhìn sang.

Giả vờ như nãy giờ không nghe thấy gì, Ôn Dĩ Phàm chỉ cười gật đầu một cái, rồi lại cúi đầu ôn lại bảng từ đơn tiếng Anh.

Qua mấy giây.

Tang Diên ngược lại chủ động gọi cô: “Em gái lớp dưới.”

Ôn Dĩ Phàm lại ngẩng đầu.

“Cậu không phải là nghe được sao?” Tang Diên hơi mỉm cười, “Sao lại giả vờ không nghe thấy gì?”

Ôn Dĩ Phàm thành thực: “Mình không biết các cậu đang nói gì.”

Tang Diên rũ mắt, giọng điệu như đang thiếu nợ: “Đang nói bọn họ đồn mình và cậu là một cặp.”

“…” Ôn Dĩ Phàm sửng sốt, “Mình và cậu sao?”

“Ừ.”

“Mình không biết, mình không nghe ai nói như vậy cả.” Ôn Dĩ Phàm cũng không để ý những chuyện này: “Cậu không cần quá để ý đâu, bọn họ chắc nói vài ngày rồi chán thôi.”

Dù sao thì hai người bọn họ đâu có liên hệ gì với nhau. Ít nhất phải có một vài dấu hiệu, thì tin vịt mới phát triển được. Đằng này bọn họ không có nửa điểm chung, tự nhiên rồi những tin đồn này sẽ biến mất thôi.

Tang Diên nhíu mày, thuận miệng nói: “Như vậy thì tốt.”

Lúc đó mối quan hệ giữa hai người còn chưa đến mức là bạn bè cùng lớp bình thường. Chỉ xem như biết mặt biết tên, nói chuyện cũng không nói được mấy câu.

Cho nên hiện tại, Ôn Dĩ Phàm có thể khẳng định là Tang Diên chắc chắn không còn thích cô. Nguyên nhân, một là cô không phải người hay tự mình đa tình, mà nguyên nhân thứ hai đồng thời cũng là nguyên chính, đó là hiện giờ những biểu hiện bên ngoài của Tang Diên không khác biệt so với lúc mới biết nhau ngày xưa.

Nhưng trên thực tế, cách anh đối xử với người anh thích và người anh không có tình cảm là khác biệt một trời một vực.

Tính tình Tang Diên cực kỳ kiêu ngạo, như ăn vào trong xương cốt vậy.

Khi anh thích một người.

Mặc dù là thích đơn phương, cũng không ngại để cho cả thế giới biết.

Ngày hôm sau.

Ôn Dĩ Phàm ngủ đến gần 10 giờ sáng mới rời giường.

Đánh răng rửa mặt xong, Ôn Dĩ Phàm lấy áo khoác từ giá treo, mặc vào, bước ra khỏi phòng. Mới ra đến phòng khách, cô liền thấy Tang Diên lúc này đang chễm chệ nằm ở ghế sofa chơi điện thoại.

Nghe được tiếng động, anh nhàn nhạt hạ tầm mắt, không phản ứng với cô.

Ôn Dĩ Phàm vốn định lịch sự chào hỏi, lại nghĩ đến lúc trước anh từng nói “đừng lôi kéo dụ dỗ”, nên quyết định thôi đi.

Cô mở ngăn kéo ở kệ TV lấy ra một hộp cà phê hòa tan, đun ấm nước rồi cũng ngồi vào ghế sofa. Ôn Dĩ Phàm mở túi bánh bích quy nhỏ, xé gói cà phê hòa tan, đổ vào ly.

Trong lúc đợi nước sôi, Ôn Dĩ Phàm cúi đầu xem điện thoại.

Phát hiện thấy Chung Tư Kiều gửi cho cô mấy tin nhắn.

Chung Tư Kiều:【 Chị em gái! 】

Chung Tư Kiều: 【Mình đã tìm được bạn cùng phòng cho cậu rồi!】

Ôn Dĩ Phàm chớp mắt, trả lời: 【Ôi, mình quên nói với cậu.】

Ôn Dĩ Phàm:【Mình đã tìm được bạn cùng phòng.】

Đang muốn nói rõ hơn một chút, vừa lúc đó nước đã sôi. Ôn Dĩ Phàm không thể làm gì khác hơn là đặt điện thoại xuống, cầm ấm nước sôi lên rót vào ly. Vừa buông ấm nước xuống, Chung Tư Kiều bên kia cũng cùng lúc gọi điện thoại đến.

Ôn Dĩ Phàm bấm nhận, với lấy cái muỗng khuấy cà phê.

Chung Tư Kiều: “Cậu tìm được bạn cùng phòng rồi à? Ai vậy?”

Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm vô thức nhìn về phía Tang Diên, quyết định lướt qua không trả lời câu hỏi này, đợi sẽ nói với cô ấy sau vậy: “Ừ, mới vừa tìm được. Dù sao cũng không ở lâu, ba tháng sẽ dọn đi.”

Ôn Dĩ Phàm: “Mình quên nói với cậu, cậu xin lỗi bạn cậu thay mình nhé!”

“Gì mà bạn mình chứ! Hihi mình không nhịn nổi nữa!” Chung Tư Kiều chợt cười thành tiếng, rồi sau đó như là đang nói chuyện với người bên cạnh: “Được rồi Hướng Lãng, đừng ngồi nghe không như vậy, cậu không nhịn đến khó chịu sao?”

Ôn Dĩ Phàm reo lên ngạc nhiên: “Hướng Lãng đang ở bên cạnh cậu sao?”

Nghe nói như vậy, Tang Diên lúc này mới hơi phản ứng một chút, thoáng nghiêng đầu.

Một giây sau, bên đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam cởi mở, lời nói mang đậm ý cười:

“Ừ, là mình.”

“Trở về lúc nào vậy?” Ôn Dĩ Phàm cười: “Sao chẳng báo trước gì cả, mình cũng không nghe Kiều Kiều nhắc đến.”

“Sao mình lại không nói chứ, ” Chung Tư Kiều ồn ào, lập tức giải thích: “Không phải lần trước gặp mình đã nói với cậu là tháng sau tên nhóc này về nước à. Chính cậu quên mất thì có!”

Nhắc đến, Ôn Dĩ Phàm và Hướng Lãng đã rất lâu không gặp.

Từ lúc cô dời đến Bắc Du đã không trở lại Nam Vu. Còn Hướng Lãng sau khi tốt nghiệp trung học liền đi du học, đến nay cũng đã nhiều năm, lúc đầu hai người có liên lạc thường xuyên nhưng lâu ngày rồi cũng ít dần.

Tình hình của cậu ấy gần đây đều do Chung Tư Kiều cập nhật cho cô.

“Hôm nay không phải thứ hai sao? Kiều Kiều cậu không đi làm sao?” Ôn Dĩ Phàm hỏi, “Hai người sao lại ở cùng một chỗ vậy?”

“Công ty của mình đã bắt đầu nghỉ trưa, ” Chung Tư Kiều giải thích, “Bọn mình mới vừa gặp nhau, sáng sớm đã nhắn tin cho cậu định rủ cậu đến luôn. Kết quả là đến giờ này cậu mới trả lời tin nhắn.”

Ôn Dĩ Phàm thản nhiên nói: “Mình mới vừa tỉnh ngủ.”

Hướng Lãng vui vẻ: “Mình cũng đoán vậy.”

“Được rồi, cậu nhanh nhanh ăn sáng rồi đi làm đi!” Chung Tư Kiều nói: “Biết cậu hôm nay không rảnh, hay chúng ta hẹn trước đi! Khi nào cậu rảnh, cả ba chúng ta tụ tập một bữa.”

“Hai ngày nữa nhé.” Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ, “Thứ tư mình không đi làm.”

Chung Tư Kiều lại hỏi: “Tết cậu được nghỉ mấy ngày?”

Ôn Dĩ Phàm: “Ba ngày.”

“Ui cha, ô ô ô Dĩ Phàm của chúng ta đáng thương quá.” Chung Tư Kiều nói: “Thôi được rồi, mình không quấy rầy cậu nữa, vậy hai ngày sau gặp nhé. Vòng tay mình để quên lần trước cậu cầm theo giùm mình luôn nhé!”

Hướng Lãng bổ sung: “Nhớ đừng để bọn mình leo cây!”

Ôn Dĩ Phàm bật cười: “Đương nhiên sẽ không.”

Cúp điện thoại, Ôn Dĩ Phàm cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, vừa ngước mắt, bỗng nhiên gặp phải ánh mắt của Tang Diên. Vốn tưởng rằng chỉ là trùng hợp, cô dời ánh mắt, nhưng liếc mắt lại vẫn thấy anh còn đang nhìn cô.

Vừa lúc Ôn Dĩ Phàm định hỏi anh có chuyện gì muốn nói, Tang Diên bất ngờ nhắc đến nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của cô.

“Em thứ tư nghỉ sao?”

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Ừ.”

Tang Diên buông điện thoại xuống: “Định đi ra ngoài chơi à?”

Ôn Dĩ Phàm gật đầu một cái, vô thức nói: “Hướng Lãng về nước, định tụ họp một chút.”

Trả lời xong, cô nhìn về phía Tang Diên, thuận miệng nói: “Hai người chắc là biết nhau nhỉ, cậu ấy có nói với tôi là hai người học chung năm lớp mười hai.”

Tang Diên: “Ừm, không có ấn tượng.”

“…”

Ôn Dĩ Phàm không biết anh hỏi làm gì, nhưng cũng không nói thêm.

Một lát sau.

Tang Diên lại hỏi: “Chọn địa điểm chưa?”

Ôn Dĩ Phàm: “Chưa.”

“Vậy thì hẹn ở chỗ quán bar của tôi đi?” Tang Diên hai chân bắt chéo gác lên ghế sofa, chậm rãi nói, “Dù sao cũng là bạn thuê chung nhà, giúp đỡ hỗ trợ việc làm ăn của tôi với!”

| Tải iWin