TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khó Dỗ Dành
Chương 72 – Vịt vương

Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào điện thoại một lúc, rồi ngước mắt lên, nhìn về phía Tang Diên đang ngồi ở đối diện. Nhận ra được ánh mắt của cô, anh bình tĩnh ung dung nhìn lại, vẫn là dáng vẻ ngạo mạn đó, đuôi lông mày thoáng giương lên.

Trông cực kỳ chính trực, tựa như không cảm thấy bản thân mình có gì không ổn.

Ngược lại làm cho cô thấy có phải mình có chút vấn đề không.

Hai bài viết phát ra như vậy, nhìn có vẻ như đang diễu võ dương oai.

Ôn Dĩ Phàm hơi bối rối, ở khung đăng nhập lại gõ một câu: “Mới vừa rồi là bạn trai tôi phát”, còn chưa kịp phát đi, lại bỗng nhiên cảm thấy lời này càng giống như là đang khoe khoang.

Cô lại xóa toàn bộ, dứt khoát mặc kệ.

Nghĩ đến những bài viết mình gởi, đều là dựa theo tình huống thực tế, cũng không hề phóng đại điều gì. Hơn nữa đều đã bị anh nhìn thấy rồi, Ôn Dĩ Phàm hơi hiếu kỳ, nhắc lại chuyện khi đó: “Anh đọc được hết rồi sao?”

Tang Diên rót một ly nước đẩy đến trước mặt cô: “Cái gì?”

Ôn Dĩ Phàm bổ sung: “Bài viết thứ nhất em phát đó.”

“Ồ.” Tang Diên lại không phối hợp, ung dung thong thả kể lại, “Em và bạn bè đi KTV, bị ôm.”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm nhìn chằm chằm vào vẻ mặt giả vờ của anh, nhân dịp này quyết định phỏng vấn trực tiếp: “Vậy anh từ góc độ phái nam có thể cho ý kiến, là người bạn khác phái của em hành động như vậy có bình thường không?”

Tang Diên nhìn cô, rất nhanh liền thỏa hiệp tiếp nhận phỏng vấn: “Thông thường là không bình thường.”

Ôn Dĩ Phàm dừng một chút: “Vậy sẽ là nguyên nhân gì?”

“Anh cũng không biết chắc. Nhưng mà, nếu như người bạn khác phái này của em tên là Tang Diên,” Tang Diên gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, khẽ hất hàm, “thì anh nghiêng về giả thiết là, người trong cuộc này có ý đồ xấu.”

“. . .” Im lặng vài giây, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên gọi anh, “Tang Diên.”

“Ừ?”

“Em thấy, ” nghĩ đến chuyện ở trường cấp ba anh từng kể, là người nhà anh đã suy nghĩ rất cặn kẽ mới đặt tên này cho anh. Ôn Dĩ Phàm rất nghiêm túc nói, “Tên của anh đúng là rất hợp với tính cách của anh.”

Tang Diên giương mắt: “Làm sao?”

Ôn Dĩ Phàm nhìn thẳng vào mắt anh, ném ra mấy chữ.

“Diên không thành thật.”

“. . .”

Cơm nước xong, hai người ra khỏi tiệm.

Ôn Dĩ Phàm không biết kế hoạch tiếp theo là đi đâu, chỉ biết Tang Diên đến Nghi Hà mục đích lớn nhất là đến gặp Tang Trĩ, nên cũng không có ý định ảnh hưởng đến anh: “Bây giờ chúng ta đi tìm Chích Chích sao?”

Tang Diên liếc nhìn điện thoại: “Em muốn gặp con bé à?”

“Dĩ nhiên muốn ——” lời còn chưa nói xong, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên chú ý đến vết hôn bên cạnh hầu kết của anh. Cô lập tức nuốt lại lời định nói, sửa lại: “Chờ khi em ấy trở về Nam Vu đi.”

Dọc theo con đường này không gặp ai quen biết, Ôn Dĩ Phàm cũng không quá để ý. Nhưng nếu như bị người quen thấy, hơn nữa còn là Tang Trĩ em gái của Tang Diên, cô thấy hơi xấu hổ.

“Em được nghỉ ba ngày, ngày mốt đi làm lại. Em đã đặt vé khứ hồi rồi.” Ôn Dĩ Phàm báo cáo kế hoạch với anh, “Trưa mai bay, đến lúc đó em đi xe buýt đến sân bay là được.”

Tang Diên ừ một tiếng: “Anh về cùng em.”

Ôn Dĩ Phàm ngây ra: “Hiếm khi mới đến đây một chuyến, anh không ở thêm vài ngày sao?”

“Dự định là như vậy, ” Tang Diên ngữ điệu lười nhác, “Nhưng nhìn thấy tên súc sinh kia thì không muốn nữa.”

“. . .”

“Hơn nữa nhóc con đang thực tập, công việc bận rộn, lại đang yêu đương với tên súc sinh kia.” Tang Diên nói, “Đâu còn thời gian dành cho người anh ruột này chứ.”

Ôn Dĩ Phàm không nhịn được nói giúp Tang Trĩ vài câu: “Bạn cùng phòng của anh thật ra cũng không lớn hơn Chích Chích quá nhiều mà.”

Tang Diên: “Bất đồng khái niệm.”

Ôn Dĩ Phàm cũng không biết tường tận giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nên cũng không tiện phát biểu. Cô nhìn lên khóe mắt của Tang Diên, lại hỏi: “Vậy anh và Đoàn Gia Hứa là đánh nhau sao?”

“Không, ” Tang Diên rất trực tiếp, “Anh đánh cho hắn một trận.”

“. . .”

“Nhìn hắn đáng thương, ” Tang Diên chỉ ngón tay vào mặt, khoan thai nói, “Nên cho hắn đánh một quyền.”

“. . .”

“Tên súc sinh này nếu sớm nói thật mọi chuyện với anh, thì anh có thể ngăn cản sao? Trước đây anh cũng biết là cậu ta đang theo đuổi ——” nói đến đây, Tang Diên bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì, cười lạnh một tiếng, “Ồ, thì ra là Tiền Phi giúp cậu ta theo đuổi.”

Ôn Dĩ Phàm yên lặng.

“Hèn gì vẫn luôn phủ nhận, ” Tang Diên lành lạnh nói, “Tên khốn.”

Đại khái thông qua lời Tang Diên nói cô cũng hiểu tình huống là.

Tang Trĩ từ lúc còn rất nhỏ đã biết Đoàn Gia Hứa.

Sau này vì Tang Trĩ học đại học xa nhà, vừa vặn Đoàn Gia Hứa lại ở Nghi Hà, nên Tang Diên liền nhờ anh ấy giúp đỡ chiếu cố Tang Trĩ.

Biết được Tang Trĩ gần đây hình như đang yêu đương với một nghiên cứu sinh cùng trường, Tang Diên cũng nói cho Đoàn Gia Hứa biết, nhờ anh giúp đỡ chú ý một chút, đừng để cho cô bị lừa gạt.

Đoàn Gia Hứa kia vui vẻ đồng ý.

Trong lúc này, Tang Diên biết Đoàn Gia Hứa đang theo đuổi ai đó, hơn nữa còn được người bạn thân Tiền Phi trợ giúp nên đã theo đuổi thành công. Anh chỉ cảm thấy lạ, nhưng cũng không đem chuyện này để trong lòng.

Cuối cùng kết quả chính là.

Anh bay ngàn dặm từ Nam Vu đến Nghi Hà, rồi phát hiện ra người Đoàn Gia Hứa theo đuổi chính là Tang Trĩ.

Còn người nghiên cứu sinh mà Tang Trĩ nói là Đoàn Gia Hứa.

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm cảm thấy anh hơi đáng thương, nên cũng không phản bác anh nữa. Cô nhìn xung quanh một chút, chú ý đến những sinh viên đang đến đến lui lui, chuyển sang đề tài khác: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Tang Diên liếc về phía cô: “Ôn Sương Hàng, đây là nơi em học đại học, không phải em nên có ý kiến sao?”

“Vậy chúng ta vào Nghi đại đi dạo một chút? Đã lâu rồi em không trở lại.” Ôn Dĩ Phàm nhẩm tính: “Em học ở đây bốn năm. Sau khi tốt nghiệp thì đến tòa soạn báo Nghi Hà làm việc, dời đến sống ở một khu vực khác, cũng rất ít khi đi ngang qua đây.”

Tang Diên cười: “Được.”

Vào cổng trường.

Tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm cũng không tệ lắm, kể cho anh nghe: “Nghi đại không có diện tích lớn như Nam đại, chỉ có một khu trường học, nhưng dù sao cũng rất rộng.” Rồi sau đó, cô chỉ tay về một hướng khác: “Trước đây em ở ký túc xá bên kia.”

Tang Diên nhìn sang, gật đầu: “Ừ.”

Mặt trời vừa lặn, màn đêm cũng sập đến theo. Đêm mùa hè, bầu trời tô điểm vài ngôi sao rải rác. Dọc đường họ đi ngang qua một cái hồ nhân tạo nhỏ, nhưng gió thổi đến vẫn nóng ran như cũ.

Vào thời điểm này, trong trường vẫn có không ít sinh viên đi lại. Đa số là mới vừa xong giờ học, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm tối hoặc là tham gia hoạt động tập thể gì đó, trông cực kỳ náo nhiệt.

Hai người tay trong tay, tiếp tục đi về phía trước.

Ôn Dĩ Phàm vừa nói vừa chỉ tay: “Kia là nhà ăn em hay đến ăn nhất, bên cạnh đó là thư viện . . . Kia là lễ đường, lúc em vào học mới bắt đầu xây, lễ tốt nghiệp khóa bọn em được tổ chức ở đó.”

Tang Diên an tĩnh nghe, nhìn theo tay cô chỉ, luôn luôn đáp lại vài câu.

Đi dạo một vòng, Ôn Dĩ Phàm nói nhiều đến khát khô cổ, nên cô dẫn anh đến tiệm trà sữa trong trường.

Trước tiệm chỉ có hai ba người đang đứng đợi. Nhưng lúc này chỉ có một nhân viên phục vụ ở trong tiệm, trông có vẻ là người mới, lúc gọi món tính tiền hay chuẩn bị thức uống đều làm tốc độ rất chậm.

Chờ một lúc lâu mới đến lượt hai người bọn họ.

Vì phải lấy điện thoại di động trả tiền, Ôn Dĩ Phàm vô thức buông tay Tang Diên, cúi đầu nhìn thực đơn, phân vân một lúc lâu. Nhân viên phục vụ đang bận làm thức uống, cũng không thúc giục cô.

Ôn Dĩ Phàm cũng không biết cụ thể nên uống gì, đang muốn hỏi ý kiến của Tang Diên, thì bỗng nhiên nghe bên cạnh có tiếng nói.

Cô thuận thế nhìn sang.

Không biết là từ khi nào, bên cạnh Tang Diên xuất hiện một nữ sinh trông rất xinh xắn. Cô gái vóc dáng không cao, mặt đỏ bừng đưa điện thoại cho anh: “Đàn anh, em có thể xin WeChat của anh không?”

“. . .”

Tang Diên đang cắm tay vào túi đứng tại chỗ, vẻ mặt nhàn nhạt. Nghe được câu nói này, anh như nghĩ đến điều gì, nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, nét mặt mang vài phần nghiền ngẫm: “Xin lỗi.”

Ngay lúc đó, bàn tay của Ôn Dĩ Phàm lại lần nữa bị anh bắt lấy.

“Tôi đang yêu đương với cô em lớp dưới này.” Tang Diên cong môi, nhéo một cái vào đầu ngón tay cô, “Nên không tiện.”

Câu nói này khiến Ôn Dĩ Phàm nhớ lại, chuyện cô bị Tang Diên lừa gạt ở lần đầu tiên hai người gặp mặt. Mua trà sữa xong, Ôn Dĩ Phàm vừa uống, vừa nhắc đến chuyện kia: “Rõ ràng là anh và em học cùng lớp, sao lúc ấy anh cứ luôn gọi em là ‘Cô em lớp dưới’ chứ?”

Tang Diên ngữ điệu rất thiếu đòn: “Còn không phải là em gọi trước sao?”

“Lúc đó em thấy là, đã đánh chuông vào học, đã muộn giờ rồi, ” Ôn Dĩ Phàm thành thật nói, “Mà anh vẫn còn phách lối đứng ở đó lấy nước, nhìn không giống học sinh mới một chút nào cả.”

“Dù sao thì cũng là đến muộn, ” Tang Diên nói chầm chậm: “Có sốt ruột hay không thì vẫn là đến muộn.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm lần đầu tiên thấy kiểu người như anh.

Làm gì cũng có vẻ đúng lý hợp tình, cứ như đạo lý trên đời này đều đứng về phía anh vậy.

Nhưng mỗi khi nghe anh nói, lại cảm thấy anh nói rất hợp lý.

Đi dạo xong một vòng quanh trường, cũng tốn hết hai tiếng.

Đi lâu Ôn Dĩ Phàm thấy hơi mệt mỏi, cộng thêm chuyện tối hôm qua nên cảm thấy có chút khó chịu, ra khỏi trường rồi bỗng nhiên không muốn cử động nữa. Cô được Tang Diên dắt, tốc độ đi bộ cứ chậm dần chậm dần.

Liếc thấy trạng thái của cô, Tang Diên quay đầu: “Làm sao vậy?”

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Em mệt.”

Ánh mắt hai người giao nhau, dừng một lúc, Tang Diên bỗng hiểu ra ý cô. Anh thấy buồn cười, cong khoé môi, rồi sau đó khom người xuống: “Đi lên.”

Ôn Dĩ Phàm không lên ngay: “Anh không mệt sao?”

Tang Diên: “Nãy giờ mới đi được mấy bước chứ.”

Nghe anh nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm mới không ngại mà nằm lên: “A.”

Chớp mắt tiếp theo, đã nghe được Tang Diên miễn cưỡng nói ra hai chữ: “Yếu ớt.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm muốn làm sáng tỏ một chút, theo thể lực thường ngày của cô, đi bộ hai tiếng đồng hồ sẽ không cảm thấy mệt. Nhưng cũng ngại nói đến đề tài này, nên cô ôm cổ anh, không nhịn được cắn xuống tai anh.

Cô cắn rất nhẹ, Tang Diên chỉ cảm thấy ngứa, nhíu mày nói: “Trở về rồi lại cắn.”

Ôn Dĩ Phàm cười: “Trở về chỉ có thể ngủ thôi.”

“Vậy em tiếp tục đi, ” Tang Diên nói, “Chú ý người khác nhìn thấy.”

Ôn Dĩ Phàm không nghe theo anh, không lạnh không nóng nói: “Anh cõng em năm phút đi, rồi chúng ta gọi xe trở về.”

Tang Diên: “Vậy sao bây giờ không gọi xe luôn?”

Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: “Em muốn anh cõng em một chút.”

“. . .”

“Tang Diên, em vừa mới dẫn anh đi tham quan rồi.” Ôn Dĩ Phàm đặt cằm lên bả vai anh, nhẹ giọng nói, “Nghi đại có phải rất tốt không?”

“Cũng được.”

“Vậy về Nam Vu rồi, khi nào có thời gian rảnh,” Ôn Dĩ Phàm cũng muốn nghe anh kể về thời đại học: “Chúng ta cũng đi dạo Nam đại một vòng, được không?”

“. . .” Tang Diên khẽ chớp mắt, cười một cái, “Được.”

Nghĩ đến tối hôm qua Tang Diên ngủ muộn hơn cô, sáng nay lại dậy sớm hơn, nên đi chưa đến năm phút, Ôn Dĩ Phàm đã giãy giụa từ trên người anh nhảy xuống. Vừa vặn có một chiếc xe taxi còn trống trờ đến, cô đưa tay vẫy xe.

Hai người trở về khách sạn.

Căn phòng đã được thu dọn lại, khăn trải giường đã đổi mới, trông rất chỉnh tề.

Ôn Dĩ Phàm trực tiếp nằm lên giường, tự nhiên chơi di động một lúc. Theo thói quen cô mở Weibo, thấy có thông báo bài viết mới.

Bên trên là nội dung bài viết mà Ôn Dĩ Phàm cực kỳ quen thuộc.

Chính là câu hỏi cô phát lên trang chủ Wei.

—— Tài khoản giấu tên: Làm sao để theo đuổi người mà mình từng đắc tội qua?

—— Đã ngủ cùng.

Giữa hai bài viết cách nhau xấp xỉ một năm.

Da đầu Ôn Dĩ Phàm như tê dại, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, mới nhấn vào Weibo liếc xem bình luận một chút. Trong chớp mắt tầm mắt cô đã bị một mảng lớn dấu hỏi bao trùm, kéo xuống căn bản cũng không nhìn được gì khác nữa.

Cũng vì vậy, có một câu trả lời rất bình thường cũng trở thành nổi bật trong số đó.

【 Chúc mừng 】

“Xem cái gì chứ, đi tắm đi.” Tang Diên kéo dài giọng, gằn từng chữ, “Cô, em, lớp, dưới.”

Ôn Dĩ Phàm thu lại điện thoại: “Em nằm một chút nữa thôi.”

Tang Diên nhíu mày: “Lại muốn anh tắm cho em sao?”

Ôn Dĩ Phàm dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này cũng rất hợp lý.

“Có thể không?”

“. . .” Tang Diên bị phản ứng của cô làm nghẹn chết, rũ mắt, cười như không cười: “Da mặt em sao lại trở nên dày như vậy?”

Tối hôm qua còn có thể nói là buồn ngủ đến không muốn động.

Bây giờ tỉnh táo như vậy, mà còn có thể tỉnh bơ nói ra.

Ôn Dĩ Phàm tiến đến nằm ở trên đùi anh, bộ dáng lười biếng: “Dù sao thì anh cũng đã nhìn hết cả rồi.”

Tang Diên không lên tiếng.

Nhưng Ôn Dĩ Phàm cũng chỉ là thuận miệng nói.

Rất nhanh, cô liền ngồi dậy, lẩm bẩm: “Em đi tắm đây.”

Ngay lập tức, Tang Diên kéo cô trở về, một tay giữ cô lại: “Chạy cái gì?”

Ôn Dĩ Phàm ngơ ngác: “Không phải anh nói em đi tắm sao?”

“Không phải em nói anh giúp em tắm à?”

“. . .”

“Cô em lớp dưới,” Tang Diên đứng lên, trực tiếp bế cô lên, miệng áp vào tai cô, giọng điệu dụ dỗ: “Tối nay ngủ với đàn anh lớp trên nhé.”

Ngày hôm sau hai người lại ngủ đến trưa mới dậy.

Trả phòng xong, Ôn Dĩ Phàm dẫn anh đến một tiệm gần đó ăn cơm, sau đó đi thẳng đến sân bay Nghi Hà. Ngồi lên máy bay, đến Nam Vu cũng đã là năm giờ chiều.

Đã đến giờ cơm tối.

Đón taxi từ sân bay, hai người không lập tức về nhà, mà bảo tài xế chở đến một nhà hàng thịt nướng gần nhà.

Nhà hàng này mới mở gần đây, Ôn Dĩ Phàm có nghe Tô Điềm đề cử rất nhiều lần, nhưng vẫn không có thời gian đến. Lúc trước cô đã hẹn cùng Tang Diên, là đợi anh từ Nghi Hà trở về sẽ cùng đi ăn.

Sau khi xuống xe, hai người một trước một sau vào trong tiệm, được người phục vụ đưa đến một cái bàn phía trong. Ôn Dĩ Phàm còn chưa kịp ngồi xuống, bỗng nhiên giữa khung cảnh ồn ào này, nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Dĩ Phàm?”

Ôn Dĩ Phàm theo tiếng gọi nhìn lại, lập tức đối mặt với Tô Điềm.

Tiệm thịt nướng này cực kỳ náo nhiệt.

Tô Điềm cũng ngồi ở một bàn hai người, ngồi đối diện là một người đàn ông xa lạ. Bọn họ hình như cũng vừa mới đến, lúc này trên bàn vẫn trống không, chưa có thức ăn. Tô Điềm nhìn cô, trên mặt là nụ cười trong trẻo, như ngạc nhiên vì gặp được cô ở đây.

“Cậu cũng đến đây ăn cơm sao?”

Ôn Dĩ Phàm cười gật đầu: “Ừ.”

Tô Điềm còn muốn nói gì đó, ánh nhìn di chuyển một chút, bỗng nhiên thấy Tang Diên đang đứng ở sau lưng Ôn Dĩ Phàm.

Cô bỗng nhiên im bặt.

Ôn Dĩ Phàm chớp mắt, đang định giới thiệu một chút.

Nhìn thấy ngoại hình của Tang Diên cực kỳ nổi bật, Tô Điềm chuyển mắt nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm. Chú ý đến hai người bọn họ lúc này đang nắm tay, cô ấy bỗng nhiên hiểu ra, lại nhìn về phía Tang Diên, không kịp suy nghĩ thốt lên.

“Dĩ Phàm, đây chính là vịt* vương của cậu sao?”

Ôn Dĩ Phàm: “. . .”

Tang Diên: “?”

(*vịt: trai bao, mại dâm nam)

| Tải iWin