TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Chạy Trốn
Chương 172

Trong nhà họ Hoắc, Thái Hi Vân ngồi trong phòng xem tin tức trên Facebook.

Khúc Tịnh Quân và Nhã Linh đã mang đứa bé kia rời đi lặng lẽ không tiếng động, ngay cả các phóng viên cũng không phát hiện ra.

Không cần nghĩ cũng biết là do Hoắc Ảnh Quân sắp xếp.

Cũng đúng, có thể lặng lẽ không tiếng động ra nước ngoài, ngoài trừ anh có năng lực thuê máy bay riêng bên ngoài, túi những người khác thật sự không trả nổi!

Chỉ có điều…

Tuy bọn họ đã đi nhưng sóng gió ở Thành phố Nam Dương này vẫn chưa kết thúc đâu!

“Reng reng reng” bỗng nhiên điện thoại cô ta vang lên.

Đưa lên nhìn thì là một dãy số lạ.

Cô ta mở lên nghe.

Mấy phút sau.

“Được, tôi biết rồi!” Thái Hi Vân để điện thoại xuống, khóe miệng nhếch lên.

Uống nhiều thuốc, lại còn uống rượu, bị đưa vào bệnh viện?

Ha ha, thì ra cơ thể của Mộ Niệm Quang đúng là càng ngày càng kém!

Bệnh trầm cảm…

Cái bệnh này đúng là tốt mà!

Xem ra, cô ta phải tăng thêm một mồi lửa nữa rồi!

Nở một nụ cười độc ác, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Quả nhiên Khúc Tịnh Kỳ vẫn chưa ngủ.

Bà ta ngồi ở bàn ăn, trên bàn là một chai rượu vang đắt tiền và mấy đ ĩa thức ăn tinh tế.

“Dì.” Cô ta gọi một tiếng rồi đi tới.



Khúc Tịnh Kỳ vừa ngẩng mặt lên, đôi mắt uống đến phiếm hồng, có chút mơ màng nhìn cô ta, sau đó bỗng nhiên bà ta cười một tiếng: “Hi Vân à, mau tới đây uống rượu cùng dì!”

Nói xong bà ta ngoắc tay ra dấu gọi thím Trương mang thêm một cái ly đến.

Thái Hi Vân cũng không từ chối, cô ta ngồi xuống và lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Dì à, dì đừng uống nữa, dì đã uống nhiều rồi!” Vừa nói, cô ta vừa muốn cướp ly rượu trong tay Khúc Tịnh Kỳ.

Khúc Tịnh Kỳ vội phất tay: “Không, không nhiều. Sao dì có thể uống nhiều chứ!”

Đang nói chuyện thì thím Trương đi tới, bà ta cầm cái ly cao cổ nhìn về phía cô ta, nhíu mày nói: “Cô Hi Vân, cô mau khuyên nhủ bà chủ đi, bà ấy đang rất đau lòng.”

“Thím Trương, thím cứ đi làm việc đi, cứ giao dì ấy cho tôi!” Cô ta vội “thân thiết” nói.

Nghe vậy thím Trương vội gật đầu “Vậy được, cô hãy khuyên nhủ bà chủ đi, có chuyện thì gọi tôi.”

“Vâng!”

Sau đó thím Trương đi ra ngoài phòng khách.

Thái Hi Vân vội khuyên: “Dì à, dì đừng đau lòng nữa. Nhã Linh đi rồi nhưng còn có cháu ở đây mà!”

Khúc Tịnh Kỳ đau khổ cười, sau đó bà ta cầm cái ly không rót rượu rồi đưa cho cô ta: “Tới đây, uống cùng dì một ly!”

Nghe vậy, Thái Hi Vân vội gật đầu rồi uống rượu cùng bà ta.



Nhưng cô ta lại chỉ nhấp môi chứ không thật sự uống.

“Dì! Cháu biết là dì rất khó chịu, thật ra dì rất quan tâm đến Nhã Linh, chỉ là dì không biết cách biểu đạt nên mới khiến bọn họ hiểu lầm. Phải biết, dù sao Nhã Linh cũng là miếng thịt rớt xuống từ người dì, ai cũng không đau lòng cô ta bằng dì, dì chỉ là muốn bảo vệ cô ta, không muốn để cho cô ta bị người đời đàm tiếu, không muốn cô ta mang cái danh xấu, dì luôn suy nghĩ cho cô ta. Cháu đều hiểu, cháu đều biết hết. Dì cũng đừng đau lòng nữa, sớm muộn gì Nhã Linh cũng sẽ hiểu cho nỗi lòng đau khổ của dì thôi!”

Khúc Tịnh Kỳ ngước mắt nhìn cô ta, lập tức bật khóc.

Dường như bà ta cũng vô cùng ấm ức.

“Hi Vân à, cháu cũng biết mà, dì… Sao dì lại không thương nó được cơ chứ, nó là đứa trẻ do dì mang thai mười tháng sinh ra mà!” Khúc Tịnh Kỳ như là tìm được đúng người, bà ta tiếp tục uống một ngụm rượu, một giây sau giọng đã mang theo vẻ nức nở: “Dì làm vậy cũng chỉ hi vọng về sau nó sẽ không hối hận, nó và Khúc Tịnh Quân là anh em họ đó, bọn chúng… Sao chúng nó có thể làm như vậy chứ?”

Thái Hi Vân không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng bà ta, bắt đầu khách sáo: “Dì, cháu hiểu hết mà. Bây giờ bọn họ ở chung với nhau, trông thì rất hạnh phúc nhưng chắc chắn sau này bọn họ sẽ hối hận, đến lúc đó lại có đứa bé kia ở giữa, có muốn buông tay cũng không được. Cháu vừa đọc tin tức xong, thấy đứa bé như thế kia thì dù có lớn lên, chắc chắn chỉ số thông minh cũng không cao…”

“Còn không phải sao!” Khúc Tịnh Kỳ rất tức giận, bà ta lại uống thêm một ngụm: “Đều tại Vân Tử Lăng đó! Nếu không phải tại cô ta, sao đứa bé kia có thể tồn tại trên đời này được, cô ta chính là khắc tinh của nhà dì, là một tai họa.”

Thái Hi Vân hơi nhếch môi tiếp tục thân thiết nói: “Dì, dì đừng nóng giận. Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, dì nên nghĩ thoáng ra đi. À đúng rồi, chú đâu ạ? Tại sao không thấy chú xuất hiện?”

“Đừng nhắc tới ông ta nữa!” Khúc Tịnh Kỳ uống rượu một lần nữa: “Còn không phải do ông ta nuông chiều ra sao, dì đã sớm nói là không muốn có con, đừng ép dì sinh nó ra. Bây giờ tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ông ta!”

“Tại sao dì không muốn sinh con cho chú, dì không yêu chú sao?” Thái Hi Vân vội tiến lên trước và hỏi.

“Yêu ông ta ư?” Khúc Tịnh Kỳ cười một cách mờ mịt khó hiểu.

Thái Hi Vân nhíu mày nhìn bà ta mà không nói lời nào, vẫn tiếp tục uống rượu rồi hỏi lại lần nữa: “Cháu nhìn ra được, chú yêu dì, rất yêu, rất rất yêu luôn!”

“Yêu ư?” Tay Khúc Tịnh Kỳ đang cầm ly rượu cũng run rẩy: “Tình yêu của ông ta là ích kỷ, nếu không phải do ông ta thì bố cháu cũng sẽ không chết!”

Một câu này là tức giận!

Một câu này là oán hận!

Một câu này là đau khổ!

Thái Hi Vân hơi ngẩn ra!

Xem ra Khúc Tịnh Kỳ cùng với Hạ Nam và Hoắc Chấn Vũ có một đoạn quá khứ không muốn cho ai biết.

“Tại sao? Tại sao bố cháu lại chết?” Thái Hi Vân vội vàng nắm tay Khúc Tịnh Kỳ và “nôn nóng” hỏi.

Khúc Tịnh Kỳ nhìn cô ta, ánh mắt có chút đỏ nhưng chưa nói gì, lại tiếp tục uống thêm một ngụm rượu.

“Dì à! Dì hãy nói cho cháu biết tại sao bố cháu lại chết, dì mau nói đi!”

Cô ta loáng thoáng cảm thấy nhất định bí mật này rất quan trọng.

Nếu không thì cũng không thể nào được che giấu kỹ như vậy, đến bây giờ cũng không lộ ra gì cả.

Như vậy, nhất định cô ta phải đào ra sự thật này.

Đến lúc đó…

Nói không chừng còn có thể khiến Khúc Tịnh Kỳ phải nhận lấy báo ứng!

“Hu hu…” Bỗng nhiên Khúc Tịnh Kỳ khóc, bà ta nằm trên bàn, giọng nói ấm ức: “Dì hận ông ta, dì hận Hoắc Chấn Vũ!”

Bà ta đấm mạnh lên mặt bàn.

“Dì! Dì…” Thái Hi Vân vội kéo bà ta: “Dì mau nói cho cháu biết chân tướng đi, tại sao bố cháu lại chết?”

Nhưng lúc này Khúc Tịnh Kỳ nằm trên bàn đã dần không có phản ứng.

“Dì! Dì nói chuyện đi, nói cho cháu biết đi!” Thái Hi Vân lay bà ta một lần nữa nhưng phát hiện bà ta đã uống say rồi.

Thấy vậy, ánh mắt Thái Hi Vân trở nên lạnh lẽo.

Mỡ đến miệng mèo cũng không đến mức này chứ!

Nhưng mà…

Cô ta cũng không phải là không có biện pháp làm lớn chuyện này lên!

Chỉ cần Mộ Niệm Quang xảy ra chuyện gì thì nhất định Vân Tử Lăng sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Đến lúc đó rất nhiều đáp án cũng sẽ tự nhiên nổi lên mặt nước.

Nghĩ tới đây, cô ta cầm điện thoại của Khúc Tịnh Kỳ đặt bên cạnh lên.

Mở máy lên, lấy ra video đã chuẩn bị từ trước, cài đặt thời gian, đúng giờ thì nó sẽ tự đăng lên.

Đúng thời gian này, số tư liệu này sẽ được gửi tới cho những công ty giải trí lớn.

Chỉ cần đến giờ…

Vậy thì đúng là một nhát trí mạng.



Hơn một giờ sáng, Mộ Niệm Quang tỉnh lại.

Vân Tử Lăng và Hoắc Ảnh Quân vẫn chưa rời đi, vừa nghe tiếng động, họ đã lập tức lại gần.

“Anh Niệm Quang…” Vân Tử Lăng vội vàng tiến lên, nắm lấy tay anh ta: “Anh dọa em gần chết!”

Mộ Niệm Quang nhìn bọn họ rồi lại nhìn xung quanh, lập tức áy náy cười nói: “Sao anh lại ở bệnh viện?”

“Anh…” Vân Tử Lăng đang muốn nói nhưng lại nghẹn ngào.

Hoắc Ảnh Quân nhanh chóng vỗ vai an ủi cô, sau đó nhìn Mộ Niệm Quang “Anh uống quá nhiều.”

Mộ Niệm Quang khẽ nhíu mày nhớ lại “Xin lỗi, anh chỉ muốn nếm một ngụm thôi, không ngờ… Là do quá tham rượu!”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, chỉ ngồi đó khóc trong yên lặng.

Không ai biết rằng, đối với cô, quá trình chờ đợi ở bên ngoài khó khăn đến nhường nào.

Mộ Niệm Quang là một sự tồn tại không thể thay thế được đối với cô.

Không phải người yêu nhưng lại còn hơn cả người yêu.

Không phải người thân nhưng lại vượt qua tình thân.

Đó là một loại tình cảm thứ ba khó có thể diễn tả.

Cô hy vọng anh ta vui vẻ, lại càng hy vọng anh ta hạnh phúc.

Ba năm qua, nếu không phải anh ở bên chăm sóc, bảo vệ cô.

Sợ rằng cô đã không chống đỡ nổi rồi.

Mà lần trở về nước này cũng là lời đề nghị của anh ta.

Anh ta nói cái gì nên đối mặt thì phải đối mặt.

Cho nên cô mới trở về.

Vì anh mà cô mở rộng lòng mình hơn.

Vì anh mà cô mới có được hạnh phúc.

Nhưng anh thì sao?

Mỗi ngày anh trải qua đều rất đau khổ.

Mà cô…

Không thể làm gì.

Loại cảm giác này làm cô cực kỳ đau khổ.

Cực kỳ khó chịu.

Hoắc Ảnh Quân nói chuyện với Mộ Niệm Quang một lúc mới quay đầu nhìn Vân Tử Lăng yên lặng không nói.

Anh tiến lên vỗ bả vai cô, nói: “Anh ra ngoài một chút, em ở đây chờ anh nhé!”

Vân Tử Lăng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Ảnh Quân, cô biết người đàn ông này đang tạo không gian cho cô.

Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người.

Mộ Niệm Quang nhìn cô, mỉm cười vươn tay ra: “Nhóc con, tới đây!”

Vân Tử Lăng đi tới, ngồi xuống.

Mộ Niệm Quang kéo tay cô rồi cười một tiếng: “Xin lỗi em, anh thật sự không cố ý…”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm anh ta như thế.

“Mới vừa rồi chồng em có nói anh rồi, sau này anh sẽ không đụng tới rượu nữa, được chưa, em đừng tức giận nữa mà!”

Vân Tử Lăng há miệng, ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không biết nói gì.

Mộ Niệm Quang biết cô lo lắng cho anh ta nên nói: “Chờ anh khỏe lại, em tìm người cho anh xem mắt, thế nào?”

Vân Tử Lăng ngẩn ra: “Có thật không?”

“Ừ!”

Anh ta khẽ mỉm cười, mặc dù nụ cười trông có chút tiều tụy.

Nhưng mà câu trả lời này lại làm cho Vân Tử Lăng vui vẻ không thôi.

Nhìn cô cười, trong lòng Mộ Niệm Quang cũng thấy ấm áp.

Anh ta luôn biết cô bé này lo lắng cho anh ta, vội vàng thay anh ta.

Mặc dù trái tim anh ta đã chết từ lâu, từ đầu đến cuối không thể yêu ai nữa.

Nhưng chỉ cần cô vui vẻ.

Anh ta đều tình nguyện làm hết tất cả.

Một tiếng sau, Vân Tử Lăng và Hoắc Ảnh Quân rời khỏi bệnh viện.

Đây là do Mộ Niệm Quang mạnh mẽ yêu cầu.

Vì anh ta biết Vân Tử Lăng không thích bệnh viện, không thích mùi của nơi này.

Đứng ở cửa sổ và nhìn chiếc xe quen thuộc kia ra khỏi bệnh viện, nụ cười Mộ Niệm Quang cũng dần phai nhạt.

Sau đó anh ta mở điện thoại di động ra, thấy có một tin nhắn.

Đó là…

Đó là video Vân Tử Lăng đang tắm thì bị quay lén.

Mà ngay sau đó là một tin nhắn.

“Thân hình này… Chậc chậc chậc… Thật đúng là tuyệt vời, tôi nghĩ mọi người trong cả nước rất mong chờ được thấy nhỉ!”

Ánh mắt Mộ Niệm Quang lạnh đi.

Tay anh ta siết chặt điện thoại, dường như là muốn bóp nát nó ra.

Ngay sau đó, anh ta nhấn gọi đến dãy số xa lạ kia.

Rất nhanh, đầu dây bên kia được kết nối.

“Tôi đã chuẩn bị xong rồi, Vân Tử Diễm chúng ta gặp mặt đi!”

| Tải iWin