Tô Nhã Kỳ tắm rửa thay quần áo xong cũng không có xuống lầu.
Cô khóa trái cửa phòng trốn ở trong chăn.
Cô sợ hãi rồi.
Rõ ràng buổi sáng vẫn còn là chú người ta.
Vậy mà hiện tại…hiện tại anh lại là người đính hôn với cô từ khi còn nhỏ ư?
Chú ấy…chú ấy còn nói phải đợi lấy giấy đăng ký kết hôn vào năm cô đủ mười tám tuổi…
Tô Nhã Kỳ không khỏi nhíu lông mày nhỏ lại, cô cắn chăn, cả người đều ở trạng thái ngơ ngác.
“Cốc cốc cốc.”
Bác Phan đang gõ cửa: “Cô chủ, đến giờ ăn cơm chiều rồi!”
“Cháu không đói bụng, cháu…cháu mệt mỏi, cháu…cháu muốn ngủ!” Cô vội vàng gào ra cửa.
Bác Phan nhíu mày: “Sớm như vậy đã ngủ à? Cô ăn ít gì đi chứ?”
“Không, không, cháu không đói bụng!” Cô nói xong lại thêm một câu: “Bác Phan, bác không cần gọi cháu, cháu buồn ngủ quá, cháu ngủ đây!”
Nói xong cô đã lập tức bao phủ mình lại.
Ra ngoài ăn cơm ư?
Không cần đâu!
Cô cũng không biết nên đối mặt với người đàn ông kia như thế nào.
Chẳng mấy chốc tiếng động ở cửa đã càng lúc càng xa.
11 giờ 30 phút tối.
“Ùng ục!”
“Ùng ục!”
Bao tử của cô đã bắt đầu kháng nghị từ lúc hơn tám giờ rồi.
Tô Nhã Kỳ xốc chăn lên, đau đớn cào tóc: “Đói quá…”
Cơn đói này khiến cô cồn cào trong lòng.
Làm sao bây giờ?
Hiện giờ cô cảm thấy mình đói đến mức có thể ăn một con trâu rồi!
“Ùng ục!” Bao tử mặc kệ cô suy nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục kêu lên.
Hiện tại Tô Nhã Kỳ càng thêm không biết phải làm sao.
“Đừng kêu, cầu xin mày, tao cũng biết mình đói!”
Cô li3m li3m đầu lưỡi, sau đó lấy điện thoại ra nhìn một chút, 11 giờ 30 phút rồi.
Ách…
Chắc giờ này chú Hoắc đã ngủ rồi.
Bình thường nếu chú Hoắc không ở nhà.
Vào giờ này chắc hẳn là lúc trở về.
Đúng rồi, hôm nay chú ấy ở nhà, hơn nữa cơm chiều còn ăn sớm như thế.
Như vậy, vào giờ này, chắc chắn chú ấy đang ngủ!
Về phần bác Phan…
Nếu chú Hoắc đã ngủ, bác Phan lớn tuổi, chắc hẳn cũng đã đi nghỉ ngơi rồi.
Còn vệ sĩ ở cửa và người giúp việc, cô có thể xem nhẹ.
Ừm, hai người kia đều đã ngủ.
Cô sẽ là người lớn nhất.
Bản thân mình đi lấy một ít đồ ăn trong tủ lạnh, chắc hẳn đám người giúp việc sẽ không ngăn cản.
Nghĩ tới đây, cô tùy tiện đi chân trần xuống giường.
Sau đó, hết sức khẽ khàng vặn khóa cửa.
Một giây sau, cô nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Trong hành lang, một mảnh im ắng.
Tính cả vệ sĩ trông cửa phòng cô trước đó cũng không có ở đây.
Tô Nhã Kỳ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô lập tức suy nghĩ, đây quả thật là ngay cả trời cũng giúp cô.
Cơ hội tốt như vậy!
Cô cười tít mắt mở cửa, sau đó nhẹ chân nhẹ tay khép cửa lại.
Một giây sau, cô đi dọc theo cầu thang xuống lầu.
Cô không dám đi thang máy, cô sợ tiếng “Đinh” của thang máy bị người ta nghe được.
Trong tòa lâu đài khổng lồ có một bóng dáng nho nhỏ đi chân trần, khom lưng, cẩn thận từng li từng tí đi đến phòng bếp.
Không có ai!
Vẫn không có ai!
Những người giúp việc đang làm nhiệm vụ dọc theo đường đi đều biến mất.
Ha ha ha.
Nụ cười của Tô Nhã Kỳ càng lúc càng lớn.
Đúng là ông trời cực kỳ quan tâm cô!
Chẳng mấy chốc cô đã đi tới phòng bếp.
Phòng bếp này đặc biệt lớn, nhưng cô vẫn tìm được vị trí tủ lạnh cực kỳ chính xác.
Phòng bếp nhà họ Hoắc tủ có mười mấy cái lạnh.
Có cái chuyên đựng rau dưa.
Có cái đựng món ăn mặn.
Cộng với tủ lạnh định chế đặc biệt, đựng một số thực phẩm cao cấp.
Cô biết, vẫn có một tủ lạnh chứa đủ loại sữa chua hoa quả ở trong đó.
Đương nhiên cô rất muốn ăn khoai tây chiên gì gì đó.
Nhưng trong nhà chú Hoắc chưa từng có trẻ con, vì vậy cũng không có người mua mấy thứ này.
Nhưng hiện giờ cô cũng không so đo, cô nhìn xem có loại trái cây nào ăn ngon hoặc là sữa chua hay không, cô muốn lấp bao tử là được rồi.
Cô nhanh chóng tìm được tủ lạnh chuyên đựng trái cây rồi nhẹ nhàng kéo ra.
Ngay tức khắc, đủ loại trái cây tươi ngon bên trong đập vào mắt cô.
Hai mắt của Tô Nhã Kỳ trừng lớn: “Oa!”
Cô vội vươn bàn tay nhỏ cầm lấy một quả anh đào ở bên trong, cô bắt đầu ăn: “Oa…ăn ngon quá!”
Nói xong là cô lập tức kéo váy của mình ra, cầm quả anh đào, chuối tiêu, quả mâm xôi, nam việt quất, dâu tây và các loại hoa quả đều lấy một chút đặt lên trên váy.
Một giây sau, cô lại dịch người sang tủ lạnh bên cạnh.
Cô mở ra, sữa chua đóng hộp bên trong đều được vận chuyển từ khắp nơi trên đất nước, chủng loại nhiều nhất đến từ Nhật Bản.
“Oa…”
Bên trong đều là nhãn hiệu cô thích.
Cô không nói gì mà chỉ vươn bàn tay trắng nõn ra, mỗi loại lấy một hủ đặt trên váy.
Chẳng mấy chốc, làn váy của cô trở nên rất nặng.
“Ừm, nhiều như vậy mới có thể ăn no!” Cô miễn cưỡng đóng cửa tủ lạnh lại.
Sau đó cô dùng một bàn tay giữ chặt làn váy trước mặt.
Bàn tay còn lại nhanh chóng cầm quả táo bắt đầu gặm.
Nhưng vào khoảnh khắc cô xoay người.
Đèn trong phòng bếp lập tức sáng lên.
“Cô chủ!” Bác Phan nhíu mày kêu một tiếng.
Tô Nhã Kỳ nhìn sang bác Phan rồi lại nhìn Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trên ghế dựa ở bên cạnh.
Người đàn ông cầm một chai rượu đỏ đắc tiền trong tay, nhẹ nhàng lắc lư rồi anh tao nhã uống một ngụm.
Sau đó, ánh mắt đầy sâu xa kia nhìn cô.
Khóe miệng của Tô Nhã Kỳ giật giật, quả táo còn chưa ăn hết trên quai hàm kia cứ rơi xuống như vậy.
Bàn tay cô không khỏi khẽ run rẩy, những trái cây sữa chua cứ rơi trên mặt đất như thế.
“Chú Hoắc… Chú Hoắc…” Khóe miệng của cô lại giật giật, thân thể cũng đang run rẩy.
Tại sao, tại sao lại như vậy?
Tại sao chú ấy lại ở phòng bếp?
Tại sao chú ấy không đi ngủ?
Tại sao bác Phan cũng ở đây?
Tại sao suy luận của cô lại sai?
Người ta xem nhiều tập Conan như vậy rồi có được hay không?
Bác Phan không nói chuyện, mà yên lặng nhặt đồ vật trên mặt đất.
Sau đó ông ấy lại lui ra ngoài.
Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người.
Dường như bầu không khí cũng bị đè nén.
Hoắc Vũ Hạo buông rượu đỏ trong tay xuống bước tới.
Nụ cười đẹp trai kia, bóng dáng cao lớn kia, trong lúc đó khí thế vô hình kia đều khiến cho người ta hồn bay phách lạc.
Bước chân của cô liên tục lui ra đằng sau.
Một tiếng “Ầm” vang lên, người cô đập vào cửa tủ lạnh, đúng là…
Không đau!
“Lớn như vậy mà vẫn hậu đậu như thế à?” Vào khoảnh khắc cô sắp đụng vào tủ lạnh kia, bàn tay người đàn ông đưa tới đặt ở sau lưng cô.
Khuôn mặt của Tô Nhã Kỳ lập tức đỏ lên.
Cô vội vàng đứng thẳng người, căng thẳng đến nói năng lộn xộn: “Chú… chú Hoắc, chú… Chú ngủ, đi chứ, tại sao chú…chú còn… Còn chưa đi ngủ vậy?”
Hoắc Vũ Hạo nhìn bộ dáng mặt đỏ tới mang tai của cô là lại không biết nên nói như thế nào, ý cười trên khóe miệng không khỏi càng lúc càng sâu.
“Em đói bụng đúng không?” Anh sáp lại gần cô rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ lên như có thể rỉ ra máu của cô hỏi.
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, cô chỉ cảm thấy toàn bộ khuôn mặt đều nóng quá, cảm giác như sắp bị thiêu cháy.
“Em có biết mình thuộc gì không?”
“Hả?” Tô Nhã Kỳ ngẩng đầu lên với khuôn mặt hoang mang: “Cháu…cháu biết mà, cháu thuộc tuổi thỏ.”
“Sai, em chỉ thuộc về tôi thôi, có biết chưa?”
Tô Nhã Kỳ:…