Tô Nhã Kỳ cảm thấy có hơi bối rối.
Cho đến khi Abel đi theo bọn họ trở về nhà họ Hoắc.
Hơn nữa khi nghe thấy bác Phan và những người giúp việc khác gọi anh ấy là cậu ba.
Cô mới tin những chuyện này là thật.
Anh ấy, anh ấy thật sự là em trai ruột của chú Hoắc.
Hai anh em cùng một mẹ sinh ra!
Trong trí nhớ của cô, trong một buổi phỏng vấn liên quan tới anh ấy, dường như có nói qua về người nhà của anh ấy, hơn nữa còn vô cùng đề cao.
Anh ấy có một người anh và một người chị.
Ôi trời ơi, thế nhưng cô có nằm mơ cũng không ngờ, anh của Abel lại là chú Hoắc đấy!
“Vẫn chưa khôi phục tinh thần sao?” Hoắc Vũ Hạo đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, âm thanh lộ ra vẻ vui thích.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía anh, sau đó nhìn về phía Abel cau mày một cái: “Thế nhưng, thế nhưng dáng vẻ của anh ấy và chú có phần không giống!”
“Chị dâu nhỏ, dáng vẻ của tôi đẹp như thế là do được thừa hưởng từ mẹ tôi!” Hoắc Anh Vũ tiến lên phía trước, sau đó nhe răng cười với cô.
Mặt Tô Nhã Kỳ nhanh chóng trở nên đỏ ửng, cô lui về phía sau một bước, không biết nên trả lời thế nào.
Chị dâu nhỏ…
Sao cô cảm thấy cách xưng hô này có không được tự nhiên cho lắm!
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đi tới bên cạnh, sau đó ôm cô kéo đi, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Hoắc Anh Vũ đưa mắt nhìn theo, anh trai của anh ấy cũng không hề chối bỏ chuyện này, vậy thì tám mươi phần trăm người phụ nữ này sẽ trở thành chị dâu của anh ấy.
Phải biết rằng, mỗi lần tới Thành phố Nam Dương, những người có tiếng tăm đều đến đây nịnh nọt Hoắc Vũ Hạo.
Thế nhưng mỗi lần như thế, chỉ cần anh ấy vừa mở miệng gọi một tiếng “Chị dâu” thì chắc chắn là anh trai của anh ấy sẽ lạnh lùng lên tiếng chế nhạo Hoắc Anh Vũ: “Em ăn chưa no đấy à?”
Thế nhưng lúc này Hoắc Vũ Hạo lại không nói gì cả.
“Ôi anh ơi, chị dâu nhỏ của em đúng là không tệ, chắc chắn mẹ chúng ta sẽ vô cùng thích.”
Hoắc Anh Vũ cũng là một người thông minh, khi thấy anh trai mình không phủ nhận thì biết chắc rằng chuyện này sẽ có triển vọng.
Hoắc Vũ Hạo đưa tay kéo Tô Nhã Kỳ đến ngồi xuống bên cạnh mình.
Lúc này, Hoắc Anh Vũ nhanh chóng ngồi xuống đối diện họ, đưa mắt nhìn về phía Tô Nhã Kỳ.
Tô Nhã Kỳ thấy thần tượng của mình nhìn chằm chằm mình như thế, cô cũng không biết nên để mắt ở nơi nào, bàn tay cũng không biết nên để đâu mới phải.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó nhìn về phía Hoắc Anh Vũ đang ngồi đối diện mình, lên tiếng hỏi: “Bố mẹ vẫn khỏe chứ?”
Hoắc Anh Vũ nhìn về phía này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, chuyện này… Chuyện này…
Đang rải thức ăn cho chó đấy à?
“Sao?”
“À, tốt, rất tốt ạ! Sao lại không tốt được chứ. À đúng rồi, mẹ biết em định đến đây nên đã dặn em nói với anh một tiếng. Đến lúc sinh nhật mẹ, anh nhất định phải dẫn cô ấy về ra mắt, anh thì có thể không trở về nhưng nhất định phải đưa cô ấy về!”
Tô Nhã Kỳ nghe thấy thế thì ngẩn người, đưa, đưa về sao?
Đưa về đâu chứ?
Người đàn ông đáp lại một tiếng “Ừ” đơn giản, xem như đã trả lời.
Hoắc Anh Vũ nhìn về phía hai người họ cau mày một cái, sau đó đi tới nằm xuống trên ghế salon, giọng điệu có chút bi thương: “Anh à, anh nhìn xem, anh cũng đã có đối tượng rồi. Còn chị của em thì sao đây? Chị ấy đã là một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi, vẫn chưa thể nói yêu đương với ai mà đã già rồi!”
“Con bé ở Nhật Bản thế nào rồi?”
“Còn có thể làm gì nữa chứ, chẳng phải vẫn như cũ sao? Mỗi tối đều phải trở về nhà đúng giờ nếu không thì sẽ nhận được điện thoại của bố ngay!” Vừa nói, Hoắc Anh Vũ vừa để chân lên bàn trà: “Cũng may em là con trai đấy. Nếu không thì chẳng phải bố mẹ sẽ ép em đến chết sao?”
“Chú Hoắc còn có một người em gái sao?”
Tô Nhã Kỳ quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo lên tiếng hỏi.
“Sao cơ, chú Hoắc á?” Hoắc Anh Vũ ngồi thẳng người dậy nhìn về phía Tô Nhã Kỳ: “Chị gọi anh ấy là chú Hoắc sao?”
Tô Nhã Kỳ gật đầu một cái, ôi, có chỗ nào không đúng sao?
“Anh tôi dường như chỉ lớn hơn cô có mười tuổi thôi, thế mà cô lại gọi anh ấy là chú, có phải hơi già rồi không?”
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, sau đó quay sang nhìn Hoắc Anh Vũ nhỏ giọng nói: “Dạ là chú Hoắc tự mình nói như thế, muốn em gọi chú ấy là chú…”
Hoắc Anh Vũ ngẩn người, ngay sau đó nheo mắt cười nói: “Anh, khẩu vị của anh nặng thật đấy, chú… Chú sao… Ha ha ha.”
“Hoắc Anh Vũ!”
“Sao, sao thế anh?”
“Mau đi thôi!” Anh nhanh chóng đứng dậy, sau đó đưa tay xắn tay áo của mình lên.
“Sao, đi đâu thế?” Hoắc Anh Vũ nghe thấy thế cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Đã lâu rồi không so tài múa thái cực quyền với em, vì thế anh muốn kiểm tra xem em có tiến bộ được chút nào không!”
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông nhanh chóng tháo nút áo trên tay áo của chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc.
Hoắc Anh Vũ vừa nghe thấy thế, tóc gáy cũng bắt đầu dựng lên: “Ha ha, ha ha, em thật sự mệt lắm. Ôi, ôi, em mệt quá đi thôi. Không được rồi, đầu óc em choáng váng hết cả lên rồi. Bác Phan, bác Phan ơi, bác đã dọn xong phòng của cháu rồi chứ?”
Vừa nói, anh ấy vừa chạy về phía của quản gia Phan ở đằng kia.
“Cậu ba, phòng đã được chuẩn bị xong rồi!” Giọng nói của quản gia Phan cũng nhanh chóng truyền tới.
“Cậu Hoắc ngủ ngon!” Người môi giới của anh ấy cũng nhanh chóng tránh đi.
Sau đó có một người giúp việc nhanh chóng chạy tới tiếp đón người môi giới của anh ấy.
Nhìn dáng vẻ thuần thục này chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên người này ngủ lại nơi này.
Ngay sau đó, bên trong đại sảnh cũng chỉ còn lại Hoắc Vũ Hạo và Tô Nhã Kỳ, phía cửa thì có một người giúp việc đang đứng thẳng ở đó.
Tô Nhã Kỳ đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng.
Cô cắn cắn môi, từ từ đứng dậy, cúi đầu có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Chú Hoắc… Cháu, cháu, cháu cũng về phòng nghỉ ngơi đây.”
Cô vừa nói xong thì nhanh chóng xoay người muốn rời khỏi đó.
Thế nhưng lại bị Hoắc Vũ Hạo đưa tay giữ lại.
Trong lòng cô đột nhiên rung động, anh, anh nắm cô lại là đang muốn làm gì chứ?
“Ngày mai dậy sớm một chút ăn sáng.”
“Sao cơ?” Tô Nhã Kỳ cau mày nhìn về phía anh: “Vất vả lắm cháu mới kết thúc đợt huấn luyện quân sự. Hơn nữa mai lại là ngày cuối tuần, cháu không định sẽ dậy sớm đâu, cháu muốn ngủ nướng…”
“Ăn cùng với tôi!”
Anh lên tiếng cắt ngang lời của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Ăn cùng với tôi một buổi sáng, sau đó lại ngủ tiếp. Em thấy sao?”
Mặt Tô Nhã Kỳ nhanh chóng đỏ lên.
Thế nhưng cô cũng không dám nhìn thẳng về phía anh, tựa như cô có thể một ngọn lửa đang dần dấy lên trong ánh mắt anh.
“Cháu, cháu đi ngủ đây.”
Nói xong cô xoay người định đi bởi vì cô cảm thấy nếu cô cứ tiếp tục đứng ở đây thì lòng cô sẽ không kìm được mà nhảy loạn lên.
“Dậy sớm một chút, được không?” Bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô, sau lưng vang lên giọng nói có sức quyến rũ vô cùng lớn.
Cô cắn môi, cảm giác da mặt mình sắp đỏ lên hết rồi: “Biết, cháu biết rồi.”
Hoắc Vũ Hạo nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, tâm trạng cũng tốt lên một cách khó hiểu.
Cuối cùng, anh cũng không chọc cô nữa, buông tay cô ra.
Cô giống như một chú thỏ con, nhanh chóng bỏ chạy lên phòng.
……..
Ngày hôm sau.
Cô căn bản không thể dậy nổi.
Lúc cô thức dậy thì cũng đã là mười một giờ rồi.
Nếu không phải quản gia Phan lên bảo cô chuẩn bị một chút rồi xuống ăn cơm thì có thể đoán được cô sẽ còn ngủ tiếp.
Khi đi xuống lầu, trong lòng cô có chút lo lắng.
“Bác Phan, hôm nay tâm trạng của chú Hoắc thế nào vậy ạ?” Cô cẩn thận lên tiếng hỏi.
“Tâm trạng của cậu chủ rất tốt!” Quản gia Phan vừa nói vừa nhanh chóng đi xuống nhà bếp mang đồ ăn lên.
Lúc này một âm thanh lười biếng nhanh chóng xuất hiện: “Ôi, rốt cuộc mình cũng sống lại rồi!”
Quản gia Phan nghe thấy thế thì cười cười nhìn về phía nơi phát ra giọng nói: “Cậu ba, mau tới ăn cơm trưa thôi.”
Hoắc Anh Vũ mặc quần áo ngủ nhanh chóng bước tới bàn ăn, sau đó vừa kéo ghế ngồi xuống vừa lên tiếng than thở: “Ôi, ôi, đúng là nhà của mình lúc nào cũng thoải mái nhất!”
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Tô Nhã Kỳ, nở một nụ cười tươi tắn: “Chào buổi sáng, chị dâu nhỏ!”
Quản gia Phan nhanh chóng rót cho anh ấy một ly nước rồi nói: “Không còn sớm nữa đâu, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi. À đúng rồi, cậu ba, người môi giới của cậu đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, bảo là muốn đi xã giao gì đấy. Tối hôm qua đã không tham dự tiệc ăn mừng của bên đó rồi, vì thế bây giờ phải đến đó một chuyến.”
Hoắc Anh Vũ gật đầu một cái, nhìn về phía quản gia Phan, hỏi: “Thế còn anh cháu đâu?”
“Cậu ấy đến công ty rồi, chắc phải đến chiều cậu ấy mới về nhà được.”
Trong lúc nói chuyện, người giúp việc cũng nhanh chóng dọn thức ăn lên bài.
Hôm nay cậu ba về nhà, vì thế những món ăn trên bàn hôm nay đều là những món mà cậu ba thích, đương nhiên cũng có món mà Tô Nhã Kỳ thích.
“Bác Phan đúng là người tốt với cháu nhất, đều làm những món ăn mà cháu thích.”
Quản gia Phan cười một tiếng: “Vậy là được rồi, cậu mau ăn đi, tôi xuống bếp chuẩn bị một chút món tráng miệng.”
Vừa nói xong, quản gia Phan nhanh chóng vui vẻ đi về phía phòng bếp.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Hoắc Anh Vũ và Tô Nhã Kỳ, điều này khiến Tô Nhã Kỳ cảm thấy vô cùng lúng túng.
Hoắc Anh Vũ ăn hai miếng thì liền đặt đũa xuống, đưa mắt nhìn chằm chằm cô.
Tô Nhã Kỳ cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, động tác ăn cơm của cô cũng chậm lại.
Có lẽ Hoắc Anh Vũ cảm thấy việc nhìn chằm chằm như thế không đủ vì thế nhanh chóng đưa tay chống cằm rồi nhìn chằm chằm cô.
Tô Nhã Kỳ từ từ ngẩng đầu lên, thế nhưng làm được một nửa thì nhanh chóng dừng lại.
Cô hoảng sợ cả người trở nên run rẩy, suýt nữa đã làm rơi chén đũa trong tay rồi.
“Anh, anh, anh nhìn em như thế làm gì?”
“Tôi đang nhìn xem xem anh tôi vừa ý cô ở điểm nào?” Anh ấy nhanh chóng bày ra đủ loại tư thế.
Tô Nhã Kỳ không khỏi cau mày nói: “Chuyện này, ý anh là sao?”
“Ôi, chị dâu nhỏ à, tôi đã nói với cô rồi. Những năm gần đây, số phụ nữ theo đuổi anh tôi đến không xuể, người có tiền, có quyền thậm chí có người có luôn cả hai thứ cũng đếm không xuể. Thế nhưng anh tôi đều không quan tâm đến, tôi còn tưởng rằng giới tính của anh tôi không được bình thường nữa đấy. Thế nhưng bây giờ lại hết lần này tới lần khác thừa nhận sự tồn tại của cô, ôi trời ại, đây chắc chắn là điều khiến người khác khó tin!”
“Thừa nhận tôi sao?” Tô Nhã Kỳ khó hiểu hỏi lại: “Chú ấy, chú ấy không có nói gì chứ?”
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã từng nói rằng muốn lãnh giấy chứng nhận kết hôn với cô.
Thế nhưng anh cũng không nói trước mặt những người khác cơ mà!
Nghe thấy thế, Hoắc Anh Vũ khẽ cười nói: “Anh tôi không phải người như thế đâu. Nếu như không thích anh tôi sẽ nói thẳng, chứ sẽ không im im không nói gì đâu!”
Tô Nhã Kỳ cũng không nói gì nữa.
Trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện câu nói tối qua của anh: “Ăn sáng cùng tôi!”
Vậy…
Sau này có phải sẽ nói…
“Ngủ cùng với tôi!”
Chỉ trong chớp mắt vẻ mặt cô nhanh chóng trở nên đỏ ửng, hai tai cô cũng đỏ ửng lên.
Hoắc Anh Vũ thấy thế thì nhíu mày nghĩ thầm. Anh ấy đang nhớ lại những kiểu phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh của mình những năm gần đây.
Cái gì mà thanh khiết, quyến rũ, hấp dẫn, thiên kim tiểu thư, đủ các thể loại.
Thế nhưng anh ấy chưa từng gặp qua kiểu người “Ngây ngô” như thế này.
Hơn nữa kiểu ngây ngô này tựa như cũng không phải là ngụy trang, mà là từ tận xương tủy.
Vì thế rốt cuộc là anh mình thích ở điểm nào chứ?
Hay là… Mắt thẩm mỹ của anh có vấn đề?
Theo như nhận xét của Hoắc Anh Vũ thì dáng vẻ cô không tệ, tự chăm sóc bản thân mình vô cùng tốt, thế nhưng cho dù có thế nào thì đây vẫn còn là một cô bé.
Chẳng lẽ…
Anh của anh ấy có sở thích bi3n thái sao?
Chỉ thích trẻ vị thành niên?
“E hèm, chuyện đó, thôi mau ăn cơm đi!” Cô sửng sốt một lúc lâu, sau khi phục hồi tinh thần thì lúng túng nhìn về phía anh nói.
“Được chị dâu nhỏ.” Hoắc Anh Vũ cầm đũa lên vừa ăn vừa nói tiếp: “Tôi nói cho cô biết, anh tôi là một người vô cùng tốt đấy có biết không. Kể từ khi còn nhỏ, tôi và anh ấy đều không được cưng chiều, bởi vì cả hai chúng tôi là con trai. Trong mắt bố tôi không hề có anh em chúng tôi, nếu không có sự dẫn dắt của anh tôi thì chắc hẳn bây giờ tôi vẫn chưa trưởng thành!”
Tô Nhã Kỳ khó tin nhìn về phía Hoắc Anh Vũ, ôi…
Đây là thật hay giả thế?
“Ôi, ánh mắt đó của cô là sao chứ? Chờ tới khi sinh nhật mẹ tôi, đưa cô đến Nhật Bản một chuyến thì sẽ biết ngay thôi. Trong mắt bố tôi thật sự chẳng xem hai anh em tôi ra gì cả, ông ấy là một người vô cùng cưng chiều con gái. Vì thế ngay từ khi còn nhỏ anh tôi đã vô cùng tự lập rồi, hơn nữa còn là một người có tài. Khi còn nhỏ đã bắt đầu thành lập và quản lý công ty, mười mấy tuổi đã bắt đầu đến công ty làm việc rồi. Còn bố tôi ấy à đưa mẹ tôi và chị gái tôi đến một nơi khác du lịch, chỉ còn lại một mình tôi!”
Anh ấy vừa nói vừa lắc đầu: “Đáng sợ hơn chính là ba tôi còn không cho đầu bếp nấu cơm cho bọn tôi nữa cơ. Bảo là muốn rèn luyện chúng tôi, cũng may anh tôi từ nhỏ đã biết làm những việc đó, nếu không thì tôi đã chết đói từ lâu rồi…”
“Sao? Bố anh… Đúng là một người nghiêm khắc!”
“Đúng thế, bố tôi chính là một người đàn ông độc ác!”
“Cậu ba, sao cậu lại nói ông chủ như thế chứ!” Quản gia Phan đi tới: “Ông chủ làm thế với hai cậu không phải là muốn hai cậu có nhiều điểm tốt sao? Nếu không thì cậu và anh cậu làm gì có được thành tựu như bây giờ chứ? Không phải ông chủ luôn đứng sau dọn dẹp cục diện rối loạn mà cậu để lại sao? Khi còn bé cậu làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, không phải lần nào ông chủ cũng dọn dẹp thay cậu sao?”
“Ôi, bác Phan à, cháu đang nói chuyện với chị dâu của cháu, bác xen vào làm gì thế!”
“Vì câu nói không đúng nên tôi phải chen miệng vào đấy thôi!” Quản gia Phan vừa nói vừa đặt một chén canh xuống bàn.
“Được, được rồi. Tôi biết rồi, con trai ấy mà phải nghiêm túc một chút. Dù sao thì tôi cũng muốn nói cho cô biết, anh tôi làm một người vô cùng hoàn hảo, nếu anh tôi đã xem trọng cô như thế vậy thì cô phải nắm anh ấy thật chặt đấy, đừng để người phụ nữ khác có cơ hội cướp mất.”
“Cướp… Cướp đi mất sao?”
“Đương nhiên rồi, cô không biết anh tôi có sức hút lớn đến thế nào đâu! Rất nhiều người có tiếng cũng vì muốn lấy anh tôi mà không ngần ngại cởi hết quần áo nằm lên giường anh tôi!”
“Có thật không?” Tô Nhã Kỳ nhanh chóng cảm thấy khẩn trương.
“Không tin thì cô hỏi bác Phan một chút đi. Từ lúc anh tôi dậy thì tới giờ không biết có bao nhiêu cô gái có ý nghĩ muốn quyến rũ anh ấy đấy!” Vừa nói, anh ấy vừa thấp giọng cười: “Nếu không phải anh ấy thề, phải tự làm nên thành tựu trước rồi mới nói đến chuyện nam nữ vậy thì anh tôi đã sớm bị những người phụ nữ kia ăn rồi!”
“Bác Phan, là thật sao ạ?” Tô Nhã Kỳ vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Bác Phan gật đầu: “Thật, những lời này hoàn toàn là sự thật. Mỗi ngày đều có rất nhiều phụ nữ có suy nghĩ muốn đến gần cậu chủ.”
Vừa nói, ông ấy vừa quay sang liếc Hoắc Anh Vũ một cái: “Cậu chủ đang nói gì với cô ấy thế? Nếu còn nói nữa thì tí nữa tôi sẽ nói cho anh cậu nghe đấy!”
“Tốt lắm, tốt lắm! Bác Phan, bác mau lấy điện thoại trên bàn ở phòng cháu giúp cháu với!”
“Cậu đang ăn cơm mà lấy điện thoại làm gì?”
“Ôi, bác à, mau đi nhanh đi!”
Mặc dù quản gia Phan không cam lòng thế nhưng vẫn cười đi lấy cho Hoắc Anh Vũ.
Quản gia Phan vừa rời khỏi đó, Hoắc Anh Vũ nhỏ giọng nói: “Vì thế cho nên chị dâu nhỏ à, đây là lần đầu tiên anh trai tôi không từ chối một người phụ nữ đấy. Nếu cô không giữ cho chắc, đến lúc anh tôi bị người khác cướp đi mất thì cô đừng có mà khóc đấy nhé!”
Tô Nhã Kỳ lập tức cảm thấy có hơi nóng ruột, vô tri vô giác mà nghe theo lời của Hoắc Anh Vũ: “Nắm, nắm? Thế nhưng làm sao để giữ chú ấy?”
Hoắc Anh Vũ cười một tiếng rồi nói: “Đương nhiên là…”
Lời nói đột nhiên bị thu hồi lại.
Anh ấy nhìn về phía Tô Nhã Kỳ, nhíu mày hỏi: “Cô mới mười bảy thôi sao? Cô… Còn đang vị thành niên?”
Tô Nhã Kỳ gật đầu một cái.
Hoắc Anh Vũ lập tức cau mày, cau mày thay cho anh mình.
Còn đang vị thành niên!
Chuyện này, thế thì anh mình còn phải nấu bao lâu nữa đây!
“Sao thế?” Tô Nhã Kỳ tỏ vẻ khó hiểu, lên tiếng hỏi lại.
Hoắc Anh Vũ thấy thế thì cau mày, muốn nói lại thôi, anh ấy thật sự không biết nên nói thế nào.
“Anh nói gì đi chứ, anh nói giữ, vậy thì em phải làm thế nào?” Tô Nhã Kỳ lại hỏi lần nữa.
“Chính là… Chính là như thế đó!”
“Chuyện kia?” Vẻ mặt cô trở nên vô cùng mờ mịt.
“Đúng thế, chính là nên sớm hoàn thành những chuyện mà vợ chồng nên làm đấy!” Anh ấy nhanh chóng nói tiếp, sau đó cẩn thận thăm dò sắc mặt của cô.
Đầu tiên Tô Nhã Kỳ sửng sốt mấy giây, sau đó nhanh chóng đưa tay ôm lấy mặt.
Nhịp tim cũng tăng lên, đỏ mặt tim đập, toàn bộ tay chân cũng trở nên luống cuống không biết làm sao.
Mà phản ứng này của cô cũng khiến Hoắc Anh Vũ xác nhận được anh trai của anh ấy vẫn còn đang phải chịu khổ.
“Chuyện đó, ăn cơm, mau ăn cơm đi!”
Tô Nhã Kỳ cúi đầu, từ từ thả tay xuống, vẻ mặt cũng không còn đỏ như trước nữa.
“Ôi, tôi cũng muốn nói một chút thôi. Cô cũng biết rồi, anh tôi là một người vô cùng quyến rũ. Mà một người đàn ông quyến rũ thì lúc nào cũng hấp dẫn những người phụ nữ khác. Mặc dù cô chính là vị hôn thê của anh tôi ngay từ khi còn nhỏ, thế nhưng cô cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi, vẫn còn một khoảng thời gian dài mới được mười tám tuổi. Trong khoảng thời gian này anh tôi thích cô, chắc hẳn cô cũng thích anh ấy đúng không? Thế nhưng anh tôi cũng không dám làm tổn thương đến cô, như thế này những người phụ nữ hấp dẫn kia sẽ có cơ hội đúng không?”
Anh ấy vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của cô.
Tô Nhã Kỳ không lên tiếng thế nhưng bàn tay đang cầm đũa lại đang dùng sức.
“Chị dâu nhỏ, khi cô ở cùng với anh tôi cũng đ ộng tình có đúng không?”
“Cái gì cơ?” Cô đưa mắt nhìn về phía Hoắc Anh Vũ, biểu cảm trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Phải giữ chặt anh tôi đấy! Cho dù không thể làm chuyện vợ chồng vậy thì cũng phải giữ chặt anh tôi!” Vừa nói, anh ấy nở một nụ cười bí hiểm: “Giống như tôi này, nắm chặt người trong lòng mình!”
Vừa nói, anh ấy còn trừng mắt nhìn.
“Chuyện đó, chuyện đó. Ôi em ăn no rồi, em lên phòng trước đây.
Tô Nhã Kỳ cũng không dám ở lại đây nữa. Cô sợ lại phải nghe những chuyện đáng sợ.
“Ôi ăn xong nhanh thế. Chị dâu nhỏ à, cô ăn thêm một chút nữa đi!” Hoắc Anh Vũ lên tiếng.
Thế nhưng Tô Nhã Kỳ lại giống như đang trốn tránh một con dã thú vô cùng đáng sợ vậy, cô nhanh chóng bỏ chạy.
Thấy thế, khóe miệng Hoắc Anh Vũ hiện lên một nụ cười, tiếp tục dùng bữa.
Anh à, làm anh em, em cũng chỉ có thể giúp anh đến đây thôi!