TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 107: Có Thể Không Đánh Là Tốt Nhất

Trước mặt Vương Siêu là một bức tượng đồng khổng lồ...

Một thớt tuấn mã trong tư thế giương vó phi nước đại. Những lọn bờm dài dựng ngược, mường tượng đang bay phần phật trong gió, sống động như thật. Bôn mã vươn người lao lên, ba chân đạp không, chân còn lại đạp trên lưng một con yến.

Con chim yến nhỏ xinh, khoảnh khắc ấy dường như chống chịu cả sức nặng ngàn cân của con ngựa.

Bức tượng “Phi mã đạp yến” đúng là một thể hiện hiếm có của sự kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và kỹ thuật. Với nghệ thuật chế tác xảo đoạt thiên công, toàn bộ khuôn hình gợi lên một cảm giác không thể tưởng tượng, song lại vô cùng huyền ảo.

“Mã hình trầm ổn, khí lực bền bỉ, sở trường giương vó dùng cơ hậu bàn phát lực, dưới liên kết với cơ đùi, trên liên kết với bụng, thắt lưng, ngực, cổ, đầu. Trong khi Yến hình thanh thoát, sở trường đạp nước. Yến hình trong Hình Ý Quyền cũng là dùng chân phát cước, đằng không bay lên, tấn công liên hoàn.”

Vương Siêu và Trần Ngãi Dương kề vai đứng trước bức tượng khổng lồ, cùng chăm chú quan sát.

“Không sai, Yến hình đấu pháp là hai chân cùng đằng không, hai tay mượn lực, sau đó hai chân liên hoàn xuất cước, chỉ dùng một hơi, vận hết lực khí toàn thân, liên hoàn cước phóng về phía địch nhân, đích xác như chim yến xẹt qua mặt nước vạch ra một vệt dài. Vạch thẳng mà chim yến tạo ra đó chính là đường trung tuyến của thân người đối thủ!”

Thông thường, quyền thuật đều không xem trọng nhấc chân, bởi lẽ chân đạp xuống đất mới có thể sinh lực, có thể biến hóa vô cùng, cho dù nhấc chân lên cũng hầu như không được quá gối. Chiêu “Hoàng Cẩu Tản Niệu” của Miêu Tuấn Hoa chính là một động tác tinh túy của sát chiêu dùng chân.

“Hoàng Cẩu Tản Niệu” khởi đầu bằng thế khom người của Hầu hình, cơ thể co lại hết cỡ, dồn lực đạo vào một cước rồi bất chợt tung ra. Chiêu này sát cơ tiềm ẩn, không động thì thôi, hễ động là máu đổ, cũng giống như khẩu quyết “Triển túc nhị tự nhất mệnh vong” trong Quyền kinh vậy.

Dù sao đó cũng là giơ chân trước khi tung chiêu, còn ở Yến hình thì lại là khởi cước ngay trong khi chiến đấu, hơn thế nữa cả hai chân đều phải đằng không, liên hồi đạp ra.

Chiêu thức này hung hiểm vô cùng, thuộc loại “nhất kích tất sát” sau khi đã nhắm chuẩn thời cơ. Người ta một khi đã đằng không thì không thể mượn lực nữa, tất cả đều nhờ vào một hơi chân khí lúc đầu quán xuyến mọi động tác về sau. Nếu sức đã kiệt mà vẫn chưa thể hạ được đối phương, nguy hiểm sẽ không biết đâu mà lường.

Đạo lý này Vương Siêu hiểu rất rõ, vì thế nên đấu võ người ta rất ít khi sử dụng Yến hình. Trong thực chiến, hắn thường bắt đầu bằng một chiêu Hổ Phác Phách Kính, sau đó là cú Ưng Trảo Thủ. Người có thể né được hai chiêu này đúng là rất ít.

Tuy nhiên, đấu võ nếu gặp đối thủ dưới tầm thì chiêu thức có thể lặp đi lặp lại, còn khi đối phó với cao thủ thì không những chiêu thức phải tinh túy mà cần thêm biến hóa đa dạng. Chỉ có sát chiêu liên hoàn, tầng tầng không ngớt, mới có thể chắc chắn không rơi vào bại thế trong võ chiến.

Tuy Vương Siêu thường dùng sát chiêu Long Xà Hợp Kích để xoay chuyển thế trận giành chiến thắng, song nếu gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh hiểu rõ sự huyền diệu của Long Xà lưỡng hình, tuyệt chiêu đó vẫn có thể bị chặn đỡ, khi đó thì sát chiêu không thành, khí thế lại suy yếu, ắt sẽ rơi vào hạ phong.

Công phu chủ bài khi đã tung ra, nếu vẫn không đạt được hiệu quả thì thường sẽ ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý, có thể dẫn đến lụi bại khí thế trong nháy mắt.

Luận võ quan trọng nhất là khí thế, nhất là khi cao thủ đối đầu. Chỉ cần tâm lý thua sút, bất kể võ công cao cường đến đâu cũng khó tránh khỏi kết cục thảm bại. Vì thế sát chiêu chủ bài nên càng nhiều càng tốt, chí ít thì nếu một đòn không thành cũng sẽ còn chiêu khác, như vậy tâm lý mới không bị thất thế.

Trần Ngãi Dương tỉ mỉ giảng giải cho Vương Siêu sự huyền diệu của Phi Mã Đạp Yến: “Anh trông con ngựa đạp trên lưng chim yến, cả hai đều đằng không vút lên. Vào khoảnh khắc ấy Mã cũng là Yến, Yến cũng là Mã. Mã mượn thế yến nên có thể đằng không bay lên, một khi bay lên là ngựa biến thành rồng!” Trần Ngãi Dương khoa chân tay vẽ mấy nét trong không, chợt cảm thấy lồng ngực khó chịu, khí tức nao nao, bèn vội vàng dừng lại.

“Trần sư phụ, nghỉ ngơi một lát đi rồi hãy tiếp!” Vương Siêu vội ngăn lại, có điều trong lòng vẫn nghĩ đến động tác “cước thủ đồng hoạ” vừa rồi của Trần Ngãi Dương.

Mã hình vốn dĩ đã ẩn chứa Long hình, mà Long hình lại bao hàm sự biến đổi vạn linh, gần như chứa tất cả mọi sát chiêu của các loài động vật. Vì thế mà người luyện quyền khi luyện đến cuối cùng, đối với sự lĩnh hội Long hình đều không thể đồng nhất, mỗi người hình thành một động tác quyền ý khác nhau.

“Không sao, chỉ là hô hấp có chút khó khăn thôi!” Trần Ngãi Dương xoa nhẹ vào bức tượng đồng. Bức tượng chỉ là phiên bản song nghệ thuật lại cao siêu hiếm thấy, hẳn người chế tác không chỉ tay nghề tinh thâm mà còn phải nắm bắt tường tỏ lực đạo.

“Điểm quan trọng nhất của chiêu này chính là không chế được thăng bằng trọng tâm, nháy mắt dùng Mã hình đằng không, đá ra Yến hình, trong Mã có Yến, trên Yến đèo Mã. Anh hãy nhìn bức tượng này, khoảnh khắc con ngựa vút lên là tất cả sức mạnh đều cất theo hai vó trước, chỉ để lại một chút ít phía sau. Chút ít trọng tâm ấy rất nhỏ yếu, đạp lên lưng yến mà yến không chết, lại có thể bay lên. Song một chút trọng tâm để lại đó cũng lại rất quan trọng, không có nó ngựa sẽ không bay lên nổi...”

Trần Ngãi Dương thâm trầm hít sâu một hơi, cùng Vương Siêu bước ra khỏi phòng.

Đây là bất động sản của riêng Trần Ngãi Dương ở Singapore, một toà nhà mái bằng, trước sau đều là vườn, trong vườn trồng đầy cây lưu niên. Tất cả đều bố trí một cách rất dụng ý, những lùm cây lớn tựa hồ một chiếc ô màu xanh khổng lồ, che kín ánh mặt trời nhiệt đới.

Bằng nhãn quan sắc bén của đại cao thủ, lấy bản thân làm đối tượng tham khảo, Trần Ngãi Dương giảng giải cặn kẽ những điểm còn yếu trong đấu pháp của Vương Siêu.

“Đấu võ tuy coi trọng nhất kích tất sát, khoái tốc tuyệt luân, song mọi chuyện đều có ngoại lệ của nó. Gặp đối thủ mạnh hoặc đồng môn am hiểu chiêu thức của mình, sẽ rất khó nhanh chóng phân thắng bại. Hổ hình của anh mạnh ở cú vồ, sau đó lấy Ửng Trảo Thủ chế địch, tất cả đều xảy ra trong tích tắc, không lợi cho cửu chiến. Hầu hình xem trọng thân pháp, luôn nhảy nhót né tránh, gặp phải cao thủ cũng nhanh nhẹn như vậy thì nhiều sát chiêu không những không đạt được hiệu quả, còn rất dễ bị đối phương lợi dụng. Còn Xà hình của anh lại chủ trương tìm kẽ hở thâm nhập, lao mình cắn xé, từ đó hoá rồng. Những cú lao như vậy, dù sao bên trong cũng ẩn chứa xảo kình, khi đối mặt kẻ địch mà khí thế không đủ, rất dễ bị đối phương đánh phủ đầu. Anh nói xem có đúng không?”

Vương Siêu nhớ đến lần luận võ với Trương Uy, cũng chính là dùng Xà hình đối địch, kết quả lúc đầu khí thế dũng hãn nhưng không thể áp đảo đối phương. Xà hình tuy độc song lại thuộc tiên thiên âm nhu, không thể tạo ra một khí thế hừng hực.

“Luận võ hôm ấy, nếu Trương Uy khí thế mạnh hơn một chút, liều chết bám riết thì Xà hình của tôi rất có thể không thể chuyển hoá thành Long hình. Quả thực, Xà hình lực đạo âm hiểm có thừa song lại không đủ sức mạnh chế trụ.”

Trần Ngãi Dương nhìn Vương Siêu, khẽ gật đầu rồi tiếp: “Hổ, Ưng tuy mạnh nhưng không thể duy trì mãi sự linh hoạt. Xà hình tuy độc, song nếu áp dụng vào chiêu này thì khí thế lại không thể đạt đến đỉnh điểm. Còn Mã Hình Pháo Quyền của anh, hễ thi triển là liên tục khai hỏa, vận dụng cả tay chân, sức mạnh dũng mãnh, khí tức dẻo dai, đánh cho đối phương không thể trở tay, vừa có cái mãnh của Hổ Ưng, lại khả năng duy trì lâu dài như Xà Hầu, có thể nói đã đạt được cả hai mục tiêu. Có điều Mã Hình Pháo Quyền tuy xông phá dũng mãnh song lại không thể đạt đến đỉnh điểm của tấn công, nếu gặp phải cao thủ biết cách chống đỡ thì dù có thể chiếm thế thượng phong, cũng khó lấy được mạng đối phương. Nếu cứ nhùng nhằng không thể kết thúc thì khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Chiếm được thế thượng phong là một chuyện, sau đó vẫn có thể mất mạng lại là một chuyện khác...!”

“Thế Phi Mã Đạp Yến này chính là nên thi triển khi Mã Hình Pháo Quyền công phá đến đỉnh điểm, tại khoảnh khắc ấy bất ngờ chuyển hóa lực đạo, điều chỉnh trọng tâm, một lần nữa nâng cao khí thế, lăng không liên tiếp đá ra, một hơi lấy mạng đối thủ!” Trần Ngãi Dương vừa nói vừa lẳng lặng hít sâu hai hơi, tiến lên trước hai bước, cơ thể phập phù theo nhịp hô hấp.

Bất chợt tay chân y cùng cử động, chân như vó ngựa một đạp một lăng, hai tay vung lên một cao một thấp, mỗi quyền đánh ra đều lay động cả cột sống, nghiêng người kéo trọng lượng toàn thân dồn hết lên thoi quyền.

Hóa ra, Trần Ngãi Dương đang học theo Vương Siêu thi triển Mã Hình Pháo!

Từng quyền, từng bước chân di chuyển, toàn bộ cơ thể hất bổng lên, tung ra một luồng cuồng lực chẳng khác nào một con bôn mã lao nước đại.

Pháo quyền liên tục không ngớt khai hỏa, mỗi quyền tung ra, không khí xung quanh nổ lên lách tách. Hơn thế nữa, Vương Siêu phía sau còn cảm thấy rõ mặt đất đang rung chuyển, chẳng khác nào lực phản chấn sau mỗi viên đạn pháo rời khỏi nòng.

Tuy không đánh ra được lôi âm, song đòn liên hoàn pháo quyền này của Trần Ngãi Dương đủ khiến cả khu vườn ào ào nổi gió, quần áo Vương Siêu cũng bay phần phật.

Nhất là dưới chân Trần Ngãi Dương, lòng bàn chân dường như đã sinh ra một luồng sức hút như lốc xoáy. Bụi đất, hoa cỏ, tất cả đều bị cuốn lên, thậm chí cả gốc rễ, bùn đất, gạch đá cũng từ từ bật khỏi mặt đất.

Có thể nói, chân ý trong Quyền kinh khẩu quyết “Khứ ý hảo tự quyến địa phong” đã được động tác của y thể hiện đầy đủ.

Chiêu nối tiếp chiêu, toàn thân Trần Ngãi Dương dần chìm vào trong luồng xoáy của bụi đất, cỏ cây do chính y tạo ra. Hướng Trần Ngãi Dương nhắm tới là thân cây lớn đủ một người ôm cuối vườn. Vào khoảnh khắc lốc xoáy đạt đến đỉnh điểm, hai tay y liên tiếp xuất Pháo quyền, nhất loạt đánh vào thân cây...

Cả thân cây lập tức rung lên dữ dội, lá rào rào lay động như cơn gió mạnh vừa lướt qua. Toàn thân Trần Ngãi Dương đằng không vút lên, hai chân liên tiếp đá ra ba cước. Ba cú đá vẽ nên một đường thẳng duy nhất, mỗi cước đều giáng mạnh vào thân cây, phát ra những tiếng răng rắc nứt vỡ.

Chỉ thấy vỏ trên thân cây bắn ra tứ tung như trúng đạn, mảnh bắn vào tường rào, mảnh văng tận lên cửa kính bờ tường, tấm kính lập tức nát vụn.

Tận cùng chiêu thức là một cú song phi toàn lực, thân cây gãy lìa, vang lên một loạt âm thanh răng rắc.

Trần Ngãi Dương đáp xuống đất, lông mày tóc tai dựng ngược, sắc mặt đỏ tía như máu bên trong đang chực trào ra ngoài. Bất chợt y há miệng hộc ra một búng huyết, cơ thể mềm oặt gục xuống...

“Trần sư phụ!” Vương Siêu thất kinh, vừa khẽ động đã vọt xa bảy tám mét, hốt hoảng đỡ lấy Trần Ngãi Dương.

“Anh đang bị thương, vốn không thể vận khí. Thực ra chiêu Phi Mã Đạp Yến, không cần anh biểu diễn tôi cũng có thể tự luận ra theo lời chỉ dẫn, đâu phải mạo hiểm như vậy!”

Trần Ngãi Dương lắc đầu: “Sự huyền diệu của chiêu này, nếu không đích thân sử ra thì không thể khiến anh thấy rõ được. Tôi không sao, chỉ là dùng lực quá mạnh động đến phổi, cùng lắm là nghỉ thêm dăm bữa nửa tháng thôi...”

“Đòn tấn công này, ngoài pha thị phạm vừa rồi khi đối địch còn có những biến hóa khác. Khụ khụ...” Trần Ngãi Dương ôm ngực ho một hồi, lại cố nén nói tiếp: “Vừa rồi không có kẻ địch trước mặt, tôi đánh chỉ sử ý không sử lực. Thực ra khi đối địch còn phải mượn thế, khi tung đòn cuối cùng phải dùng hai bả vai lấy lực bám. Riêng anh, khi đánh ra Mã Hình Pháo Kình, nếu gặp cao thủ không mãi né tránh thì ắt sẽ có lúc đối mặt trực diện. Lúc đó anh chỉ cần hai tay một giữ một vặn, dùng sức hai chân kết hợp mượn lực từ bả vai, đằng không bay lên tung cước, chắc chắn còn mạnh hơn một cước vừa rồi của tôi!”

“Còn nữa, lúc kéo vai mượn lực trọng tâm sẽ bị lung lay, không chỉ riêng cánh tay mà cơ thể cũng sẽ chao đảo, vì thế cần phải chủ động chao người kiểu như chim câu để lấy thăng bằng, có điều cơ thể không cần nghiêng thật mà chỉ dùng cái ý đó thôi!”

“Yến chao nước, Điêu vút không, hai hình này thực ra đều là một ảnh. Một khi anh đã luyện được Phi Mã Đạp Yến thì cũng sẽ lĩnh hội được thần ý của Điêu hình. Diều hâu lộn nhào đằng không, ý liệng nhưng thân không liệng, rồi lại một mạch xuyên không trung vút lên. Thực ra ban đầu ý này không có trong Phi Mã Đạp Yến mà do tôi đã liên tưởng đúc kết từ chỗ Tiết Liên Tín ra, còn vận dụng thêm cả cách mượn lực xuất lực trong Thái Cực Quyền Kình. Võ công Tiết Liên Tín, cả thân và hình đều đã kế thừa toàn bộ tinh túy quyền thuật của Thiên Tân Quốc Thuật Quán. Có cơ hội, anh trao đổi với ông ta sẽ lĩnh ngộ được nhiều nữa!”

Vương Siêu vội vàng đáp: “Tôi biết, giờ anh hãy nghỉ đi! Lần luận võ này tôi sẽ thận trọng ứng phó.”

Trần Ngãi Dương lại hít sâu mấy hơi, sắc máu trên mặt nhạt dần, lộ ra sắc xanh tái của kẻ thọ thương.

“Quyền thuật anh đã gần đạt đến nhập hóa, biết một sẽ hiểu mười, huống hồ vốn dĩ anh đã nắm rõ Thái Cực công phu. Tôi rất yên tâm anh có thể thấu triệt một chiêu đó, có điều Phi Mã Đạp Yến vô cùng hung hiểm, một khi thi triển không phải ngươi chết thì ta vong, tuyệt nhiên không có con đường thứ hai. Luận võ, nếu có thể không dùng thì cố gắng đừng dùng. Trình Sơn Minh là hậu nhân của Trình Đình Hoa lão gia, là hậu bối của kẻ trung liệt. Trình lão gia là tấm gương cho những người học võ chúng ta, tôi thật sự không muốn anh cùng y phân rõ sinh tử. Thực ra bên nào thua cũng chẳng sao, cái quan trọng nhất là không dồn nhau vào thể sống mái. Nếu tôi được toàn quyền làm chủ, tôi thà nhượng lại mối làm ăn đó còn hơn...!”

Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810

| Tải iWin