Vương Siêu quả thật có chút ngạc nhiên, không ngờ trong đội ngũ võ trang của Trung Quốc, ngoài Đoạn Quốc Siêu còn có cao thủ cỡ này. Chỉ nhìn qua cách Lưu Thanh thủ thế, hắn biết ngay công phu Bát Quái của đối phương đã đạt đến mức thượng thừa.
Đấu pháp của Bát Quái Chưởng thường là tay chụm thành đao, chặt, quất, xỉa, tất cả đều chú trọng thân pháp linh hoạt, né thực chọn hư, tấn công mặt bên. Ngoài ra sử dụng nhiều nhất chính là những đòn chộp, đánh và vật kết hợp, tuyệt đối không dùng quyền đầu (nắm đấm). Nhưng khi đã luyện đến mức công phu thâm hậu, uy lực đánh ra cũng không khác gì nắm đấm, có thể một đòn chấn nát nội tạng.
Chùy kình và quyền là hai khái niệm khác nhau, chùy siết chặt tay phát lực trong khi nắm đấm phải để rỗng, khoảnh khắc đánh ra các khớp xương tay thu lại vào trong, sau đó toàn thân tam tiết tứ tiêu (Tam tiết: Tiêu tiết, trung tiết và căn tiết. Nếu nói từ góc độ toàn bộ cơ thể người thì đầu là tiêu tiết, thân người và tay là trung tiết, chân là căn tiết; Nếu ứng với tay thì bàn tay là tiêu tiết, khuỷu tay là trung tiết, vai là căn tiết. Quy luật vận động của nó là ‘tiêu tiết khởi, trung tiết tuỳ, căn tiết đẩy’. Còn Tứ tiêu là chỉ: Người có huyết, nhục, cân, cốt. Trong đó các đầu cuối của nó gọi là nhật tiêu, trước trán là huyết tiêu, lưỡi là nhục tiêu, răng là cốt tiêu, móng tay là cân tiêu. Tứ tiêu dùng lực thì có thể thay đổi trạng thái thường của nó, khiến con người ta sợ hãi), ngũ tạng toàn thể kết hợp rung chấn, từ lỏng đến chặt, rồi lại từ chặt đến bùng nổ. Nếu nói về uy lực cương mãnh thì uy lực ở trong các chiêu trường quyền phát lực vẫn là hàng đầu.
Tuy nhiên chùy kình phát lực, độ khó rất lớn. Một chùy đánh ra, cần phải gân cốt cùng động, nội tạng rung lắc, đầu tóc, móng tay, răng, lưỡi, tứ tiêu khí huyết lập tức sẵn sàng, như triết long hút nước, gió thổi đại thụ, một chùy đánh ra toàn thân phải cùng động. Những người luyện võ thông thường không thể đánh ra được thứ võ công như thế.
Công phu Bát Quái Môn luyện đến thâm sâu cũng có chùy pháp, như “Phản tí chùy bát thức”, “Liên hoàn chùy bát thức”, “Khoái chùy nhị thập ngũ lộ”.
Lưu Thanh một tay tạo chưởng, một tay khép lại thành chùy giấu dưới mạng sườn, chính là cách đánh trong khoái chùy của Bát Quái.
Bát quái khoái chùy nhị thập ngũ lộ, trong đó có hai câu khẩu quyết của lưỡng lộ chính là “Phiên thân cái thủ chùy nhiễu chưởng, âm dương tương tha thượng hạ phi”. Tư thế lúc này của Lưu Thanh chính là cách đánh của hai đường chùy này.
Ý nghĩa của hai câu khẩu quyết này chính là lấy chưởng làm dương, chùy làm âm, kết hợp với nhau, đánh trên đánh dưới, nhanh nhẹn như chớp xẹt trong mây mù, chỉ nghe tiếng sấm mà không thấy sấm, chưởng thủ nhanh lẹ linh hoạt như mây mù ẩn giấu sát chiêu.
“Võ công người này không kém Đoạn Quốc Siêu, chẳng trách không phục khi nghe mình làm huấn luyện viên, có điều hắn quả có tư cách đó. Có thể bất phân thắng bại với Đoạn Quốc Siêu, không biết tại sao năm đó lại chỉ đứng thứ hai? Hay là võ công hắn ta năm đó còn kém bây giờ, khổ luyện mấy năm mới được như thế này?”
Võ công càng cao thì tiến bộ càng chậm. Cũng giống như một quán quân thế giới chạy nước rút, tốc độ chạy 100 mét là 9 giây 8, muốn nhanh hơn 0,1 giây có khi cả đời cũng không được. Còn một người chạy 100 mét trong 15 giây thì chỉ cần luyện tập một thời gian ngắn là có thể nhanh hơn được vài giây.Võ thuật cũng tương tự như vậy.
Thành ra khi đối mặt với đối thủ kém hơn mình, một trong những nguyên nhân không nên nương tay là vì nếu nương tay thì đối phương sẽ cố gắng khổ luyện, vài năm sau sẽ đuổi kịp tìm mình báo thù, thậm chí còn đánh cho tàn phế.
Việc luyện võ không có giới hạn, nhưng sức chịu đựng của con người có hạn. Công phu không phải là càng luyện càng giỏi, cũng giống như tu chân, không phải hôm nay phi kiếm giết người thì sau sáu bảy mươi năm khổ luyện là có thể thành tiên. Vương Siêu hiện nay công phu đã đạt đến độ cực hạn của cơ thế, sau này muốn giỏi hơn nữa sẽ vô cùng khó khăn. Trong khi những người có trình độ thấp hơn hắn, không gian và tốc độ tiến bộ còn rất lớn.
Ví như Giang Hải lần trước tỉ thí thất bại, nghe nói đã ra nước ngoài rèn luyện, tham gia thực chiến. Vương Siêu có thể đoán ra, sau vài năm nếu người này may mắn sống sót thì chắc chắn võ công sẽ tiến bộ rất nhanh, không chừng có một ngày sẽ đuổi kịp hắn.
Vài năm trước Lưu Thanh có thể thua Đoạn Quốc Siêu, nhưng vài năm sau đã đuổi kịp thậm chí còn giỏi hơn họ Đoạn, đó cũng là điều dễ hiểu.
“Thế thì chúng ta hãy bắt tay!” Hai bàn tay thủ thế của Lưu Thanh vươn ra phía trước hao hao giống chiêu “Bạch Xà Thổ Tín”, chìa về phía cổ tay Vương Siêu lúc đó vẫn đang ngồi trên đi văng.
Vương Siêu cũng tinh thông Bát Quái Chưởng, biết ngay Lưu Thanh chính là đang thi triển một thức cầm nã, người vẫn ngồi trên ghế nhưng cơ vai rung lên, lập tức khiến cho cả cơ thể cũng rung theo.
Vẫn giơ tay ra bắt, nhưng bàn tay hắn nương theo thế tay của Lưu Thanh, trong nháy mắt luồn qua thế cầm nã, thoát ra ngoài.
Hai bàn tay đập vào nhau rất nhanh. “Đét!” Chùy thế vốn ẩntàng trong chưởng pháp của Lưu Thanh đã chực sẵn bung ra, có điều đòn phản lại của đối phương còn nhanh hơn, thành ra vô tác dụng.
“Bát Bàn Liên Hoàn Trừu?” Lưu Thanh không khỏi giật mình kinh ngạc. Vương Siêu dễ dàng hóa giải một đòn ẩn chùy của gã trong khi vẫn ngồi trên đi văng, thậm chí người cũng không thèm nhổm lên.
Không kinh ngạc sao được, khi đối phương đúng là vừa ra một đòn Bát Quái chính tông, chiêu “Ninh Toàn Bàn Trừu”.
Trong Bát Quái Chưởng, ngoài chùy pháp còn có trừu thuật (đánh bằng cùi chỏ). Trừu thuật của Bát Quái mạnh mẽ dữu dằn không kém Bát Cực Quyền Thuật nhưng có phần uyển chuyển và ảo diệu hơn. Nếu không có những dấu pháp toàn diện như thế, Bát Quái công phu cũng không thể được liệt vào Tam đại quyền thuật của võ công Trung Hoa.
“Nghe nói người này là Hình Ý đại sư, sao lại tinh thông cả Bát Quá?” Lưu Thanh giật mình. Vốn gã biết biệt danh “Tiên Nhân” của Vương Siêu là từ Hình Ý mà tạo nên, không thể nghĩ rằng công phu Bát Quái của đối phương lại cao siêu như vậy.
Trong lòng kinh ngạc nhưng tay vẫn không dừng, tả thủ chụm thành đao, nhanh như chớp phạt xuống ngang sườn Vương Siêu. Chính là một thức “Trừu Thân Tước Lặc”, công phu Tước Chưởng của Bát Quái.
Tay trái ra đòn “Trừu thân tước lặc”, tay phải như một cây gậy sắt rung lên mạnh mẽ, trợ lực cho tay trái tấn công. Đây vốn là công phu “Cổn Tí Chùy”, một tay ra chưởng một tay khởi chùy, tay như vân vụ chùy tựa cổn lôi (sấm rền).
Cơ bắp hai tay của Vương Siêu rung lên, nửa thân trên khéo léo né sang một bên, dụng lực ở eo lao về phía trước, tay và khuỷu liên tiếp đỡ mấy đòn “Cổn Tí Chùy” trong khi vẫn ngồi dính vào ghế.
Đến lúc đó Lưu Thanh đã biết, đối phương hoàn toàn nắm bắt được tốc độ và nhịp độ của mình, đồng thời có thể tùy ý phản công. Một trửu của Vương Siêu đánh ra, thoạt tiên Lưu Thanh tưởng sẽ kích tạc không khí nổ vang như sấm, nhưng rốt cuộc lại không phát ra một âm thanh nào.
Trửu pháp đã luyện đến độ từ hữu thanh hóa vô thanh, chứng tỏ võ công phải cao hơn gã ít nhất một bậc.
Chiêu vừa rồi của Vương Siêu là “Phốc Thân Tạc Trửu” trong Bát Bàn Liên Hoàn Trửu. Dính đòn phản công, Lưu Thanh giật mình lui hai bước, chiếc ghế Vương Siêu đang ngồi cũng phát ra một tiếng rắc như sắp gãy.
“Công phu người này không thể xem thường, nếu cứ ngồi trên ghế thì khéo không ứng phó kịp!”Vương Siêu nghĩ thầm.
Chiêu “ Phốc Thân Tạc Trừu” vừa rồi không thi triển được hoàn toàn vì hắn đang ở tư thế ngồi, chỉ dùng lực eo và cánh tay thì tấn công cũng như không, khác hẳn với ở tư thế đứng.
Vương Siêu nhẹ nhàng đứng dậy, tiến lên một bước, cùi chỏ nhanh như cắt tấn công vào vùng ngực Lưu Thanh. Lưu Thanh tức khắc thu người, tay nắm thành chùy tấn công vào cánh tay hắn khiến Vương Siêu phải nghiêng người sang một bên.
Lùi lại nửa bước, toàn thân đang thoái bỗng dừng lại giữa chừng, cùi tay nhoáng lên lại uy hiếp trước ngực Lưu Thanh. Một thức “Tiến Bộ Thiêu Trửu” đã đến độ thu phát tùy tâm.
“Công phu quả thực tinh thuần, không kém gì Lý lão năm xưa!” Lưu Thanh phản ứng thần tốc, chưởng thức nháy mắt thu về hộ trước ngực, xoay người sang bên, liên tiếp hai thức “Lý Ngư Xuyên Ba” và “Đề Thủ Thượng Đả” hóa giải trửu thức của Vương Siêu.
Vương Siêu một trửu không đánh trúng mục tiêu, liền dùng tay quét ngang. Lưu Thanh đã hờm sẵn hậu chiêu, thấy Vương Siêu thi triển “Phiên Thân Táo Trửu” liền lùi về phía sau, bàn tay trái xoè ra như vuốt ưng chộp vào vai, tay phải nhanh như chớp gõ vào đốt tay đối phương.
“Thật lợi hại!” Vương Siêu nghĩ nhanh trong đầu. Vốn vừa rồi hắn không dùng hết công lực dể tung đòn liên hoàn, chỉ bởi Tào Nghị đã nói không được làm ai thiệt mạng như Đoạn Quốc Siêu.
Thân thủ Lưu Thanh không thua kém Đoạn Quốc Siêu, Bát Quái Chưởng, Tả Thủ Chưởng, Liên Tước Đới Khảm đều thành thục. Giao đấu mấy chiêu, do Vương Siêu nương tay lại chỉ dùng Bát Quái nên nhất thời hai người chưa phân được cao thấp. Lưu Thanh ngược lại nóng lòng muốn biết thực lực của mình đã tiến bộ tới mức nào, ra tay vì vậy hầu như dùng toàn lực, chiêu chiêu liên miên không dứt.
Lưu Thanh ra nước ngoài khổ luyện có hai nguyện vọng, một là tìm Đoạn Quốc Siêu báp phục, hai là thách đấu với Tiểu Võ Thần Chu Bính Lâm. Có điều vừa về nước thì lại nghe được tin, hai đối thủ một đã chết một tàn phế. Điều này làm gã vô cùng thất vọng, chẳng khác một người sau khi đã luyện thành tuyệt thế võ công trở về báo thù thì kẻ thù đã chết hết.
Mà kẻ đánh chết Đoạn Quốc Siêu và phế cánh tay Chu Bính Lâm lại chính là Vương Siêu, Lưu Thanh không có lý gì mà không tìm đến Vương Siêu đấu một phen.
Vương Siêu lui một bước, Lưu Thanh lập tức tiến lên, đấu pháp bất ngờ thay đổi, áp sát đối phương chuyển từ chùy chưởng thành cầm nã một chiêu Tử Thủ Bát Suất của Bát Quái.
Cầm nã trong Bát Quái gồm bốn tám ba mươi hai cách, Tử Thủ Bát Suất, Hoạt Thủ Bát Suất, Khổn Thân Bát Suất và Biến Thế Bát Suất, chiêu thức Lưu Thanh dùng là Tử Thủ Bát Suất, ngón tay múa nhanh như gió hòng bắt chết cánh tay đối phương.
Nhưng Vương Siêu cũng không chịu nhường, Bát Bàn Liên Hoàn Trửu dùng hết lập tức sang đến Phản Tí Bát Chùy. Bát Quái Chùy của Vương Siêu còn tinh thuần hơn nhiều so với Lưu Thanh. Vừa chạm vào tay đối phương, gã cảm giác khí huyết mình trào ngược.
Vương Siêu ra đòn liền một hơi, Song Pháo Chùy, Quán Chùy, Phản Chùy, Đối Kích Chùy, Chấn Tâm Chùy, Đoản Chùy, Hạ Sáp Chùy. Lưu Thanh ị dồn đến nước không thể không đỡ, có điều mỗi lần giao kích, cơ thể gã như có hàng ngàn thớt mã phi nước đại, ruột gan nôn nao chỉ chực thổ ra ngoài.
Động tác hai người nhanh như gió, không gian lại nhỏ hẹp, chỉ là khoảng trống giữa đi văng và bàn uống nước. Sau mười sáu hiệp đấu, Vương Siêu đột ngột dùng “Thiếp Thân Kháo” áp sát tấn công phía trước ngực Lưu Thanh.
Trong mắt Lưu Thanh chợt lóe lên khí thế kinh người, hai tay cùng bắt cầm nã, một thức Diêu Thủ Chưởng chộp vào cổ tay Vương Siêu, hai tay hơi vòng lại theo thế “Kim Điêu Phao Lang” toan tấn công đối thủ từ hai bên sườn.
Trong tự nhiên có một loại ó vàng rất to lớn, có thể bắt cả sói rừng. Chúng bổ từ trên cao cả nghìn mét xuống, hai móng quặp lấy thân con sói, đầu tiên dùng mỏ mổ chết giấc rồi nhấc lên cao ném xuống, khí thế vô cùng hung tợn.
Bát Quái Chưởng cũng có một chiêu “Kim Điêu Phao Lang” (chim ó ném sói)”, còn lợi hại hơn cả “Ưng Xúc” trong Hình Ý. Ưng Xúc chỉ là tóm lấy rồi kéo xé, còn “Kim Điêu Phao Lang” thì tóm lấy rồi ném bổng lên, trong lúc kẻ địch đang ở trên không liền biến lực ném thành quật, hất đối thủ đang chới với xuống đất rồi dùng chân đạp mạnh, không hề kiêng nể đầu cổ. Một chiêu này nếu đắc thủ sẽ biến đối phương thành một đống máu thịt nhầy nhụa.
Có điều, bàn tay Lưu Thanh vừa chộp đến Vương Siêu đột nhiên thấy chỉ là khoảng không.... “Tay hắn biến đi đâu rồi?” Trong mắt Lưu Thanh, đúng là đôi tay Vương Siêu bỗng biến mất.
Bụp! Hai tay Lưu Thanh tóm vào hư vô, còn chưa kịp chuyển lực thì Vương Siêu đã áp sát, nghiêng vai đẩy tới.
Cảm giác của Lưu Thanh lúc đó chẳng khác gì đi tàu Tết ở ga, bị vô số người chen lấn từ mọi phía, muồn thoát đi cũng không có cách nào. Gã mất đà ngồi thẳng xuống chiếc bàn trước ghế sa lông...
Choang, mặt bàn thủy tinh vỡ vụn, trên người Lưu Thanh bị vô số mảnh thủy tinh găm vào, máu chảy thành vệt.
“Chiêu cuối cùng của anh là Hình phải không?” Lưu Thanh nhỏm dậy, không hề quan tâm đến những mảnh thủy tinh bám trên người.
“Bị tôi đẩy một cái, anh phải điều khí ba ngày, nếu không nội tạng sẽ có vấn đề!” Vương Siêu chậm rãi ngồi xuống ghế, giọng từ tốn.
“Công phu Bát Quái của anh còn tinh thâm hơn tôi, còn gì để nói đây! Vả lại vừa rồi anh không dùng toàn lực, chỉ là đẩy tới một chiêu. Nếu dùng Ngạc Ngư Tiễn Vĩ thì chắc giờ tối cũng bị xé như Nguyễn Hồng Tu rồi...” Lưu Thanh thở dài thườn thượt: “Chúng ta đi thôi! Khóa của anh chúng tôi sẽ học ngay, bắt đầu trước thời hạn!”
“Đợi đã!” Vương Siêu nhìn Lưu Thanh cùng ba đồng bạn đang toan bỏ đi, lên tiếng: “Anh nói là Hàn phái Bát Quái? Hàn phái Bát Quái được Hàn Mạc đại hiệp truyền cho Tổng Lý, Tổng Lý truyền cho Lý lão gia ở quân khu Bắc Kinh, nhất mạch đơn truyền. Anh không thể là đệ tử của Tổng Lý, vậy có lẽ là truyền nhân của Lý lão gia chăng?”
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810