Công phu quyền pháp của Hành Ý đã luyện đến mức tinh túy tột đỉnh, mình đồng da sắt, khi còn trẻ là nhân vật hàng đầu trong giới võ tăng Thiếu Lâm Tự. Một tuyệt kỹ biểu diễn của ông ta là dùng ngực ép vỡ hòn đá. Điều đáng nói là cho dù có vật cứng đập vào ngực thì ông ta cũng có thể vận gân cốt hóa giải lực tấn công đó, chưa từng thấy ai có thể làm tổn thương đến Hành Ý dù là nhỏ nhất.
Nhưng Đại Suất Bi của Vương Siêu chí cương chí mãnh, trong đó còn chứa lực xoáy ốc, biến hóa phức tạp hơn nhiều so với Hóa cảnh đả pháp của Thái Cực Quyền, uy lực cũng lớn hơn. Một chưởng trúng ngực, thiên hạ rộng lớn nhưng e rằng không ai chịu nổi.
Cho dù là hòa thượng da trắng thể phách vững vàng, gân cốt tràng kiện, lực quyền mạnh mẽ như Vĩnh Tiểu Hổ cũng gần như tàn phế cả một cánh tay, đừng nói là bị đánh trúng ngực.
Cho nên Hành Ý trúng chưởng liền ra đi nhanh chóng, hầu như không có một chút đau đớn.
“Thần trung kỳ thần, đỉnh cao của Bát Quái Chưởng!” Lưu Thanh trong lòng thầm thốt lên. Công phu tu luyện Bát Quái Chưởng cả đời gã, hôm nay so sánh với Vương Siêu chẳng khác nào đốm lửa tranh sáng với mặt trăng!
“Quả thực là thần trung kỳ thần, nếu như ta có thể luyện tới được cảnh giới ấy, cuộc đời này coi như cũng không uổng phí!” Trong đầu Lưu Thanh lúc đó chỉ còn võ công tuyệt đích của Vương Siêu, mọi vương vấn trước nay, sự nghiệp tiền bạc… tất cả đều không đáng nhắc tới.
Dường như gã đã tìm thấy mục tiêu mới cho cuộc sống, chính là phải luyện đến bậc võ công như Vương Siêu.
“Nói qua thì cũng phải nơi lại, công phu của Vương Siêu mấy ngày trước, cả khi giao đấu với Vĩnh Tiểu Long ở trường quân sự dường như vẫn chưa đạt đến mức độ này, lúc đó chạm trán với anh ta mình còn có lòng tin động thủ. Nhưng hôm nay nếu phải đối mặt thì ngay cả lòng tin để ra tay ta cũng không còn, biến hóa trong đó thật đáng để suy ngẫm!”
Đừng nói Lưu Thanh trong lòng kinh ngạc, ngay cả Vương Siêu cũng cảm thấy võ công của mình tiến nhanh vượt bậc, rốt cuộc vượt qua được ngưỡng sau cùng, bước vào cảnh giới xuất thần nhập hóa không thể đoán định.
Thực ra trong lòng hắn đã có câu trả lời, bởi vì Vương Siêu cuối cùng đã tìm thấy Đường Tử Trần, lại hạ được quyết tâm rời bỏ tổ chức, vứt bỏ mọi vướng bận trên mình, tâm thái nhẹ nhõm võ công mới thăng tiến như vậy.
Từ khi đột phá Hóa kình ở Bắc Kinh hơn một năm trước, Vương Siêu khổ luyện không hề ngơi nghỉ, nhất là sau trận chiến với Chu Bính Lâm hắn càng cẩn thận đề phòng. Có điều trải bao trận chiến, vào sinh ra tử, nhưng cũng không có đột phá nào lớn, chính là vì bản thân vướng bận quá nhiều.
Cứ ép mình tu luyện như vậy cũng chỉ là duy trì tinh thần và thể lực, miễn cưỡng để không bị tụt lùi mà thôi.
Chỉ sau khi tách bỏ mọi gánh nặng trong tâm hắn mới cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng, võ công không cầu mà tự nhiên tăng vọt.
“Các người, tại sao không ra tay?”
Hành Ý bị đánh chết tại trường, Vĩnh Tiểu Long cả hai mắt không còn, Vĩnh Tiểu Hổ bị phế một cánh tay, Tam đại võ tăng Thiếu Lâm như đám mây, bị gió thổi tan trong chớp mắt.
Vĩnh Tiểu Hổ vô cùng kinh hãi gào to hai câu, nhưng thấy bọn Lưu Thanh vẫn không hề nhúc nhích, dường như trận đánh nhau này chẳng liên quan gì đến họ, tự nhiên hiểu ngay ra vấn đề...
“Thiếu Lâm gần đây cây cao gió cả, phân viện mở khắp nơi ở nước ngoài, lại có hiện tượng gần Tây hơn Đông, từ lâu đã làm nhiều người ngứa mắt, chỉ bởi ảnh hưởng còn quá lớn nên vẫn không có chuyện gì xảy ra. Nhưng phía quân đội tự nhiên lại mọc ra một Vương Siêu, lập Nội Gia Quyền Quán ở Lao Sơn, không ngừng gây xáo trộn, tỉ võ khuếch trương ảnh hưởng, khiến Thiếu Lâm phải ra tay áp chế. Bây giờ thời cơ đến họ liền vứt bỏ quân cờ Vương Siêu, dụ chúng ta ra đối phó, cuối cùng hai bên đánh nhau đến sức tàn lực kiệt... Âm mưu, đúng là âm mưu...!”
Vĩnh Tiểu Hổ không thẹn là người tinh thông văn hóa Trung Hoa, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra nguồn cơn.
Tâm trạng hãi hùng căm tức, gã ôm cánh tay toan tìm đường thoái lui, nhưng Vương Siêu lại không hề có ý định buông tha. Sau khi một chưởng đánh chết Hành Ý, hắn liền lấy chân làm trụ bật lên, toàn thân lao thẳng về phía trước, hai tay thành đao, bổ vào sau lưng Vĩnh Tiểu Hổ.
Vĩnh Tiểu Hổ nhạy cảm đến mức nào, chưởng chưa đến lông mao sau lưng đã dựng đứng, hai chân đang chạy đột nhiên tạt ngang, vẫn tốc độ cao như vậy liền đổi hướng, cả người lao xuống dòng Hàn Giang.
Gã định trầm mình xuống sông, mượn nước giấu mình rồi nhanh chóng tẩu thoát.
Vốn gã võ công cao cường, hơn nữa trong Thiếu Lâm Quyền quan trọng nhất là công phu bế khí, có thể nín thở dưới nước hàng chục phút.
Điều quan trọng nhất là Vĩnh Tiểu Hổ đã tính kỹ, Vương Siêu nếu đuổi theo gã xuống nước thì rất dễ bắt kịp, nhưng khi đó còn bọn người Lưu Thanh, Ban nãy họ không động thủ nhưng chỉ là vì cố ý để cho Thiếu Lâm đại thương nguyên khí, mục đích đó giờ đã đạt, vậy thì tiếp sau phải đến lượt họ ra tay rồi.
Vĩnh Tiểu Hổ không phải con người chỉ biết đến cơ bắp, ngược lại, suy nghĩ của gã rất tinh tế. Có điều rốt cuộc gã vẫn đánh giá thấp công phu của Vương Siêu, thậm chí trong lúc khản cấp còn quên mình đang bị thương ở tay...
Cánh tay bị thương thì cơ thể cũng giảm sự thăng bằng, đang lao đi với tốc đọ cao lại đột nhiên chuyển hướng, khó tránh một chút chới với...
Chỉ là một thoáng, nhưng trước địch thủ đã luyện thành Kim đan lại là sơ hở chết người. Vương Siêu chuyển động linh hoạt như ý, địch động ta lập tức động trước. Hai người lao đi với tốc độ cao, đột nhiên chuyển hướng, chớp mắt đã đên bên sông, phía dưới là dòng nước cuồn cuộn chảy.
Vĩnh Tiểu Hổ bị thương, cơ thể mất thăng bằng hơi lệch đi, Vương Siêu chớp thời cơ ập tới, nháy mắt một chưởng đã đập vào lưng đối phương.
Vĩnh Tiểu Hổ kêu lên đau đớn, cả người lao thẳng xuống sông, “bùm” một tiếng tạo thành một xoáy nước lớn.
Vương Siêu có thể nhìn thấy rõ ràng, khi còn ở trên không trung, mắt, mũi, tai đối phương đã xuất huyết, đồng tử giãn to. Một chưởng đánh ra, hắn cũng cảm nhận gan tụy Vĩnh Tiểu Hổ đã vỡ nát, cho dù điều trị theo phương pháp nào, cấp cứu ngay tức thì cũng không cứu nổi.
Tiếng rơi của thân hình hơn 100 cân lập túc thu hút sự chú ý của mấy người Hàn Quốc đang tản bộ cách đó không xa. Họ rần rần kéo về hướng này, tiếng la ó bắt đầu nổi lên.
Tuy là ban tối những bờ sông còn khá đông người. Đúng lúc ấy, từ trong mấy bụi cây đột nhiên xuất hiện mấy bóng đen, nhanh chóng nhảy xuống vớt Vĩnh Tiểu Hổ lên, đưa vào một chiếc xe đậu ven bớ, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng.
Vương Siêu tuy không quen những người đó những cũng có thể nhận ra, chính là những đặc công trong toán Đại Thạch Đầu. Nhảy xuống sông vớt người, đưa lên xe chở đi, tất cả thời gian không quá ba phút, quả thực là quá nhanh, nhanh đến nỗi những người xung quanh còn chưa kịp định thần là chuyện gì đang xảy ra.
Nhân lúc hỗn loạn, Vương Siêu lẩn mình quay về rừng cây bên cạnh. Hắn không định nhân cơ hội bỏ chạy, bởi ở đó còn có Đường Tử Trần…
“Trước tiên là Vĩnh Hạc Vĩnh Báo, thứ nữa đến Đoạn Quốc Siêu. Hành Ý, Vĩnh Tiểu Long, Vĩnh Tiểu Hổ, ba vị võ tăng kiệt xuất cũng coi như đã xong. Qua ngày hôm nay, nguyên khí Thiếu Lâm có thể nói là đại thương, phân viên nước ngoài không có cao thủ tọa trấn, ảnh hưởng chắc chắn cũng thu hẹp. Mục đích của các người đã đạt được, món nợ Thiếu Lâm tự nhiên sẽ do em tôi gánh chịu. Ngoài em tôi các người còn âm thầm bồi dưỡng không ít cao thủ trẻ tuổi khác như Giang Hải. Em tôi ra đi, Quyền Quán Lao Sơn lập tức sẽ có người tiếp quản, Lao Sơn Quyền Quán đã dùng rất nhiều tiền của Trần Thị, nếu thay người khác thì Trần Thị rút vốn, các vị sẽ làm sao? Hơn nữa Quyền quán đó còn có tiền của Liêu Tuấn Hoa, em tôi danh là Tướng Quân, Tướng quân phản nghịch ảnh hưởng không nhỏ, Liêu Tuấn Hoa cũng không thể vô sự. Nghe nói kỳ sau anh ta sẽ lên Trung ương, nếu như lần này chịu tiếng xấu việc đó nhất định sẽ không thành, còn ảnh hưởng đến những mối quan hệ đằng sau. Trước tiên đưa em tôi lên, dụ tôi xuất hiện, lại trong lúc cấp bách nhất ép nó phản bội ly khai, liên hoàn chặt chẽ, trong mưu có mưu, một hòn đá trúng cả đàn chim, đúng là cao nhân...”
Đường Tử Trần bằng bằng nói một hơi, đột nhiên hướng về Lâm Nhã Nam: “Tôi muốn điện thoại với cấp trên trực tiếp của các vị. Không phải họ muốn nói chuyện với tôi sao? Tôi cũng muốn xem người chủ đầu của kế hoạch này là ai?”
“Tại sao?” Nghe lời Đường Tử Trần, lúc đó Vương Siêu mới giật mình...
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810