"Nghiêm Nghi, lần này cô có chút quá đáng đấy. Đem nhà của con gái ta hủy đi như thế. Nếu cứ để như vậy, có lúc cô sẽ phái người đến lấy đầu của lão già này luôn?"
Một gian phòng được trang trí rất tao nhã, được dựng lên bởi thủy trúc và đá, phong cách như một học giả thời xưa, chú của Chu Giai ngồi trên một chiếc ghế gỗ màu hồng, con mắt lạnh như băng nhìn Nghiêm Nghiêm Nghi.
ở đây cũng có trung tướng Liêu Viên Hướng cũng quay về nhìn Nghiêm Nghiêm Nghi, sắc mặt bất thiện.
Chính xác Nghiêm Nghiêm Nghi cùng người của mình, đi vào nhà của Chu Giai bắt người, chẳng khác nào tát một cái vào mặt hai vị lão đại này, đối với vị Trường Phong chánh ủy có thiện cảm mới là chuyện lạ.
"Việc này... Liêu bá, Dương thúc. Cháu không phải đã xin lỗi hai người rồi sao? Các người xin bớt giận. Năm đó cháu là được các người chăm sóc lớn lên. Lần này cho dù là cháu có chút lỗ mãng. Thật ra chuyện này, lúc cháu cùng Lưu Mộc Bạch nghe được tin tức, tuổi trẻ suy nghĩ hơi bồng bột. cho nên muốn tìm Vương Siêu kia nói chuyên, ai biết người này tính tình nóng này như thế, không nói thì thôi. đẳng này lại tay động tay động chân, ta bị bức phải tự vệ nên mới hoàn thủ".
Nghiêm Nghiêm Nghi đối mặt với hai vị lão đại, lại có thể thêu dệt câu chuyện thành một trời một vực. Dù sao Vương Siêu không có ở đây, nàng muốn nói thế nào mà chẳng được.
Khi không tìm được hắn, nàng liền mang Triệu Quang Vinh đến bệnh viện quân đội. Sau đó tìm hai lão già này xin lỗi. Nói là do bất khả kháng.
Mặc dù phía sau Nghiêm Nghiêm Nghi thế lực rất lớn mạnh, không có quan hệ cùng hai nhà Liêu Dương. Nhưng chuyện xông vào nhà người ta là phạm vào tối kỵ. Nói lời xin lỗi, làm ra bộ dáng ăn năn một chút, dù sao nói hai ba câu có thể làm hòa hoãn được mối quan hệ.
Nhìn thấy bộ dáng hối lỗi của Nghiêm Nghiêm Nghi, hai người Liêu Viên Hương, sắc mặt Dương Thật cũng hòa hoãn lại một chút, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng.
"Bất kể thế nào. Nghiêm Nghi, cô phải tìm cho ra được Vương Siêu, có chuyện gì thì cô tự giải quyết. Sau đó nói chuyện. Nếu không nói ta tự mình đi tìm Nghiêm lão. Đem chuyện này làm rõ ràng. Đừng có nói giỡn, không có mệnh lệnh của quân ủy mà cô tùy ý điều động Trường Phong vương bài. Cô cho là chuyện cầm quân là trò đùa con nít sao!"
Liêu Viên Hướng hừ lạnh, hung hăng dập xuống mặt bàn. lại dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Lưu Mộc Bạch đối diện.
Nói giỡn sao, chuyên lần này có khác gì hung hăng đánh vào mặt họ, cứ như vậy bỏ qua cho Nghiêm Nghiêm Nghi là không thể.
Ngô Văn Huy bắt Vương Siêu. Tùy ý điều động Lão Nha. nói cho cùng thì không hợp quy củ, dù sao thân phận của Vương Siêu ở nơi này, cũng không phải là có thể do thiếu tướng xử lý. Phải là cao tầng trung ương quân ủy trực tiếp phát ra mệnh lệnh.
Bất quá Ngô Văn Huy dựa vào hàm thiếu tướng, tùy thời điều động một số binh lính. Nhưng Vương Siêu bây giờ là thượng khách của Liễu gia. trong đó Dương gia cũng có quan hệ, sau lưng cùng người nói chuyện!
"Liêu bá- Dương thúc, lần này là lỗi của cháu. Là Vương Siêu buổi tối ngày hôm qua cùng cháu tỷ thí một hồi, cháu không phục nên đi tìm Nghiêm Nghi trao đổi một ít. Nhưng không nghĩ đến Nghiêm Nghi cùng Vương Siêu vốn đã có mâu thuẫn".
Lưu Mộc Bạch đứng không nhúc nhích nói chuyện.
"Liêu bá. Dương thúc, lần này cháu thay Nghiêm Nghi hướng các ngươi bồi tội!" Đang lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm, nam tử vận tây trang ước chừng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi bước vào, thân hình có chút gầy gò phong trần.
'Thì ra là Tiểu Lý. Ngồi đi".
Tựa hồ nam tử họ Lý tuổi trẻ này có địa vị rất lởn. Ngay cả Liêu Viên Hướng cũng có chút lấy lòng, mời hắn ngồi xuống.
"Không cần, trước mặt ngài ta không dám ngồi. Lần này cháu đại biểu Nghiêm Nghi hướng các ngài bồi tội" Nam tử họ Lý nói chuyện phi thường khách khí.
Phía sau hắn theo sau là một thị vệ, bước đi vô thanh vô tức không nghe một tiếng bước chân. Vừa tiến đến tựa như thạch tượng, đứng gác một bên tại cửa. Ngay cả tiếng hít thở cũng không có, những người ở đây, chỉ có Lưu Mộc Bạch cùng Nghiêm Nghiêm Nghi mới có thể nghe được tiếng hít thở nhỏ như con kiến của hắn, nhịp tim chầm chậm nhẹ nhẹ.
Cơ hồ như là cảnh giới "Thai Tức", người này chính là một cao thủ quyền pháp nhất lưu.
Dương Thật đại cửu của Chu Giai,nhìn thấy vậy cũng giật mình, hắn nhận ra được người này là bảo tiêu thần bí Trung Nam Hải. cao thủ luyện Bát Quái chưởng tên là Y Thất Tinh.
Dương Thật đối với phương diện võ công không hiểu rõ. Nguyên nhân khiến hắn giật mình chính là: "Tên Y Thất Tinh này là làm cảnh vệ cho cha của Tiểu Lý, bây giờ lại cùng Tiểu Lý đến đây. Như vậy hôm nay đến đây là làm theo ý của cha hắn... Nghe đồn lão Nghiêm cùng Lý gia có ý tử tác hợp cho đôi này, xem ra đó là sự thật".
"Liêu bá, qua hai tháng công tác của Tuấn Hoa tại Thể ủy chấm dứt, liền chính thức được điều động, hơn nữa ta nghe nói lần này CNTV có vị trí lãnh đạo được bổ nhiệm, biểu muội ta tự nhận không có năng lực này, mà Chu Giai tại hải ngoại viết bài đã khiến nổi lên một trận oanh động, năng lực công tác rất tốt. Cho nên vị trí này để Chu Giai đảm đương là tốt nhất. Hơn nữa Nghiêm Nghi cùng ta sau này kết hôn cũng là ý tứ của cha cháu. Nghiêm Nghi lần này lỗ mãng, bên trong quân đội sẽ xử lý, bất quá Vương Siêu còn một số vấn đề chưa điều tra rõ ràng. Lần này tổ điều tra quân đội quyết định hủy bỏ quân hàm của hắn, đình chức chờ điều tra”
Nam nhân họ Lý nhẹ nhàng cười một chút.
Liêu Viên Hướng nghe được lời này, ý tứ trong lời rõ ràng. Đối phương nói ra tin tức phương diện công tác của Chu Giai, càng xin lỗi rất có thành ý. Chu Giai công tác tại CNTV, đối thủ chính là biểu muội của nam nhân họ Lý này.
Chuyện lần này Nghiêm Nghiêm Nghi sẽ nợ bọn họ một nhân tình. Nếu quên chuyện này thì bất luận là Liêu Tuấn Hoa hay là Chu Giai hai người thăng tiến, Nghiêm Gia cùng Lý gia qua lại, một ít thế lực ngăn cản sẽ biến mất.
"Gần đây bộ tuyên truyền có một người được CNTV điều động lên tỉnh làm việc, Chu Giai không nắm bắt được. đối phương nói ra điều này trọng yếu".
Dương Thật tự hỏi trong đầu.
"Tô chức quyết định điều tra một số vấn đề tồn tại của Vương Siêu? Nếu tổ chức đã quyết định thì chỉ có thể làm như vậy, họ muốn xử lý như thế nào, ta không có ý kiến gì" Liêu Viên Hướng đột nhiên mở miệng nói.
Liêu Viên Hướng mở miệng nói đã cho thấy thái độ của mình. Lần phong ba bắt người này cứ như vậy cho qua đi.
Kết quả bây giờ Vương Siêu chánh thức bị tước đi quân hàm, đình chỉ hết tất cả chức vụ, chờ điều tra làm rõ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bắt được Vương Siêu.
Cho nên lúc Liêu Viên Hướng không có ý kiến gì, khắp Bắc Kinh triển khai một trận lùng bắt quy mô lớn. Chỉ tiếc lúc này, Vương Siêu đã không còn ở trong nước.
" Chú! Việc này không được!"
Tại thời điểm bọn Liêu Viên Hướng nói chuyện lại xông vào ba người, Vừa lên tiếng là Liêu Tuấn Hoa, Chu Giai, còn có một người lên tiếng vẻ già cả.
Người này vừa tiến vào lập tức hấp dẫn Mộc Bạch cùng Nghiêm Nghiêm Nghi, còn có người đứng gác như hóa đá là Y Thất Tinh.
Có thể hấp đẫn ánh mắt của tuyệt đinh cao thủ cùng nhất lưu cao thủ, không phải ai khác là vua vũ đấu, Ba Lập Minh.
"Ai muốn bắt Vương Siêu? Là ngươi?"
Ba Lập Minh tiến đến dùng ánh mắt quét khắp tất cả mọi người. Cuối cùng dừng lại trên người Nghiêm Nghiêm Nghi, cùng vị hôn phu họ Lý.
"Lão Ba!"
Liêu Tuấn Hoa nhìn thấy bộ dáng của Ba Lập Minh, vội vàng kêu lên một tiếng.
Hắn cùng Chu Giai đều đã biết chuyện bắt Vương Siêu nên lập tức đến đây. vừa lúc gặp Ba Lập Minh đang muốn tìm Vương Siêu nghiên cứu một vài vấn đề quyền thuật. Kết quả Chu Giai trong lúc vô tình đã nói ra. Ba Lập Minh biết rõ mọi chuyện, hắn bất động thanh sắc một đường theo đến đây, Liêu Tuấn Hoa cũng không có biện pháp để ngăn cản.
"Ngươi là ai? Ở chỗ này hô to gọi nhỏ cái gì?"
Nhìn thấy Ba Lập Minh vừa mới đến mà đã kiêu ngạo như vậy, nam tử họ Lý đương nhiên không thoải mái, nhíu mày hỏi lại một câu.
"Là ngươi muốn bắt Vương Siêu? Ngươi là tên nào? Có gan nói như vậy? Lão tử năm đó ngay cả nguyên soái cũng đều đã đấu qua, ngươi có biết không? Ngươi tin hay không, lão tử hôm nay lấy mạng của ngươi".
Ba Lập Minh đem ngưu nhản mở bừng, hướng nam tử họ Lý mạnh mẽ bước qua. Giống như một con sói hung tàn đang phóng đến gần một chủ thỏ trắng. Nam tử họ Lý này sợ đến phái lùi lại mấy bước.
Xoát! Trong lúc này Y Thất Tinh đang đứng trong góc, thân ảnh chợt lóe lên ngăn cản ở trước mặt Ba Lập Minh, lạnh lùng nói: "Người là bằng hữu trong giới võ thuật của Vương Siêu?”
"Thì sao?" Ba Lập Minh nói
"Nơi này không phải là nơi để ngươi giương oai, mời đi ra ngoài” Y Thất Tinh nói chuyện không chút khách khí.
Hắn xông ra là có nhiều nguyên nhân. Hai năm trước, Vương Siêu đánh bị thương ca ca hắn là Y Mân Xuyên, vốn là huấn luyện viên quốc an.
Lúc đó Vương Siêu mới vào cấp bậc hóa kình, tại Bắc Kinh đắc tội với rất nhiều người. Không phải là huấn luyện viên quân đội thì cũng là võ thuật gia có tiếng.
Bây giờ Ba Lập Minh là bằng hữu của Vương Siêu, hắn tự nhiên có sắc mặt bất thiện, càng huống chi Ba Lập Minh giống như người điên. Uy hiếp đến người hắn phải bảo vệ an toàn.
"Lão tử lấy mạng của ngươi!"
Hai bàn tay vận khí Ba Lập Minh xuất ra, ngón tay cứng rắn như hắc thiết, ra chiêu hung hãn nhất của phái Thiếu Lâm "Thôi Ma Giá" trong Kim Cương Luân!
Chưởng xuất ra bầu không khí bên trong phòng lập tức kích động, khí lưu cuồng dũng!
Người không biết võ công là Liêu Viên Hướng. Dương Thật, còn có nam tử họ Lý, chỉ cảm thấy mặt đất chấn động như vừa có một trận động đất. Bàn ghế đột nhiên rung động, một cơn gió lớn đập vào mặt, thân thế như muốn bị thổi bay lên, hô hấp vô cùng khó khăn, cả người như không hề có chút lực phòng ngự, không khí xung quanh hình như hoàn toàn biến mất, có cảm giác thấy khó thở.
Bang! Bang! Bang! Bang! Bang!
Bình hoa trên bàn bên cạnh bể cá cảnh cùng chén trà, toàn bộ bị phá vỡ nổ tung!
Thì ra Ba Lập Minh dậm châm lên mặt đất, khiến những vật yếu ớt chấn động không ngừng.
Mặc dù nhưng người ở đây đều có thân phận hiển hách, nhưng Ba Lập Minh lại muốn ra tay thì ra tay không hề cố kỵ! Chính xác, năm đó cả nguyên soái hắn cũng dám đánh. giờ có cái gì mà không dám.
Y Thất Tinh một phen hoảng hốt, trong quyền mạnh mẽ hướng hắn đánh tới, khốn chưởng trụ thất tinh đứng vững!
Bát quái chưởng "Bão Thất Tinh'' cùng "Bão Đan Tọa Khố'' "Tọa Kim Loan; và ‘Vô Cực" đều là những quyền pháp lợi hại nhất.
Hắn vừa ra tay đỉnh đầu nhìn lên, nhưng Tử Vi Tinh bất động, toàn thân vai, tay, eo, bụng. hạ thân, chân, mũi chân hợp thành Bắc Đẩu Thất tinh, tư thế vững chắc phát lực hoàn mĩ.
Quyền bát quái "Bão Thất Tinh Thung", đúng là đem cơ thể người toàn bộ phát lực, bắt chước đồ án sao trời Bắc Đẩu Thất Tinh cùng Bắc Cực Tinh.
Đứng trụ như thế này gọi là thung, toàn thân phát lực hợp thành một chuỗi vận hành liên hợp, liên tục không ngừng trong tĩnh có động.
Cái tên Y Thất Tinh cũng là phụ thân hắn dựa vào thung này mà đặt.
Nhất ôm thành thất tinh. đối mặt với một chưởng hung hăng của Ba Lập Minh đánh tới, Y Thất Tinh toàn thân vừa động, cước bộ bám sát sàn nhà, cả thân thể hướng cánh tay Ba Lập Minh chụp tới, muốn đem một chướng này hóa giãi! Sau đó tiến hành công kích.
Chỉ tiếc đột nhiên lực lượng một chưởng của Ba Lập Minh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cả người xoay lại theo thế ôm của Y Thất Tinh. Chuyển tới một bên của hắn xoay người lại rồi thối lui, cả người giống như chiếc cần câu.
Hát Tử Kiều Vĩ!
Y Thất Tinh không ngờ thân pháp Ba Lập Minh lại quỷ dị như vậy! Một quyền không có chụp trúng, tai bên trái đột nhiên thổi đến nhưng tiếng nổ mạnh, trong lúc vội vàng dùng hết toàn lực, bịt kín lỗ tai lại.
Đùng! Rắc!
Một thân ảnh bị đá bay ra văng vào trong một góc làm sập một góc tường, nằm mê man xụi lơ trên mặt đất. miệng mũi dính đầy máu không ngừng chảy ra.
Y Thất Tinh bị đính một cước của Ba Lập Minh thua ngay tại trận, nằm im không chút động đậy nào, chẳng biết đã chết hay còn sống.
Nghiêm Nghiêm Nghi cùng Lưu Mộc Bạch nhìn thấy một màn này, đồng thời tiến lên một bước.
Hai người giao thủ, chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Ba Lập Minh đã đá đối phương bất tỉnh, nếu không phải Y Thất Tinh ứng biến mau lẹ, lấy tay cản một phần lực thì bây giờ đầu đã vỡ nát.
Hai người này tự nhiên là không thể cho Ba Lập Minh giương oai ỡ chỗ này.
"Thế nào? Hai người cũng muốn giống vậy? Các ngươi đều là cao thủ đan kình, muốn cùng tiến lên sao chứ? Ha ha cùng lên đi, lão tử lấy mạng của hai ngươi luôn!"
"Lão Ba!" Liêu Tuấn Hoa chợt đi lên ngăn ở trước mặt Ba Lập Minh.
"Quên đi, nể một chút thể diện coi như trả lại ân tình cho ngươi khi cứu vớt lão tử ra khỏi chốn lao tù, lão tử cũng chẳng thèm ở lại nơi này. Thể đạo trở nên lợi hại, các ngươi đánh hay không đánh? Không đánh thì ta đi"
Nghiêm Nghiêm Nghi cùng Lưu Mộc Bạch bốn mắt nhìn nhau, không đáp.
Nếu đồng loạt ra tay, tôn nghiêm của bọn họ không mất nhưng ở đây nhiều người không biết võ công, bị ngộ thương thì không hay lắm.
Ba Lập Minh ha ha cười to. đột nhiên xoay người,
"Loan điểu phượng hoàng, nhật dĩ viễn hề. yến tước ô thước, sào đường đản hề".
Thân thể chợt lóe lên, thoáng chốc đã xông ra ngoài không còn thấy dáng.
"Cho ta chút thể diện được chứ? lần này là luận võ, lão Ba thần kinh có chút vấn đề!" Liêu Tuấn Hoa xoay người lại nhìn Nghiêm Nghiêm Nghi nói.