"Chị, đừng động thủ với hắn!" Cậu em ở bên cạnh ngữ khí có chút lo lắng, sau đó chuyển ánh mắt sang Vương Siêu: "Chúng tôi không động thủ với anh đâu, với thân phận của anh, chẳng lẽ lại không biết xấu hổ mà đi giết chúng tôi?"
Người trẻ tuổi này vừa nhìn thấy thủ đoạn khủng bố mà Vương Siêu đối phó với hắc quyền chi vương ở bên dưới, đương nhiên muốn ngăn cản Thu Thiền giao thủ thử đao với Vương Siêu, hành vi thăm dò thực lực này là rất ngu xuẩn.
Chỉ cần Thu Thiền không động thủ, người trẻ tuổi tin chắc rằng Vương Siêu sẽ không chủ động giết họ.
Dẫu sao thì, luận võ thử tay nghề, tổn thương tử vong là điều khó tránh khỏi. Mà chủ động giết người thì lại là một chuyện khác.
Nếu Vương Siêu thực sự nhìn ra tiềm lực của Thu Thiền, muốn tiêu trừ sự uy hiếp cho ngày sau này, vậy thì hiện tại dụ cô ta động thủ với mình là lựa chọn tốt nhất.
Trong quá trình động thủ, Vương Siêu cho dù là phế đi Thu Thiền, chị em bọn họ về Hồng môn cũng không có gì để nói. Dẫu sao thì là cô tới Nam Dương, muốn thằm dò thực lực của tôi, hai người động thủ, tôi phế cô, truyền ra ngoài thì cũng chẳng có gì để nói.
Thế nhưng nếu Vương Siêu chủ động xuất thủ thì lại khác. Truyền ra ngoài, đừng nói là Hồng môn, cho dù là người của Thanh bang, Hoa thanh bang cũng cho rằng anh không đúng, từ đó sinh ra lòng cảnh giác rất lớn.
Người trẻ tuổi của Hồng môn nhìn rất rõ điểm này, trong lòng hắn cũng biết, nếu hiện tại không để ý đến lời nói của Vương Siêu, chủ động bỏ đi, Vương Siêu cũng khẳng định là không ngăn cản bọn họ. Cho nên hắn chuẩn bị khuyên nhủ người chị này của mình, để tránh gặp phải độc thủ của Vương Siêu.
"Ngay cả dũng khí xuất thủ cũng không có, vậy thì còn nói gì tới tư cách khiêu chiến hắn. Em đứng sang một bên cho chị!" Thu Thiền cười lạnh lùng, hung hăng giáo huấn cậu em của mình.
Vương Siêu cụp mí mắt xuống, bộ dạng như lão tăng nhập định, vô bi vô hỷ, ai cũng nhìn không ra, chỉ cần Thu Thiền vừa xuất thủ, hắn sẽ thực sự ra tay làm tàn phế cô gái có thực lực này, hay là có ý gì khác.
Có điều hắn đã nhìn ra, khi Thu Thiền hoành đao, đã tiến nhập vào trạng thái chiến đấu, dũng khí dâng trào, gạt bỏ tạp niệm, hướng tới mình khiêu chiến.
"Linh nhi, xem ra cô trên đại hội võ đạo sẽ có thêm một kình địch rất lớn rồi."
Vào lúc đao quang lóe lên, táp thẳng vào mặt, trong đầu Vương Siêu lại có một ý nghĩ khác.
"Trên thế giới này, nhân tài nhiều lắm."
Vương Siêu tới gian ghế lô nói chuyện cùng đôi chị em Hồng môn này, đề xuất ý muốn kiến thức đao pháp của đối phương, nguyên nhân chủ yếu là muốn biết được thực lực, dũng khí, trình độ kiên định của tâm linh và trạng thái thực chiến lâm địch của đối phương.
Vốn là, với công phu của Vương Siêu, thiên hạ ngoại trừ thủ lĩnh GOD, nam tử lông mi dài tự xưng là thần có thể tạo thành uy hiếp cho hắn ra, những người khác hết thảy đều không đáng để hắn coi trọng. Nhưng Hoắc Linh Nhi thì khác.
Hoắc Linh Nhi là một thiên tài, thực lực cũng tăng trưởng rất nhanh, có linh tính. Nhưng trên thế giới này nhân tài cũng rất nhiều. Mặc cho là ai cũng đều không thể nói mình là thiên tài trong thiên tài, ai cũng phải thấp hơn mình một bậc.
Vương Siêu chính là phát hiện cô gái tên là Thu Thiền của Hồng môn này có tiềm lực rất lớn, cho nên mới không ngại tự mình động thủ thăm dò, xem xem rốt cuộc là như thế nào, để rồi sau đó Hoắc Linh Nhi trên đại hội võ đạo còn có chuẩn bị.
Thu Thiền tại đại hội Võ đạo phải chạm trán với Hoắc Linh Nhi quả thực đã là một chuyện không thể tránh khỏi, không cần phải an bài cũng biết. Hồng môn hiện tại đã kết thù với mình, muốn lấy lại mặt mũi, muốn đối phó với mình thì tất nhiên sẽ đối phó với đồ đệ của mình.
Tuy hắn rất có lòng tin đối với Hoắc Linh Nhi, nhưng khi thấy Thu Thiền đối diện với áp lực của mình mà vẫn giáo vung đao động thủ, Vương Siêu không khỏi cảm thán: "Nhân tài trên thế giới này quá nhiều, không thể coi thường bất kỳ một ai."
Nhân vật kinh tài tuyệt diễm, hoành không xuất thể có quá nhiều, người sau tiếp bước người trước, sóng này tiếp bước sóng sau: "Trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Nếu dạng nhân vật giống như Thu Thiền ùn ùn xuất hiện, vậy thì quả thật là sóng lớn khơi cát. Bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ của mình tương lại trong vòng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí một trăm năm sẽ phải chịu được bao nhiều trùng kích, thực sự rất đáng để chờ mong đó."
Vương Siêu nhìn thấy nhân vật kình tài tuyệt diễm liên tiếp xuất hiện, cũng không giống như những cao thủ trong sách sử ghi chép đó, lòng dạ hẹp hòi, hắn chỉ cảm thán và chờ mong.
Giống như bảy năm trước, bản thân Vương Siêu cũng chỉ là một học sinh cao trung không hiểu chuyện, nhưng sau bảy năm, lại là cao thủ đệ nhất hùng bá giới võ thuật. Có ai dám nói rằng, bảy năm nữa sẽ không xuất hiện dạng nhân vật giống như hắn đây? Thế giới này lớn như vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều rất nhiều chuyện phát sinh, kỳ ngộ cũng quá nhiều. Không ai nói chắc được. Thế giới rộng lớn chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Có điều Vương Siêu phi thường chờ mong đối với dạng tình huống này.
Tưởng tượng mình ngồi trên bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ này, nhìn xuống phía dưới, đối diện với những người đầy nghị lực, đầy dũng khí, đầy trí tuệ, vô số thiên tài không ngừng xuất hiện tới trùng kích, cũng là một chuyện rất hứng thú.
Như vậy mới không còn tĩnh mịch, mới có thêm sức sống.
Nhìn thấy dạng người như Thu Thiền, tuy chưa có tư cách khiêu chiến hắn, nhưng trong lòng Vương Siêu lại vẫn dâng lên một sức sống đã lâu chưa có. Hắn đột nhiên phát hiện, đứng trên đỉnh phong không hề tĩnh mịch, hơn nữa cũng phải cao xử bất thắng hàn (ví như một số người quyền cao chức trọng, không có bằng hữu tri tâm, thường lo sợ bị người khác từ vị trí cao vợi này đẩy xuống. Nói đơn giản là đứng ở nơi cao không chịu được gió lạnh ở nơi đó. Lại ví như một người kỹ nghệ hoặc là tu vi đạt tới cảnh giới cực cao, cảnh giới càng cao, người có thể làm bạn càng ít, càng cảm thấy cô độc và lạnh lẽo). Ngược lại, đó là một chuyện rất hứng thú. Cách nói cao xử bất thắng hàn, kỳ thực là sự bảy tỏ đối với loại người không có lòng tin đối với bản thân. Người chân chính đứng trên đỉnh phong, sao có thể sợ hãi một chút lạnh lẽo đó?"
Khi Thu Thiền vung Vô Cực đao chém tới, trong đầu Vương Siêu không phải là ý muốn nghênh địch mà là rất nhiều những cảm thán, cùng với rất nhiều sự chờ mong đối với hạng kinh tài tuyệt diện xuất hiện nhiều vô cùng trên đời này.
"Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên. Chỉ là không biết giới võ thuật toàn thế giới có mình rồi, những nhân tài liên tiếp xuất hiện đó có thể độc lĩnh phong tao hay không? Muốn cướp bảo tọa của mình ư? Một Thu Thiền thôi thì không đủ, nhưng một trăm người, một ngàn người, một vạn người thì sao? Thật là hứng thú..."
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong một sát na, giống như ảo ảnh trong mơ.
Vào lúc Vương Siêu đang suy nghĩ, Vô Cực đao của Thu Thiền chém ra cực nhanh, mũi đao giống như mũi kiếm đã điểm tới trước mi tâm của hắn, chỉ còn cách một thốn.
Càng khủng bố hơn là, trên thân đao không tỏa ra một loại hàn khí bức người giống như trong tiểu thuyết miêu tả, mà là một loại khí tức nóng rực, giống như sắt thép bị thiêu đốt.
Đây hiển nhiên là một đao của Thu Thiên chém tới, vận lực quán chú thân đao, đao tẩu long xà, chấn động kịch liệt, thân đao làm bằng thép thuần được tôi luyện cả trăm lần ma sát với không khí kịch liệt phát nhiệt, sản sinh ra một loại khí tức đốt trụi sắt thép.
Tộc của đao này nhanh như thế nào, lực lượng quán chú mãnh liệt như thế nào?
Mắt của Vương Siêu nhìn rất rõ ràng, đao của Thu Thiền chém tới, không phải đi một đường thẳng tắp mà liên tục di chuyện một cách tiêu sái theo hình chữ "Chi (之)", không khí bị thân đao chấn động tê liệt, xuất hiện rất nhiều đường vặn vẹo, khiến người ta không nhìn ra được vị trí chuẩn xác. Hơn nữa thân hình của đối phương trong không khí vặn vẹo tựa hồ như ẩn như hiện, khiến người cảm thấy thị tuyến của mình nảy sinh ảo giác.
"Đao pháp của Thu Thiền còn hơn cả Vương Khanh..."
Sau khi hồi thần, Vương Siêu phán đoán ra đao pháp của Thu Thiền thực sự đã tiến vào một cảnh giới bất khả tư nghị, hơn cả Giải Ngưu đao của Vương Khanh! Chẳng trách cô ta lại tự tin như vậy, dám tới khiêu chiến danh tiếng của mình.
"Hắn vừa thất thần rồi."
Trong lúc chém ra một đao, mắt của Thu Thiền thủy chung vẫn nhìn vào mắt của Vương Siêu, phát hiện rõ ràng sự cảm thán trong nhãn thần của Vương Siêu, từ đó phán đoán ra rằng Vương Siêu đã thất thần.
"Trong tình huống này mà còn dám thất thần... Đệ nhất thiên hạ chẳng lẽ mạnh như vậy ư?" Sau khi xuất đao, ý niệm trong đầu của Thu Thiền chỉ có một cái này.
Một đao này, chính là chiêu tuyệt sát của Vô Cực đao trong Tam Hoàng Pháo Chủy, thân đao như cong mà không phải cong, giống như vô cực sinh thái cực, từ không tới có, nhìn thì như kiếm ý, bên torong lại thâm tàng sự ảo diệu thiết cát toàn chuyển của đao pháp.
Keng! Keng! Keng!
Vương Siêu vừa rồi quả thật đã thất thần, khi hắn hồi thân lại, nhìn rõ được động tác thì mũi đao đã chỉ còn cách mi tâm của mình một thốn, bên tai vang vọng một tràng tiếng chuông bạc, giống như ngàn vạn cái chuông gió đồng thời bị gió thổi cho lay động, lại giống như hơn trăm chiếc đàn tranh đang được gảy, đây là thanh âm thân đao chấn động, lại giống như là thổi đồng bạc.
Khí tức nóng rực phả vào mặt, giây phút này, ánh sáng của thắng lợi tựa hồ như lóe lên trong lòng Thu Thiền. "Xem ra cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không phải là không thể chiến thắng, chỉ cần là người, thì vẫn có lúc bị thất thần."
Cao thủ đối trận, tình huống thất thần cơ hồ là chết chắc không nghi ngờ, cũng không có cao thủ nào lúc đối quyết dám thất thần cả, càng đừng nói đến dạng cao thủ như Vương Siêu. Nhưng hiện tại Vương Siêu lại đã thất thẩn, cảm giác hiện tại ở trong lòng Thu Thiền giống như là một người bình thường mua được một tấm vé sổ trúng thưởng năm trăm vạn.
Vương Siêu thất thần, tỷ lệ so với thắng năm trăm vạn còn thấp hơn nhiều.
Nhưng, vào lúc mũi đao sắm cắm lên đầu Vương Siêu, Vương Siêu không né tránh, cũng không lùi ra sau, không ngờ lại trực tiếp giơ tay lên, đột nhiên nắm tới thân đao.
Keng keng keng keng keng!
Năm tiếng keng vang lên, móng tay trên năm ngón tay của Vương Siêu toàn bộ móc lên thân đao.
Vương Siêu thoáng chốc đã bắn ra móng tay, Thu Thiền căn bản nhìn không thấy, nhưng khi lực lượng khổng lồ của móng tay bắn ra, cô ta vẫn có thể thông qua thân đao mà cảm giác được.
Đao của cô ta vô cùng mẫn cảm, có thể nói, mỗi một thốn trên thân đao đều chính là da thịt của cô ta, khi cô ta nhấc đao lên, cho dù là lực lượng nhỏ li ti như một con muỗi đậu lên thân đao, cô ta cũng cảm thấy rõ ràng. Hiện tại móng tay dài ngoằng của Vương Siêu mắc lên đó, cô ta cảm thấy lực lượng một cách đặc biệt rõ ràng.
Trong nháy mắt nhanh như điện quang hỏa thạch, Thu Thiền không chút nghĩ ngợi, làm ra một phán đoán chính xác.
Cô ta không đâm tiếp, mà cổ tay thuận thế xoay tròn trái phải.
Xoẹt!
Thân đao trên tay Vương Siêu không ngờ xoay tròn như con quay, tốc độ xoay cực nhanh, đao phong mang theo một luồng ánh sáng màu bạc.
Lần xoay đao này, vận lực không khác gì chuyển chưởng trong Bát Quái chưởng. Thu Thiền là muốn xoay đứt bàn tay của Vương Siêu.
"Giỏi!" Vương Siêu đối diện với đao thế biến hóa này, đối với tốc độ biến hóa nhanh chóng của đao pháp này trong lòng cũng phải khen thầm một tiếng, nếu đối phương đâm tiếp, lực lượng biến hóa đơn nhất, hắn tiếp theo sẽ có thể đánh ra nội cương, dùng kình của Ngưu Thiệt Quyển Thảo (lưỡi trâu cuốn cỏ) trong Bát Quái chưởng vặn gãy thanh Vô Cực đao này! Giống như Đường Tử Trần vặn gãy kiếm của Lâm Đình Phong.
Nhưng Thu Thiền lần này đổi kình, thân đao xoay tròn, mũi đao khoách trương ra ngoài, điều này khiến cho hắn không thể dùng nội cương để lấy cứng chọi cứng. Bởi vì đao thể của đối phương đã biến hóa phân tán, nội cương một kích không trúng, lòng bàn tay của mình ngược lại sẽ bị chém đứt.
Vô Cực đao sắc bén phi thường, da của Vương Siêu cũng khó mà ngăn được cao thủ vận lực chém một cái.
Cho nên Vương Siêu chợt thu tay lại, né tránh đao xoay tròn của đối phương.
Đồng thời vào lúc Vương Siêu thu tay lại, đao đang xoay tròn của Thu Thiền lại có biến hóa! Không ngờ lại thuận treo trung tuyết của thân thể Vương Siêu mà kéo thẳng xuống.
Một thế kéo đao này, chiêu thức như mổ bụng người ta, hung mãnh vô bỉ. Nhưng ý cảnh lại giống như là một dải ngân hà từ trên trời quẹt xuống, thao thao bất tuyệt, xen lẫn tiếng sấm ầm ầm, khiến người ta không có cả ý niệm ngăn cản.
"Không ngờ lại dung nhập được lực lượng của pháo chủy vào trong đao pháp..."
Vương Siêu nghe thấy thanh âm ầm ầm này, giống như một thác nước đổ xuống, nhìn ý cảnh của "Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên (nghi ngờ ngân hà từ chín tầng trời rơi xuống)" là biết một cái kéo đao này lực lượng của thân thể khó mà chống đỡ nổi.
Thế là hai chân của hắn lướt sang trái, thân thể di động ra cự ly một xích như thuấn di, khó lắm mới tránh được thế kéo đao này.
Nhưng, khi hắn vừa động cước, Thu Thiền trong máy mắt liền nhắm mắt lại, tựa hồ như ý niệm hoàn toàn dung nhập vào trong cảnh giới đối quyết, cảm giác mẫn duệ đạt tới một cảnh giới vi diệu, khi chân Vương Siêu cắm xuống đất, dưới chân cô ta cũng cảm giác thấy, cho nên liền bước theo.
Đồng thời, cô ta thu lại thế đang đang kéo xuống! Thanh âm lập tức ngưng bặt! Đồng thời luồng đao quang đang hạ xuống cũng tựa hồ như ngưng đọng.
Hoàng Hà trên dưới, lập tức thôi cuộn trào.
Thu Thiền thu đao lại, giống như một dòng thác đột nhiên đóng băng, thanh âm ầm ầm, lực lượng chùm xuống, toàn bộ ngưng đọng, thậm chí đao quáng cũng ngưng tụ lại trong sát na này.
Tình cảnh này là tốc độ sau khi đột phá cực hạn mới có thể phát sinh ra cảnh tượng này.
Đao quang dừng lại, tiếp theo là chân xoay theo, Vô Cực đao đột nhiên lại bạo phát, từ cực tĩnh tới cực động, nổ tung, từng ánh đao giống như long xà trườn bò toán loạn, ập về phía Vương Siêu.
Chấn đao thế trong Vô Cực đao.
Sau đó là Ngân mãng kích.
Ngân mãng kích vốn là một loại kiếm thuật cổ xưa, nhưng hiện tại lại được Thu Thiền thi triển ra trong đao pháp, dung nhập một loại cương kình long đằng.
Một thế chấn đao, kích đao này, khí thế, tinh thần của Thu Thiền đều đạt tới đỉnh điểm.
Tiếng đao vẫn như sấm đánh, ánh đao giống như sét đánh, long xà loạn vũ, nhưng đao ý lại giống như một họa bút to lớn, tùy ý vung trên một bức giang sơn đồ họa khổng lồ.
Đao pháp như họa.
"Ừ!"
Cảm thụ đao thế, đao ý tùy ý mà đến này, mắt Vương Siêu đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Bởi vì hắn trong sát na này, phảng phất như nhìn thấy bức tranh "Giang sơn như thử đa kiều" treo trong đại sảnh Hồng môn tổng hội.
"Thì ra bức tranh "Giang sơn như thử đa kiều" trong tổng hội Hồng môn là do cô vẽ."
Vương Siêu vừa thấy đao thế, đao ý này là đã hiểu rõ ràng, bức "Giang sơn như thử đa kiều” treo ở tổng hội Hồng môn khẳng định là do Thu Thiền có khí chất tài nư, trông thì yếu ớt này vẽ ra.
"Cô gái này đã đem ý cảnh vẽ tranh của mình, súc tích vào trong đao pháp, chẳng trách, chẳng trách có thể siêu việt hơn Giải Ngưu đao của Vương Khanh.
Dưới một đao, giang sơn như họa.
Dưới một đao, giang sơn đa kiều.
"Hảo đao!" Vương Siêu biết rằng, cứ tiếp tục dây dưa như vậy, mình cho dù không sợ, nhưng cũng rất có thể bị đao giống như giang sơn như họa của đối phương chém trúng áo. Như vậy thì quá mất mặt, không phải là chuyện vinh quang gì. Tuy đao pháp như vậy, thiên hạ không có mấy người có thể sử ra, Thu Thiền cũng là đại gia trong đao pháp, nhưng Vương Siêu là nhân vật hùng bá thiên hạ, giống như Ma Sư Bàng Ban trong tiểu thuyết, cho dù bị chém trúng quần áo thôi thì cũng phi thường bất hảo.
"Hô!"
Quyết định không tiếp tục dây dưa nữa, Vương Siêu sử ra đòn sát thủ của mình.
Theo một tiếng "hô", một luồng bạch tuyến từ trong miệng bắn ra, thanh âm khiến da đầu người ta ngứa ran vang vọng cả gian ghế lô, chấn cho toàn bộ tiếng đao nổ ran như lôi đình của Thu Thiền vỡ tan tành.
Đồng thời, luồng bạch tuyền này trực tiếp kích trúng thân đao của Vô Cực đao, đánh cho vang lên một tiếng "keng", giống như tiếng kim thiết chạm nhau.
Đao thế như họa lập tức đình chỉ.
Nếu nói đao pháp của Thu Thiền vẽ ra một phiến giang sơn như họa, vậy thì một chữ "hô" này của Vương Siêu là kim qua thiết mã, dùng tiên phong thiết kỵ dã man trực tiếp đạp vỡ phiến giang sơn như họa này, tàn nhẫn đạp vụn ý cảnh mỹ hảo này.
Đao thế bị ngăn cản, Thu Thiền trong lòng chấn kinh, cổ tay một lần này rung ngang, đao liền thu hồi lại, tựa hồ như giấu vào trong tay áo của mình.
"Vô Cực tàng đao thế?"
Một thế giấu đao này, giống như đao vào vỏ, quang mang tắt ngấm.
Đồng thời, thân thể của cô ta nhanh chóng lui một bước, cánh tay giấu đao giơ ra ngoài.
Sau tàng đao thế chính là bạo đao thế.
Trong lòng cô ta biết rất rõ, Vương Siêu vừa rồi phun ra bạch tuyến đó, giống như là phi kiếm một kích đã làm đại loạn tiết tấu của cô ta. Tuy không biết trong miệng Vương Siêu sao có thể phun ra bạch quang, nhưng hiện tại cô ta đã không còn thời gian để kinh ngạc nữa rồi. Mà lập tức cơ cảnh sử ra một chiêu Vô Cực tàng đao thế, thu liễm toàn bộ tinh thần của mình lại, sau đó mới lại đánh ra bạo đao thế, xây dựng lại thế công.
Nhưng đã trễ rồi, trước mặt Vương Siêu, không có ai lùi bước như vậy, cho dù là thủ lĩnh GOD cũng không dám, huống chi là Thu Thiền?
Cánh tay của Vương Siêu chấn động, trực tiếp đột phá cự ly cực hạn, ưng trảo cầm nã tóm tới, vị trí nhắm tới chính là cánh tay giấu đao của Thu Thiền.
Cánh tay của Thu Thiền vội vàng dao động, né tránh một trảo này, nhưng Vương Siêu vào lúc cô ta dao động cánh tay thì lại quấn lấy, chặng đứng phương hướng vận động của cô ta.
Một trảo, một vặn.
Cánh tay của Thu Thiền tê đi, Vô Cực đao đã rơi vào trong tay Vương Siêu.
Sau đó, tay kia của Vương Siêu đã đặt lên huyệt thái dương của Thu Thiền.
"Mình vẫn không phải là đối thủ của hắn..." Thu Thiền cũng cảm thấy đại thế đã mất, trong lòng dâng lên một nỗi niềm bi thương. Nhưng sau đó, cô ta lại phát hiện, tay của Vương Siêu đã rời khỏi huyệt Thái Dương của cô ta, chỉ chăm chú nhìn vào Vô Cực đao.
"Giang sơn như họa.. hảo đao, hảo đao, có tiềm lực, so với Vương Khanh còn mạnh hơn." Vương Siêu khen ngợi.
"Tôi đã có tiềm lực? Vậy vì sao anh không giết tôi? Cho dù không giết thì phế tôi đi cũng là chuyện rất bình thường." Thu Thiền mắt nhìn chằm chằm vào Vương Siêu, hỏi.
"Cô khiến tôi nhớ tới một cô gái khác." Trong đầu Vương Siêu hiện lên bóng dáng của Nghiêm Nguyên Nhi: "Tôi vốn muốn cho cô ta một cơ hội khiêu chiến tôi, nhưng sau cùng tôi lại không cho... Các người đi đi, chỉ một lần này thôi, tương lai nếu như cô thật sự đột phá, thì lại tới khiêu chiến tôi, lúc đó tôi sẽ không lưu tình đâu."
Sau khi nói xong, Vương Siêu tựa hồ như mất hứng, ném lại đao cho Thu Thiền.
Thu Thiền bắt lấy Vô Cực đao, trong mắt lóe lên thần tích phức tạp, bởi vì cô ta đột nhiên phát hiện nhân vật hùng bá thiên hạ Vương Siêu này, không phải là sát thần, võ si, cũng không phải là loại ma vương cao cao tại thượng, mà lại mang trong mình một loại tình người rất đáng để nghiền ngẫm.