"Có bằng hữu từ phương xa tới, không phải rất cao hứng ư?"
Thấy Liễu Viên Phi, Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận bốn người hiện ở trong tầm mắt, người trung niên trên đầu quấn nhiều lớp vải bố trắng, làn da trắng như tuyết luyện, không biết là người nước nào, ánh mắt cũng không động. Chỉ thấy mở miệng, dùng tiếng Trung chính gốc trầm trầm bổng bổng nói ra một câu cổ ngữ kinh điển.
"Người này, rất cao ngạo, nhưng xem ra cũng không phải là nhân vật đơn giản, không thể tưởng được ở nơi hoang dã này cũng có thể xuất hiện cao thủ. Sư phó quả nhiên là nhìn xa trông rộng, trên thế giới này cao thủ ẩn tàng tuy rằng rất ít, nhưng chung quy lại là vẫn có."
Hoắc Linh Nhi nhìn người trung niên này, rồi lại nhìn người trẻ tuổi ngồi bên cạnh hắn, trong lòng chợt hiện ra rất nhiều cảm xúc, sau đó lập tức dập tắt, đem tinh thần đề thăng tới trình độ sung mãn.
"Chu tiên sinh, lần giao thủ mười ba năm trước của chúng ta, ta chính vì lần thất bại đó mà sau khi trở về, luôn hết lòng lo lắng, rốt cục cũng đột phá được tầng chướng ngại cuối cùng, bước vào đan đạo, tiến vào nhóm thần tiên lục địa. Mà sau khi bước vào đan đạo, ta lúc nào cũng nhớ tới Chu tiên sinh, muốn lại cùng ngươi giao thủ, nhưng mà ngươi lại mai danh ẩn tích suốt mười ba năm, khiến cho cuộc sống của ta vô cùng tịch mịch, không thể tưởng được, hôm nay lại có thể gặp ngươi, thật sự là ông trời không phụ người có lòng."
Liễu Viên Phi là cao thủ đứng đầu Đại Quyển bang, được xưng là "Phi Thiên Thần Viên", tiếng tăm lừng lẫy, chính là nhân vật uy chấn toàn bộ Bắc Mĩ, tại ánh mắt đầu tiên sau khi nhìn thấy người trung niên này, đột nhiên toát ra một tia thần thái hưng phấn.
"Ta không nhận ra ngươi." Người trung niên lẳng lặng nói.
"Sao?" Liễu Viên Phi tiến lên từng bước, ánh mắt hiện lên một tia quang mang sắc bén, cười ha ha, "Không thể tưởng được Chu tiên sinh đã quên ta nhanh như vậy, nhưng mà ngươi hình như cũng hơi quá cao ngạo đấy. Ta nhớ rõ mười ba năm trước, chúng ta tương phùng ngõ hẹp, giao thủ hơn mười phút, ngươi mới thắng hiểm ta một đòn, lại không còn lực truy kích ta, làm cho ta thong dong rời khỏi. Ta tin rằng, lần đó, cũng là lần giao thủ mà Chu tiên sinh cả đời khó quên được, như thế nào lại không nhớ ra ta?"
"Kính hoa thủy nguyệt, quá bất lưu ngân" (Bóng hoa trong gương, bóng trăng trong nước, qua đi không để lại dấu vết) Người trung niên nhìn Liễu Viên Phi, trong ánh mắt không có một chút cảm giác quen thuộc, tựa như cũng không phải là cố tình, mà là thực sự quên. "Ta thật sự không nhớ ra ngươi, nhưng nhìn hình dáng của ngươi hiện tại, thật sự là một cao thủ, chắc chắn sẽ không nói lời dối trá, nếu nói rằng đã cùng ta giao thủ, vậy khẳng định là đã thật sự cùng ta giao thủ."
"Một đời người, có rất nhiều sự việc, nếu đều để lại dấu ấn trong lòng, thế nào cũng sẽ sinh ra cảm xúc vui giận yêu ghét, mà sinh ra cảm xúc, nhất định sẽ làm hao phí tinh thần của con người. Đạo gia gọi là "thái thượng vong tình", Phật gọi là "không tính", đều chỉ những người không đem tinh thần giới hạn lại, mà hao phí vào những cảm xúc vui giận yêu ghét. Ngươi tuy rằng đúng là cao thủ, nhưng đối với một việc lại nhớ mãi không quên, dường như cũng không làm được điều này."
Người trung niên nói chuyện chậm rãi thong thả, thanh âm lại vang vọng toàn bộ cánh rừng. Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận đều nhíu mày, bởi vì bọn họ cảm giác được lỗ tai của mình đang vang lên ong ong.
Có thể thấy được, âm thanh mà người trung niên này phát ra rất nặng. Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là, trên những nhánh cây của cánh rừng xung quanh, có không ít chim chóc nhiệt đới đang đậu, nhưng lại không chịu một chút ảnh hưởng nào khi thanh âm của hắn vang lên, mà vẫn ở trên cây nhảy qua nhảy lại như cũ, vô cùng sinh động.
"Người này, cùng cảnh vật xung quanh, đã hòa hợp thành một thể." Ánh mắt Hoắc Linh Nhi híp lại càng lúc càng gắt gao, giống như mắt mèo lúc giữa trưa, ánh mắt thành một đường thẳng.
"Ha ha ha ha, ngươi đừng hòng dùng ngôn từ để lay động ta. Chúng ta đều là người từng trải, toàn bộ lời ngươi nói cũng chỉ dùng để lừa gạt trẻ con mà thôi." Liễu Viên Phi dù sao cũng là cao thủ đan kính, sao có thể bị những lời dối trá làm cho tâm tình dao động, người trung niên vừa mới nói xong, hắn đã cười ha hả lên.
Hai vị cao thủ, tuy rằng là chưa giao phong, nhưng trong lời nói cũng đã bắt đầu giao phong rồi.
Lời nói của người trung niên này đích thực là cao thâm, có một loại khí chất mê hoặc lòng người, chỉ nói dăm ba câu là có thể khiến cho khí thế của một cao thủ tan rã đến không còn một mảnh.
"Chuyện ngày xưa, ta cũng đã ném đi sạch sẽ rồi, cho dù là chuyện ngày hôm qua cũng không nhớ rõ, cũng không nói lại làm gì, bây giờ chỉ nói chuyện bây giờ. Nghe nói một người trẻ tuổi là Vương Siêu muốn mời ta tới?" Người trung niên đối với việc lời nói của mình chẳng những không dao động được cảm xúc của Liễu Viên Phi, ngay cả sắc mặt, tâm tình của cô gái trẻ tuổi bên người hắn cũng không thay đổi chút nào, thì hơi hơi nâng ánh mắt lên một chút.
"Không sai." Hoắc Linh Nhi tiến lên từng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trung niên này, "Sư phó của ta tổ chức đại hội võ đạo lần đầu tiên, để cho thiên hạ anh hùng có một võ đài để đua tranh, nhưng vì sợ thương vong quá nhiều, nên trước tiên mời thiên hạ anh hùng mở một cuộc họp mặt nhỏ, ngài tuy rằng đã mai danh ẩn tích nhiều năm, nhưng được cho là anh hùng, vì thế, ta cùng Liễu tiên sinh, Bạch tiên sinh, Mai tiên sinh tới mời ngài đến Nam Dương Đường môn tụ hội vài ngày."
"Vương Siêu kia uy phong thật là lớn, mời thiên hạ anh hùng tụ họp vài ngày?" Đúng lúc này, người trẻ tuổi ngồi bên cạnh người trung niên đứng lên, hơi hơi lắc mình, đã xuống dưới lầu gỗ, bất ngờ là ngôn ngữ của hắn dùng lại là tiếng Trung.
Lầu gỗ cao tới hai thước, hắn nhấc chân là lên, nhấc chân là xuống, nhẹ nhàng như đi dạo, đơn giản như lên bậc thang vậy. Hơn nữa trong cảm giác của Hoắc Linh Nhi, thời điểm người này tùy ý đi xuống, máu trên người chấn động cực kỳ nhỏ, giống như là không có chuyện gì vậy. Thế này đủ thấy được công phu rất thâm hậu.
"Thế tức là muốn nói, hai vị sẽ không đi."
Hoắc Linh Nhi nhìn thanh niên này đi xuống, khoanh hai tay, lạnh lùng nở nụ cười nói một tiếng.
"Đương nhiên sẽ không chấp nhận lời mời của các ngươi, nhưng mà ta hiện tại đã nhìn ra, chúng ta không tiếp nhận, các ngươi chuẩn bị động thủ cưỡng ép mời chúng ta đi?"
Người trẻ tuổi cười lạnh với Hoắc Linh Nhi, cũng không tức giận, chỉ trả lời với một nụ cười trào phúng.
"Đó là đương nhiên." Hoắc Linh Nhi nói, "Các ngươi là những nhân tố không chịu yên ổn, cũng là cao thủ, nếu đã là cao thủ, tất nhiên sẽ có ngạo cốt, trước khi chúng ta tới, đương nhiên là đã có chuẩn bị thủ đoạn cưỡng chế để mời hai vị."
Hoắc Linh Nhi đương nhiên hiểu rõ ràng, hai thầy trò cao thủ ẩn tàng này, khẳng định sẽ không có chuyện không nói câu nào, đã ngoan ngoan tới Đường môn làm khách.
Ngẫm lại đạo lý này cũng đúng, một cao thủ ẩn tàng, cùng Đường môn vốn không quen không biết, nhân vật lợi hại tới mức có thể chuẩn bị tại đại hội võ thuật diễn ra sẽ giết chóc làm náo loạn, làm sao có thể nghe Đường môn nói một câu đã ngoan ngoan đi tới tổng bộ của đối phương làm khách.
Đổi lại là Hoắc Linh Nhi, nếu trên thiên hạ đột nhiên xuất hiện một nhân vật lợi hại mời nàng đi làm khách, nàng cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý, cho dù người đó có lợi hại chăng nữa, cũng phải liều mạng ngươi chết ta sống.
Nhưng mà Hoắc Linh Nhi cũng hiểu được ý tứ của Vương Siêu, mời cao thủ ẩn tàng trên thiên hạ tới Đường môn, phần lớn ý tứ là tiêu trừ những nhân tố không ổn định, mà một ý tứ quan trọng khác là sớm làm nóng người.
Kế hoạch hiện tại của Vương Siêu, cũng có thể nói là mở màn trước giờ đại hội võ đạo khai mạc.
Trong cuộc điều tra cao thủ thần bí, đôi thầy trò này đã bị Vương Siêu nhấn mạnh chỉ ra, có thể thấy rằng đích xác là có bản lãnh thật sự, bằng không, cũng sẽ không để cho đại lão Liễu Viên Phi phải tới.
Hoắc Linh Nhi, sau khi tới nơi, đã chuẩn bị rất tốt cho việc giao thủ.
"Rất tốt! Rất tốt!" Người trẻ tuổi gật gật đầu: "Xem ra trận chiến hôm nay là không thể tránh khỏi. Được, được, ngươi gọi là Hoắc Linh Nhi hả, ta đã từng nghe nói qua. Đường môn các ngươi gần đây quá cuồng vọng, cuồng vọng tới mức có chút không biết thiên hạ anh hùng là gì, vốn sắp tới, ta muốn khi đại hội võ đạo diễn ta sẽ cho các ngươi một sự kinh hỉ, nhưng hiện tại các ngươi lại đột nhiên tìm tới cửa. Hoắc tiểu thư, để ta cho ngươi một hồi ức suốt đời khó quên, nhớ cho kỹ, tên tiếng Trung của ta gọi là Dư Phong.
Lúc này, mùi thuốc súng đã tới mức đụng tới là nổ ngay.
Ngay trong lúc mấy người đang đối thoại, vài người trẻ tuổi vốn dĩ vẫn ngồi khoanh chân tĩnh tọa trước lầu gỗ trong quảng trường nghe người trung niên nói chuyện, lúc này yên lặng đứng lên, trên tay mỗi người bọn họ là một thanh loan đao bóng loáng lóng lánh. Tầng tầng hoa văn trên loan đao hiện ra hình dáng như thang mây, nếu là người hiểu biết về đao kiếm vừa nhìn thấy, sẽ biết rõ những thanh đao này đều có hoa văn lưỡi đao thép sản xuất ở Ấn Độ, là đao Damascus rèn bằng thủ pháp Ảrập.
Lưỡi của loan đao sắc bén tới mức liếc mắt nhìn qua một cái, những người khác nhau đều có chung một cảm giác hít thở không thông như bị cắt vỡ yết hầu.
Đao đúng là thượng đẳng, người cũng là nhất lưu.
Những người trẻ tuổi này, mỗi người đều có tinh lực sung mãn, âm thầm lặng lẽ, khi gặp sự tình thì lại đột nhiên phản ứng, chỉnh tề đồng nhất, hung mãnh như hổ, mạnh mẽ như vượn, đã có sự rèn luyện hàng ngày của quân nhân, lại có sự cường hãn của võ thuật gia. Hiển nhiên là đã trải qua chiến trường, lại theo hai vị thầy trò này cùng nhau tu hành gian khổ.
Cùng lúc đó, người trẻ tuổi tên tiếng Trung là Dư Phong, cũng không biết quốc tịch là gì, trên tay cũng đã cầm một thanh loan đao sắc bén kiểu dáng Damascus.
Thân hình hắn nép xuống, quần áo toàn thân lập tức bị cơ bắp của cơ thể kéo theo chấn động nổ tung vang lên âm thanh "đùng đùng", tựa hồ giống như khí cầu luân phiên phát nổ, trong nháy mắt phát uy đó, hắn từng bước xông lên, nháy mắt đã đi tới trước mắt Hoắc Linh Nhi.
Đè đao, vẩy đao, từ dưới lên trên!
Mũi đao trong không khí vạch ra một ngân quang hình cung thật dài.
Hắn cùng Hoắc Linh Nhi cách nhau tới hai ba mươi thước, từng bước xông lên, lại có thể trong nháy mắt đi tới trước mặt, cả người như là co rút lại, đột nhiên có một chút phong thái của tuyệt đỉnh cao thủ.
Nhưng Hoắc Linh Nhi đã nhìn ra, người này cũng không giống như Vương Siêu, một bước là tới, mà là liên tục sáu bảy bước nhanh và dài, chính là vì tốc độ quá nhanh, người bình thường căn bản không thấy rõ ràng, cho nên tạo thành một loại hiện tượng giả tạo.
Loại bộ pháp này, đương nhiên không thể so sánh với "Bộ Bộ Sinh Liên" của Vương Siêu, tốc độ cũng không nhanh như vậy, nhưng vẫn không thể coi thường.
Đặc biệt là tinh thần khí chất lúc này của Dư Phong, trong mắt Hoắc Linh Nhi, biến hóa trong nháy mắt, giống như thành một con vượn lớn hung bạo, như là vượn người núi Thái Sơn, mang theo áp lực không gì sánh kịp, làm tê liệt lực lượng hổ báo, một kích mà đến.
"Đao thuật hồi giáo, đao thuật Ấn Độ, đao thuật Mã Lai, đao thuật Nhật Bản, đao pháp Thiếu Lâm..."
Hoắc Linh Nhi hiện tại cũng là chuyên gia quyền pháp, kiến thức đặc biệt phong phú, từ tay, mắt, thân, phương pháp, bước chân, eo... bộ dáng các bộ phận của Dư Phong lúc múa đao, lập tức nhìn ra, một đao này của đối phương đúng là hỗn hợp sở trường của hơn mười loại đao thuật, bộc phát ra một loại phù hợp với chính mình.
Cách làm chọn lấy các sở trường, kết hợp cùng nhau, biến thành võ công chiến pháp thích hợp với chính mình, quả đúng là bậc thầy.
"Đao thuật của người này... Tuy rằng không có tiên khí phiêu dật như Thu Thiền, cũng không có đại khí hào hùng giang sơn như họa, nhưng lại mang theo dã tính, thú tính, tàn nhẫn cuồng bạo lạnh thấu xương.... Trong đó còn mang theo sự bí hiểm..."
Muốn xem người phải nhìn khí, Hoắc Linh Nhi tại thời điểm Dư Phong một đao bổ tới, chẳng những thấy rõ ràng động tác bên ngoài của hắn, còn thêm cả tinh thần khí chất của đối phương cũng đều nắm chắc thập phần rõ ràng.
Không thể không nói, Hoắc Linh Nhi trải qua tu hành từ sự khiêu chiến của Nhật Bản, cũng đã đề cao tinh thần cảnh giới lên một tầng.
Thế nhưng đối mặt với dã tính cuồng bạo của Dư Phong, một đao bổ xuống mạnh mẽ như vượn người, Hoắc Linh Nhi cũng không ngăn cản, mà là sử dụng một chiêu "Du Thân Xà Nhập Thảo", tránh được mũi nhọn kịch liệt đó.
Bởi vì nàng tay không tấc sắt.
Sự sắc bén của loan đao Damascus, sự tàn bạo dã tính của đao thuật, tinh thần mạnh mẽ, cứng rắn như tảng đá giống như vượn người núi Thái Sơn, đó là người thanh niên Dư Phong đối mặt với Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận, thậm chí cả với cường giả đan đạo như Liễu Viên Phi cũng rất tin tưởng mà cường công.
Hoắc Linh Nhi vừa lui, Bạch Tuyền Di cũng lui, Mai Thiên Vận cũng lui!
Bởi vì bọn họ đều không có binh khí, đối mặt với loan đao Damascus sắc bén, cao thủ múa đao, đón đỡ thế nào cũng đều là giả.
"Trong những người trẻ tuổi, Ngả Dương có lẽ là xếp thứ nhất, Thu Thiền, Vân Yến, Linh Nhi, Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh, còn có Phạm Khải Tề của Đông Bắc bang đều là cao thủ nhất lưu, người được đề cử của đan đạo, nhưng người thanh niên trước mắt này, không kiêu ngạo chút nào chính là cùng dạng với bọn họ..."
Liễu Viên Phi thân thể chợt lóe, đã thoát ly khỏi phạm vi của đao, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào người trung niên ngồi trên lầu gỗ.
"Phi Thiên Thần Viên" này chẳng để ý mảy may nào đến một đao của Dư Phong, bởi vì hắn không để ý đến, toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt trên người của người trung niên kia.
Người trẻ tuổi trước mắt gọi là Dư Phong này tuy rằng cường đại, nhưng hắn cũng không đặt ở trong mắt. Người trung niên trước mắt mới là đối thủ cả đời của hắn, mười ba năm trước đây đã từng đánh bại hắn, về sau lại trộm răng Phật, bị quân chính phủ bao vây tiễu trừ, sau đó trở thành thần bí cao thủ mai danh ẩn tích, lại được Vương Siêu chỉ định là người đầu tiên phải mời tới, đệ nhất cao thủ ẩn tàng.
Liễu Viên Phi sau khi tránh được đao thế của Dư Phong, dùng "tiến viên bộ" tiến thân một cái đã tới phía dưới lầu gỗ.
Động tác của hắn trong lúc toát ra, tay chân cùng sử dụng, giống như một con vượn người khổng lồ, nhưng lại đeo cánh bay lượn, thật sự không hổ với ngoại hiệu "Phi Thiên Thần Viên"! Thân pháp của hắn, thế nhưng lại giống với thân pháp của Dư Phong, chỉ là còn thành thục hơn, cay độc hơn, hiển nhiên là do năm đó đối phó với hai thầy trò này, đã dung hợp sở trường của đối phương.
o0o
Lên!
Nhìn thấy thế động của Liễu Viên Phi, những người trẻ tuổi thủ hộ dưới lầu gỗ phát ra tiếng hô chỉnh tề, đao Damascus huy vũ, đột nhiên kết thành một trận đao lưới đao, đan xen nhau xoắn lại hướng về phía hắn.
"Đi tìm chết!"
Liễu Viên Phi hừ lạnh một tiếng, khoang phổi phát lực, tựa như sấm sét, làm rung động toàn bộ lầu gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như lúc nào cũng có thể sập.
Sau một tiếng kinh sợ như sấm sét, cánh tay dài ngoằng của Liễu Viên Phi mạnh mẽ bắt ra, tại điểm giáp với thân đao của một người trẻ tuổi, cánh tay theo thân đao vừa miết, vừa kéo, giống như đang đánh quay vậy, đao của người thanh niên này bị vừa miết vừa kéo, đao rời tay mà ra, xoay tròn kịch liệt lên, trong nháy mắt đã đẩy những thanh đao khác ra.
Tiên nhân chỉ lộ!
Thuận thủy thôi chu (Thuận nước đẩy thuyền)!
Bát quái chuyển chưởng trừu đà loa (Bát quái xoay chưởng đánh con quay)!
Liễu Viên Phi là nhân vật lớn thế nào? Là tuyệt đại cao thủ thiên hạ đều biết, liên tục ra tay ba lần, đều là "Cầm Nã Thủ" tay không đoạt đao sắc, không chiêu nào yếu ớt, thoáng cái đã phá được loan đao trận sắc bén.
Hai tay lại dùng một chiêu "Nã Ưng Tróc Thỏ", vuốt ưng bấu lấy hai lưỡi đao Damascus, Liễu Viên Phi dưới chân kéo, một người ngồi xếp bằng bị ném mạnh mẽ ra ngoài.
Bùm bùm! Vài người trẻ tuổi toàn bộ bị hắn một chân quét qua, một đám ngã lăn ra đất, gân đứt xương gãy.
Trong nháy mắt vừa giải quyết xong vài người trẻ tuổi này, Liễu Viên Phi dùng chân đá liên tục.
Vèo vèo vèo! Mấy thanh loan đao Damascus bị đá lên, giống như cung tên bắn về phía người trung niên trên tiểu lâu.
Người trung niên mặt không có biểu tình gì, đối mặt với đao sắc bén phóng tới, đột nhiên lúc đó, vung tay nắm thành một cái quyền ấn Phật giáo, song chưởng hướng ra ngoài đánh một cái! Thoáng cái đã đánh tới loan đao đang phóng tới.
Keng keng!
Đao bị cánh tay hắn đánh bay phát ra âm thanh kim loại giao nhau, nhất tề cắm vào vách tường của lầu gỗ.
Người trung niên vừa dùng sức chính là công phu đại thủ ấn của Yo-ga, mà đả pháp cũng là thuẫn tí của Không Thủ đạo. Nhưng thuẫn tí của hắn thật sự giống như đại thuẫn làm bằng sắt thép, so với của các võ thuật gia Nhật Bản còn lợi hại hơn rất nhiều.
Bất quá, Liễu Viên Phi thừa dịp hắn đánh phi đao, "xoát" cái đã lủi lên tiểu lâu, trên tay là hai thanh loan đao Damascus đã đoạt được, mũi của lưỡng đao hướng tới, mang theo tiếng rít sắc bén, đem toàn thân người trung niên bao vây lại!
Hai người một ở trên lầu, một ở dưới lầu, thời điểm Liễu Viên Phi ở dưới lầu đánh người, người trung niên cũng không dám nhảy xuống đánh lén, mà Liễu Viên Phi cũng không dám nhảy lên, bởi vì tuyệt đỉnh cao thủ quyết đấu, chân rời mặt đất, trên không trung trọng tâm không thể di chuyển, chắc chắn là chết không nghi ngờ.
Nhưng mà Liễu Viên Phi dù sao cũng thông minh, dùng phi đao hấp dẫn người trung niên đón đỡ, sau đó trong nháy mắt nhảy lên tiểu lâu.
Liễu Viên Phi chính là tuyệt đỉnh tông sư đan kính, đao pháp đương nhiên là thần thông, binh khí cầm trên tay, kể cả nhân vật cường đại như Ba Lập Minh, cũng đều phải tránh né mũi nhọn! Vừa lên lầu gỗ, đao thế triển khai, người trung niên này tựa hồ cũng đã không thể không chết!
Nhưng ngay lúc này, xảy ra tình huống đột biến!
U u u!
Một tia sáng màu đen đột nhiên ở bên cạnh chỗ người trung niên đang ngồi bay lên, mang theo kình phong vô cùng dữ dằn, giống như rồng đen rời nước bay lên, va chạm với ánh đao đang đi trước của Liễu Viên Phi.
Keng!
Một thanh đao hoàn toàn vỡ vụn, loan đao Damascus ngàn búa trăm luyện bị đánh trúng một cái đã bị phá thành mảnh nhỏ, lưỡi dao sắc bén bắn ra tứ phía, tựa như những mảnh bom.
Liễu Viên Phi thấy một thanh đao bị chấn nát, vội vàng lui thân, từng bước lùi về phía sau.
Trên tay người trung niên cũng đã cầm một kiện vũ khí!
Vũ khí này dài hơn bốn thước, lại là một thanh màu đen. Sáng choang như gương, là cây Thủy Ma tiên (tên một loại roi thời cổ) thô dày chín mấu sắt.
Binh khí của người trung niên rõ ràng là một cây roi sắt to, Thủy Ma tiên rất to, nặng trịch, giống như một cánh tay thô kệch. Ước chừng nặng vài chục cân, thân roi sáng choang đến mức có thể soi gương chải tóc, thực hiển nhiên là thường xuyên được vuốt ve sử dụng.
Đây là vũ khí hạng nặng từ thời xưa! Là binh khí cổ xưa hung hãn nhất. Roi, chùy, đều là những binh khí cổ xưa rất nặng, cũng rất hung mãnh. Hiện tại trong những quyền pháp cổ xưa còn có bóng dáng của hai loại binh khí này, như Thái Cực đan tiên, Hổ Vĩ tiên, đều là sử dụng cánh tay cứng rắn quất ra kình lực cương liệt.
Dùng vũ khí như vậy, nhất định là người rất cường đại.
"Ha ha, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng!"
Liễu Viên Phi cười ha ha, vẻ mặt càng ngày càng hưng phấn, tựa hồ như là một loại thống khoái được phóng thích! Vui sướng khi tâm nguyện được hoàn thành. Đơn đao đang dựng thẳng, đặt ngang trước ngực, đột nhiên một đao, như người cá trong nước, hướng tới yết hầu của người trung niên.
Cánh tay người trung niên rung lên, roi sắt to quét ngang, mang theo chấn động bạo phát kịch liệt, đánh về thân đao của Liễu Viên Phi!
Liễu Viên Phi thân đao nâng lên! Một thức "Lý Ngư Dược Long Môn", mũi đao đột nhiên chuyển lên, như đạn bắn về ánh mắt của người trung niên.
Roi sắt to nặng nề, chính là vũ khí hạng nặng, hắn đương nhiên không thể cho đao đụng tới, nếu không chỉ một chút là vỡ vụn.
Liễu Viên Phi sử dụng chính là "Phi Ngư Đao Pháp", láu cá quỷ dị, góc độ luôn biến đổi.
Sắc mặt người trung niên không thay đổi, cây roi sắt to trong tay dựng thẳng, hướng về phía trước đập tới, chạm vào mũi đao, đột nhiên giống như cây kim may, khiến cho nhẹ nhàng vô cùng.
Một cây roi sắt to nặng mấy chục cân, lúc hắn đập mạnh mẽ thì tựa như Thiên Lôi nổi giận, lúc mềm mại thì lại giống như thêu hoa. Công phu thực sự là tinh thuần tới mức đáng sợ! Quá khủng bố!
Mắt nhìn thấy đao vừa bị điểm trúng, Liễu Viên Phi nhanh chóng sửa đao thế.
"Ngươi đi trước, ta chặn bọn họ lại."
Người trung niên chỉ một roi chạm vào đã khiến Liễu Viên Phi phải sửa đao thế, cũng không tiến công, mà múa một đạo tiên hoa, tiếng nói nhẹ nhàng, thanh âm lập tức khiến toàn trường kinh sợ.
Lúc này, đao thế của người thanh niên Dư Phong cũng đã ngưng lại.
Dù sao hắn là lấy một địch ba, Hoắc Linh Nhi, Mai Thiên Vận, Bạch Tuyền Y có ai là nhân vật thiện lương? Mai Thiên Vận tại lúc né tránh, giơ tay lên, liền vứt ta một nắm mai hoa châm, tuy rằng Dư Phong trong nháy mắt đã nhảy ra tránh thoát, nhưng trong lúc đó Hoắc Linh Nhi ở phía sau bước liên tục, cũng đã nhặt được một vài thanh đao Damascus rơi ở dưới đất, Bạch Tuyền Di cũng chọn một thanh, hai người nhanh chóng hai bước, chỉ vài giây đã vây quanh đem Dư Phong trụ lại.
Phành!
Ngay tại thời khắc nguy cơ này, trong lúc người trung niên nói chuyện, tiên hoa biến đổi, thoáng cái đánh vào mặt trên cánh cửa gỗ phía sau mình, tất cả cửa gỗ bị đánh bay lên không, nứt ra thành mấy mảnh.
Hắn nhanh như chớp rút ra bốn cây roi!
Ba cây roi đầu đánh vào mấy mảnh nứt ra từ cánh cửa gỗ! Mấy mảnh cửa gỗ lớn bị roi cứng đánh vào kịch liệt, mang theo lực va đập khổng lồ, phân biệt bay về phía Hoắc Linh Nhi, Mai Thiên Vận, Bạch Tuyền Di.
Ba người nghe thấy tiếng gió, vội vàng nhảy sang bên cạnh, thoáng chốc buông lỏng vòng vây.
Nắm bắt lấy cơ hội trong nháy mắt này, Dư Phong bất thình lình chạy chối chết, thoáng cái đã chui vào trong rừng cây.
Rừng cây mà hắn lẩn vào ở dưới đều là bụi cây có gai! Vốn là đường chết, nhưng hắn lại đột nhiên nhảy lên, thân thể như vượn khỉ, nháy mắt đã lên một cây đại thụ, sau đó bắt lấy nhánh cây rung động, lại nhảy sang một nhánh cây khác, so với một đàn khỉ còn nhanh hơn, hai ba giây sau, đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng!
"Thực nhanh hơn cả con khỉ!"
Ba người Bạch Tuyền Di vội vàng truy kích, nhưng tới bụi cây gai dưới tàng cây thì dừng lại.
Ở dưới tàng cây là những bụi cây rậm rạp, bụi cây có gai, không thể truy kích được, nếu muốn truy kích chỉ có thể lên cây, công phu của ba người tuy rằng đều có thể lên cây bắt chim, nhưng so với những bước nhảy liên tiếp vừa rồi của Dư Phong, đều cảm thấy được có chút chênh lệch.
Đối phương quen thuộc với địa hình, hơn nữa quanh năm nhảy nhót trong rừng cây, ba người nếu đuổi theo, chỉ sợ cũng không đuổi theo kịp.
"Lão già còn chưa đi." Mai Thiên Vận chân nhào đến, cũng đã lấy một thanh đao, "Đao tốt!"
Một câu của hắn, đã đem tầm mắt của Bạch Tuyền Di, Hoắc Linh Nhi chuyển dời về chỗ Liễu Viên Phi đang quyết đấu với người trung niên.
Phanh!
Chiêu roi thứ tư của người trung niên bỗng chốc chạm vào đao của Liễu Viên Phi, khống chế khiến cho Liễu Viên Phi không có thời cơ ra đao.
"Người này thật là lợi hại! Nếu tại đại hội võ thuật mà ra chém giết, thì tuyệt đối là một con ngựa đen (thực lực không lường được)! Không phải, một con rồng đen!" Hoắc Linh Nhi trong nháy mắt đã hiểu được tình huống.
Với năng lực của Liễu Viên Phi, người trung niên này còn tài năng còn có thừa, có thể rút ra ba cây roi, đánh bay mảnh gỗ, trợ giúp đồ đệ của hắn tẩu thoát. Loại công phu này, quá lợi hại.
Ngay lúc trong đầu Hoắc Linh Nhi hiện lên ý niệm này, trái tim đột nhiên đập kịch liệt!
"Không tốt!"
Cùng lúc Hoắc Linh Nhi cảm thấy không tốt, ở trên lầu gỗ cao ít nhất hơn ba mươi thước, người trung niên kia đột nhiên vút một roi giả, thình lình thoáng cái đã lủi xuống lầu, thân thể lao xuống, bước nhanh hai bước, đã như gió xoáy đến trước mặt Hoắc Linh Nhi, roi dài thẳng hướng đại não Hoắc Linh Nhi mà đánh!
Ánh mắt của Hoắc Linh Nhi chỉ nhìn thấy một bóng đen mãnh liệt như núi đang oanh kích đến, cái mũi chỉ toàn ngửi thấy mùi tanh của sắt, lúc này vẫn chẳng nhúc nhích mảy may.
Người trung niên này cách xa hơn ba mươi thước, một đòn đâm tới, một roi dữ dội đánh tới, đột nhiên giống như bóng đè, đem Hoắc Linh Nhi trấn trụ, không thể né tránh, cũng không thể trốn.
Bởi vì trong cảm giác của Hoắc Linh Nhi, né tránh kiểu gì, cũng đều yếu ớt vô lực!
Lực một roi này, cường đại như thế! Uy mãnh như thế!
"Hây!"
Tại thời điểm nguy cơ như chỉ mành treo chuông! Toàn lực tinh thần cảnh giới của Hoắc Linh Nhi đã đề tăng tới đỉnh, không trốn không tránh, toàn lực bổ ra một đao.
Cùng lúc đó, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận cũng đồng thời cảm giác được Hoắc Linh Nhi đang nguy hiểm, hai người đồng thời xuất đao!
Keng! Keng! Keng!
Ba đao đồng thời bị cắt thành mấy đoạn!
Là bị cây roi sắt to va chạm cắt thành mấy đoạn.
Ba đại cao thủ hóa kính đồng thời ra một đao, đều bổ vào trên đầu roi sắt, nhừng toàn bộ đều bị roi sắt thoáng cái đánh tan.
Một roi cùng lúc đánh nát vũ khí của ba đại cao thủ hóa kính, người trung niên xoay người đánh một roi, đánh vào thân đao của Liễu Viên Phi đang định đánh lén đằng sau.
Liễu Viên Phi dù sao cũng là cao thủ đan kính, hắn muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng như vậy.
Liễu Viên Phi bổ nghiêng đao, dọc theo thân roi đi qua, ánh mắt của người trung niên căng thẳng, cổ tay bạo chấn ba cái, một đầu cây roi đột nhiên lắc lư ra ba ảnh, như là một cây đinh ba.
"Quỷ Dạ Xoa Tiên?"
Trong lòng Liễu Viên Phi chợt hiện lên tên của một tiên pháp, "Nếu ta đem Bạch Viên Giáp Cương côn của ta tới, thật ra có thể liều mạng, nhưng mà hiện tại..."
Ý niệm hiện lên trong đầu hắn, đao trên tay thu lại, đứng ở phía trước Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận.
Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận vào lúc Liễu Viên Phi vừa đứng xuống, phân ra sắp xếp theo hình quạt, đúng là một trận thế nửa vây.
Ý thức chiến đấu của bọn họ đều nhạy bén phi thường, giờ phút này nhìn như hai đôi cánh, tạo thành hai cánh bảo vệ cho Liễu Viên Phi.
Thấy trận thế như vậy, người trung niên thoải mái nhanh chóng thu roi, cũng không tiến công, chỉ dùng đôi con ngươi nhìn thẳng bốn người này.
"Võ thuật của các ngươi cùng lắm chỉ như thế này, thiên hạ anh hùng cũng không phải chỉ có ở bề nổi, tại đại hội võ đạo, sẽ lại cho các ngươi biết thiên hạ cao thủ rốt cuộc nhiều thế nào."
Người trung niên nhìn bốn người Liễu Viên Phi, nói xong một câu, thân thể một bước lui về phía sau, chân cũng đã đạp lên đại thụ, đột nhiên lấy tốc độ còn nhanh hơn Dư Phong biến mất không thấy đâu!
Một người một roi, đối mặt với ba đại cao thủ hóa kính, một vị tuyệt đỉnh đan kính, vẫn bình tĩnh, lúc nào cũng như đi dạo trong sân, tuy rằng đúng là cậy vào uy thế của roi sắt, nhưng là đủ để biểu hiện ra thực lực tuyệt đỉnh!
"Binh khí Bạch Viên Giáp Cương côn của ta không mang đến, để hắn chiếm tiện nghi về vũ khí, không cần đuổi theo, người này thật sự là lợi hại! Bất quá hắn chống lại bốn người chúng ta, đúng là không nắm chắc, cho nên phải trốn, nhưng mà hắn rất quen thuộc đại hình, quanh năm nhảy nhót trong rừng cây, chúng ta đích xác là không thể mời hắn đến Nam Dương." Liễu Viên Phi nhắm mắt lại nói.
"Phong tỏa những tuyến đường bên ngoài Sri Lanka, ta phải cho sư phụ biết." Hoắc Linh Nhi lạnh lùng nói.
Nửa tiếng sau, tin tức về người trung niên đã truyền ra ngoài.
Hai vợ chồng Trần Ngả Dương, Mạc Vân Yến ở Trung Đông đi mời một vài cao thủ ẩn tàng khác cũng đã nhận được tin tức này.
"Lại có thể có cao thủ ẩn tàng như vậy?" Trần Ngả Dương nhíu mày.
Cùng lúc đó, Nghiêm Nguyên Nghi đang thăm dò trên đất Ấn Độ cũng nhận được tin tức này: "Anh hùng thiên hạ, quả nhiên còn có những người đang ẩn nấp."
Ở Nga, Phong Thái đang xem đồng hồ của chính mình:" Liễu Viên Phi, còn có Mai Thiên Vận, Bạch Tuyền Di, Hoắc Linh Nhi mời một người thế lực không lớn cũng không mời đến được?"
Nam Dương Đường môn, Vương Siêu ngồi trên ghế, lẳng lặng nghe tiến triển của sự tình, sau khi nghe xong, chuyển thân đứng dậy.
"Lại có thể có cao thủ ẩn tàng không tiếp nhận lời mời của ta, không thuận theo ta?"
Vương Siêu rời khỏi ghế.
Rốt cuộc cũng tới thời điểm thiên hạ đệ nhất cao thủ Vương Siêu ra tay.