Trải qua thời gian yên bình lại là nửa tháng, ngoài việc mỗi ngày Quân Vô Tà phải đến phân viện Phục Linh cùng Cố Ly Sinh giải thích phương pháp sửa đổi thuật phục linh, thời gian còn lại đều ở trong tiểu viện Trúc Lâm luyện chế đan dược. Dạ Mị đem đến một chiếc lò luyện thuốc dường như chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng sau khi thật sự mở ra mới phát hiện sự kỳ diệu của nó, nhìn bề ngoài lò luyện thuốc vô cùng nhỏ, vốn không thích hợp để luyện chế nhiều đan dược, nhưng không gian bên trong lại rất giống như túi Càn Khôn vậy.
Đừng nói mấy chục viên đan dược, hơn trăm viên cũng để được vào, mà lò luyện thuốc đó không cần dùng lửa kho, sau khi để đan dược vào, tự chiếc lò sẽ rực cháy từng đợt.
Quân Vô Dược rời đi khiến Phạm Khải không thể không phái người đưa đồ ăn đến tiểu viện Trúc Lâm, nhưng trong thời gian nửa tháng, Quân Vô Tà lại phát hiện ra một điều khác, những đồ ăn được đưa tới hoàn toàn không hề bỏ thêm vị thuốc nào.
Đối phương bỗng nhiên ngừng đầu độc Phạm Trác, điều này khiến Quân Vô Tà hơi tò mò.
Tuy không có chứng cứ chính xác, nhưng trong lòng Quân Vô Tà và Phạm Trác đều biết rõ ràng, người hạ độc chủ yếu chính là Ninh Nhuệ không sai.
"Chẳng lẽ cái ch.ết của Ninh Hinh đã tạo nên đả kích quá lớn với ông ta?" Phạm Trác ngồi bên cạnh bàn. Trong khoảng thời gian này, tiếng nói của Ninh Nhuệ trong học viện thấp tới cực điểm, vào ngày thường, ngay cả cửa thư phòng cũng không bước ra. Trước đây Ninh Nhuệ đều ăn cơm cùng Phạm Khải, nhưng sau cái ch.ết của Ninh Hinh, thói quen này cũng hoàn toàn chặt đứt.
"Người mà ngay cả con gái cũng có thể vứt bỏ, trong lòng sẽ không yếu đuối như vậy đâu." Quân Vô Tà không hề thả lỏng cảnh giác chút nào. Cái ch.ết của Ninh Hinh ngày đó có thể nói là cực kỳ bi thảm, mà trong cả quá trình đó, Ninh Nhuệ lại ngấm ngầm chịu đựng mà không bộc phát gì, ngay cả lời xin tha cũng không hề nói nửa câu.
Rất rõ ràng, lúc ấy Ninh Nhuệ đã có tính toán vứt bỏ Ninh Hinh.
Nếu nói rằng Ninh Nhuệ bây giờ bị cái ch.ết của Ninh Hinh dọa mà không dám động chạm gì, chi bằng nói là, ông ta đang tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.
Dù sao, con gái của mình làm ra loại chuyện đó, lại bị toàn bộ đệ tử và đạo sư của học viện biết được, cho dù ông ta có thể minh oan cho mình, nhưng cũng không thể xóa đi ánh nhìn của người khác với ông ta.
"Qua mấy ngày nữa, đến thị trấn Thiền Lâm." Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.
Phạm Trác hơi sửng sốt, nói: "Ngươi dự định đến Đoạn Thiên Nhai?"
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
"Đúng lúc, đồ của ta chắc cũng đã luyện chế xong rồi, đến thị trấn Thiền Lâm chờ vài ngày, đợi ta làm nhẫn giới linh cho mọi người một lần nữa rồi đến Đoạn Thiên Nhai cũng không muộn, dù sao nơi đó nguy hiểm đáng sợ, nhiều sức lực một chút cũng được bảo đảm lớn hơn." Trên mặt Phạm Trác mang ý cười.
Chỉ khi giành được di sản của Tà đế họ mới có vốn liếng để tranh cao thấp với mười hai điện!
Không lâu sau, Quân Vô Tà liên lạc với nhóm Kiều Sở cùng xuất phát đến trấn Thiền Lâm. Bởi vì không phải là ngày nghỉ, lần trước họ đến trấn Thiền Lâm còn rất vắng vẻ, rải rác có cửa hàng trên đường lớn, lúc đó không hề có cảnh tượng náo nhiệt khác thường nào.
Đoàn người của Quân Vô Tà mặc quần áo và mang trang sức bình thường nên không làm cho bao nhiêu người chú ý.
Sau khi tìm được chỗ ở ổn định, Dung Nhã và Phạm Trác cùng nhau đến hiệu sắt của nhà luyện chế bạc đen kia.
Mà nhóm Quân Vô Tà lại đến chỗ ở của Mục Thiên Phàm trước.
Chỗ của Mục Thiên Phàm ở góc của trấn Thiền Lâm, phòng ốc nơi đó vô cùng đơn sơ, dựa vào địa chỉ mà Mục Thiên Phàm đưa lúc trước, mọi người đến trước một căn phòng nhỏ cũ nát, Kiều Sở bèn bước đến gõ cửa phòng.
Sau một lát, có người mở tấm cửa gỗ rách tả tơi kia ra.
Cả người Mục Thiên Phàm quấn băng vải xung quanh, rõ ràng đứng bên trong cánh cửa, mà khi hắn nhìn thấy Quân Vô Tà, ánh mắt khẽ sáng ngời.