Chương 1130: Bát Cực Đạo Tướng ra đời
Trong hư vô, nhục thân là thuyền, linh hồn chèo lái, ngược dòng mà đi.
Con đường này, dài đằng đẵng.
Nhớ lại quá khứ, quan chức, thương nhân, mãng phu, lang trung, bố y, thiếu niên...
Tưởng chừng bình thường, là trải nghiệm, là luân hồi, là nhân sinh.
Đó là vì thân ở trong đó, nên không nhìn thấu được sương mù.
Giờ đây tỉnh lại, quay đầu nhìn lại.
Rõ ràng là ngũ hành.
Hứa Kim Hồng làm tể tướng, tuy là văn quan, nhưng cả đời dùng thủ đoạn lôi đình chống đỡ vương triều, tâm có hùng binh ngàn vạn, kim giáp thiết mã, cả đời hắn, đại diện cho Kim.
Phú quý là Kim, quyền thế là Kim, binh khí là Kim, mệnh cách cũng là Kim.
Hứa Hồng mơ ước trở thành hồng thương phú gia, cả đời vui lòng làm việc thiện, cũng từng gia tài ngàn vàng, cũng từng bôn ba lưu lạc, đáng tiếc số phận trắc trở, cuối cùng cạn kiệt, cả đời hắn, đại diện cho Thủy.
Tài là Thủy, chủ lưu động, có hai cực hạn và lũ lụt, lại có câu nói thượng thiện nhược thủy, nên mệnh cách cũng là Thủy.
Mãng phu Hứa Sơn, sơn này không phải Thổ, có ý nghĩa của rừng, mệnh như bèo nổi, tuổi nhỏ như gỗ mục, trưởng thành làm thảo khấu, lẩn trốn trong núi rừng, là mệnh gỗ mục.
Trí ít mà nhiều giận, dễ bị ngoại giới ảnh hưởng tâm tình, nên đời này thà chết đứng còn hơn quỳ gối sống nhục.
Lang trung Hứa Dục, treo bầu cứu thế, một tấm lòng y giả nhân từ, nguyện làm lò trời đất, luyện hóa một bản thảo, thân như hỏa, mệnh như hỏa.
Chính là Chu Tước tâm hỏa, thủ mệnh chi thước hoa.
Nhưng đời này phong hỏa xuất, tâm bèn diệt, đến chết tâm mới phục, phong hỏa qui.
Bố y Hứa Khôn, cả đời bình phàm, chất phác ít lời, chân đạp đất nóng, lưng phơi nắng trời, sức tận chẳng biết nóng, chỉ tiếc ngày hè dài.
Đầu đội trời, chân đạp đất, nối tiếp tương lai, tích tụ mệnh cách Thổ.
Còn thiếu niên và tàn hồn tu sĩ, là cùng một người.
Gánh vác trách nhiệm truyền ngôn, như sợi dây dài.
Khởi từ hỏa của lang trung, đi qua thổ của bố y, rồi sau đó gặp chân ngã.
Vượt qua thời gian.
Đây là mệnh thời gian.
"Chỉ thiếu không gian..."
Hứa Thanh lẩm bẩm.
"Sở dĩ như vậy, là vì con đường này, vẫn chưa viên mãn."
Luân hồi ở trước, mà nguồn ở sau luân hồi, nên vừa đi, vừa nhìn.
Không còn chìm đắm.
Như khách qua đường, thấy bách thái nhân sinh.
Vọng đạo vô tướng, nên có nam có nữ, có già có trẻ, có triều đình, có giang hồ.
Từng cảnh từng cảnh, hiện ra trước mắt.
Không biết bao lâu, không nhớ thời gian.
Con đường này, cứ đi cứ đi, cứ nhìn cứ nhìn, bước chân của Hứa Thanh, cuối cùng có một khắc dừng lại.
Ánh mắt nhìn, tâm thần tập trung, là bản thân trong luân hồi, hóa thành kép hát.
Kép hát cả đời, diễn xuất rất nhiều.
Hôm trước tiếng chiêng trống vang lừng, trang điểm lên sân khấu vẫy tay áo.
Hôm nay cờ xí một phen tám hướng gió, đã định trung gian đen trắng đỏ.
Cùng một khuôn mặt, khác nhau ở cách tô vẽ, hoặc nam hoặc nữ, trở thành từng đoạn thời gian của nhân sinh.
Có sự khoan khoái khi diễn sinh, có sự tiếc nuối khi diễn tử.
Chính là nhân sinh như kịch, bao nhiêu chuyện hồng trần xưa nay, đều được hát trong vở kịch.
Cũng không biết dưới lớp trang điểm kia, là một trái tim thật sự như thế nào.
Càng không biết thời gian lâu rồi, có phân biệt được thật giả hay không.
Chỉ có lúc khúc tận người về, lau đi tất cả trang điểm, người bước ra, mang theo tâm trạng bâng khuâng, cảm khái kiếp trước kiếp sau diễn xuất hoan lạc bi ai, phù sinh một giấc mộng như nước năm tháng, lặng lẽ trôi đi nhạt nhòa không lưu dấu vết.
Cuối cùng, thở dài một tiếng.
"Thế gian bi hoan nhiều vai diễn, kẻ này mạc đạo rơi cô quạnh.
"Phân không rõ..."
Chính là hoan ca thường say nhìn nhau, thời gian đều tại trong mắt mờ mịt.
Từng mảnh ký ức đều là gợn sóng, đại mộng tỉnh lại, nguyên là một cuộc gặp gỡ ngàn năm vạn năm trong giấc mộng hoa mai.
Thế nên vở kịch này, từ mở màn đến hạ màn.
Nhân sinh này, từ sinh đến tử.
Giấc mộng này, từ chìm vào đến tỉnh lại.
Hứa Thanh, tỉnh lại.
Trong hư vô, khẽ lẩm bẩm.
"Đâu phải là kịch, đây là nhân sinh trong thời gian..."
"Mà người có sinh tử, kịch cũng có đầu cuối, sự khác biệt của sinh tử này, giống như sự khác biệt giữa mộng và tỉnh, biến hóa phức tạp, không thể cứu vãn."
"Vậy thì, vượt qua luân hồi, bước ra khỏi nhân sinh, sau khi tỉnh mộng, ở cuối cùng của bức họa cuộn này, chờ đợi ta là gì?"
Câu trả lời, đã có rồi.
Bởi vì hắn trên con đường này, đã đi lên đến cuối cùng của bức họa cuộn luân hồi này, cuối cùng nhìn thấy được điểm nguồn của bức họa cuộn này.
Nó, vốn chỉ là một bức họa.
Lý Mộng Thổ mở ra, chỉ là một đường, mà lúc này Hứa Thanh, nhìn thấy được toàn cảnh của bức họa này.
Viên thủy tinh đó.
Rơi vào hỗn độn, xuất hiện trong hư vô vô tận, tỏa ra ánh sáng rực rỡ vô cùng, rồi sau đó vỡ thành mười phần không đều đặn.
Rơi xuống.
Sau đó, xuất hiện hậu thổ.
Đây chính là cảnh hậu thổ hình thành, cũng là cảnh Hứa Thanh năm đó khi lĩnh ngộ Bát Cực Đạo, thông qua ánh mắt của Tiên Tổ (Vãi: sao biết Tiên tổ, sạn à nha @@), nhìn thấy trên thiên thạch kia mô tả.
Khai thiên tích địa.
Hơn nữa, rõ ràng hơn!
"Không ngờ, bức họa cuộn này vẽ, lại là cảnh này."
Hứa Thanh lẩm bẩm.
"Đó là một viên, thủy tinh màu tím."
Giống hệt với viên của hắn.
Vì vậy, Hứa Thanh im lặng.
Lúc này hắn, có thể cảm nhận được cách rời đi.
Hắn đã vượt qua luân hồi của bức họa cuộn, đi đến cuối cùng.
Giờ chỉ cần bước thêm một bước nữa, là có thể rời khỏi bức họa cuộn này.
Nhưng ánh mắt của hắn, quét qua mười phần thủy tinh vỡ vụn kia.
Sau một hồi lâu, trong mắt hắn lộ ra tinh quang mạnh mẽ.
"Bị phong ấn vào bức họa cuộn này, là sinh tử, cũng là tạo hóa!"
"Đạo của tiên thân ta này, khởi nguồn từ mười phần thủy tinh vỡ vụn kia, giờ lại nhìn thấy một lần nữa, hơn nữa rõ ràng hơn lần trước nhìn thấy, ta có thể... lại chứng đạo của ta!"
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh không do dự, ngồi xếp bằng xuống, thần niệm thậm chí linh hồn, bỗng nhiên tản ra, như một vì sao băng, thẳng hướng mười phần thủy tinh vỡ vụn kia.
Khoảnh khắc tiếp theo, luân hồi lại khởi.
Nhưng lần này, không còn là người.
...
Ta là một thiên thạch rơi xuống từ trên trời.
Rơi xuống một ngôi sao tên là Thiên Mệnh.
Không biết mình đến từ đâu.
Ở đó thời gian trôi qua, ta dần dần sinh ra một chút linh trí, mơ hồ nhớ lại một số chuyện kiếp trước.
Nhưng không cụ thể, rất mơ hồ.
Chỉ nhớ, một vùng sa mạc.
Vì vậy phần lớn thời gian, ta đều nhìn ngôi sao này, chứng kiến số mệnh của vạn vật chúng sinh trên ngôi sao, cũng đang hồi tưởng ta đến từ đâu, hồi tưởng câu chuyện của vùng sa mạc đó.
Nhưng đáng tiếc, ta không thể nhớ ra nhiều, cho dù ta cố gắng thế nào, nhiều nhất là lại nhớ ra một vùng bụi và một con sông.
Chúng là ai?
Ta có chút mơ hồ.
Mà trong những năm tháng ta suy nghĩ này, trên ngôi sao Thiên Mệnh này, ta thường bị người ở đây phát hiện.
Có lúc, họ cho rằng ta chỉ là bình thường, có lúc, lại bị xem là điềm gở.
Tương tự, cũng có một đoạn thời gian, ta bị người ở đây xem là thánh vật, đến bái lạy ta.
Thời gian trôi qua, thế sự đổi thay.
Những cảnh này, ta không quan tâm.
Vốn tưởng, cuộc đời còn lại cũng như vậy.
Cho đến một ngày, một tu sĩ ngoài ngôi sao Thiên Mệnh, đến đây, nhìn thấy ta.
Hắn dường như vui mừng khôn xiết, vác ta lên khỏi ngôi sao Thiên Mệnh, rời khỏi ngôi sao này, đi đến một đại lục tên là Thiên Hỏa.
Nơi đó, dường như không có điểm cuối, vô cùng bao la.
Mà ta mãi mãi nhớ đại lục này, bởi vì ở đó có một ngọn núi lửa hùng vĩ, ngọn núi này... chiếm chín phần mười diện tích của đại lục Thiên Hỏa.
Ta bị mang đến đó, ném vào miệng núi lửa đang cháy, vô tận dung nham và nhiệt độ thiêu đốt bao phủ ta, thiêu đốt ta, luyện hóa ta.
Cho đến khi, ta trở thành một khối sắt.
Vị tu sĩ đã mang ta đến đây, mượn sức mạnh của núi lửa này, cuối cùng đã rèn ta thành một thanh kiếm sắc bén.
Đến một nơi gọi là Thủy Lâm, chặt đứt cây già nhất ở đó.
Dường như là báo thù.
Còn tu sĩ, cũng bị thương nặng, mang ta rời đi, sau vài năm qua đời, mà ta trong những năm tháng dài đằng đẵng, lại gặp được những người cầm kiếm khác.
Họ không ngoại lệ, cuối cùng đều bất ngờ qua đời.
Lời đồn không may, lại một lần nữa rơi xuống thân ta.
Vì vậy người cầm kiếm cuối cùng, mang ta đến một con sông đen tối đầy sát khí và tử vong, xóa bỏ linh tính của ta, ném xuống.
Ta rơi vào sông, chìm xuống, linh tính đang tan biến.
Chôn sâu trong bùn đáy sông.
Nhưng khí tức trên người ta, đối với dòng sông này mà nói, dường như có thể tạo thành sự bồi dưỡng tột cùng, khiến nó trở nên hùng vĩ, trở nên càng thêm cuồn cuộn.
Mà trước khi chết, ta nghe thấy có người nói với ta.
"Đây là, Hỏa khắc Kim, mà Kim sinh Thủy."
Ta vốn không phải tên là Cổ Ất Đinh tam nguyệt.
Cái tên này, là vì ta trong dòng thời gian, nhìn thấy tương lai năm Cổ Ất Đinh tháng ba, có một giọt mưa rơi xuống.
Nó mơ mơ hồ hồ, một ngày nọ được người ta gọi là Cổ Ất Đinh tam vũ, từ đó có trí tuệ, trở thành hồ, vô số năm sau, trở thành Bắc Hải.
Ta nhìn thấy tất cả điều này, cảm thấy không tệ, nên trước khi nó ra đời, đã dùng cái tên này.
"Khi ngươi ra đời, ta sẽ trả lại cho ngươi."
Mà cuộc đời này của ta, cũng coi như sóng gió, ta từng nuốt một thanh kiếm sát khí ngút trời.
Sát khí của thanh kiếm này, bồi dưỡng cho ta rất lớn, khiến ta khi chảy, bao phủ cả tinh không, dập tắt một ngọn núi lửa kinh thiên vĩ đại, nhấn chìm nó.
Nhưng số mệnh nhiều khi, chính là như vậy, có nhân có quả, một ngày nọ đến một nhóm đại năng, họ cưỡi một con thuyền đặc biệt, đi vào sinh mệnh của ta.
Con thuyền đó, có duyên với ta.
Nên ta không nỡ phá hủy nó, thấy tàn linh của nó sắp tan, bèn bồi dưỡng cho nó, khiến nó có khả năng phục hồi.
Chỉ là, ta không ngờ mục đích của nhóm đại năng này, là đưa nó vào ngọn núi lửa đã bị ta dập tắt, lấy việc đốt cháy nó làm giá, để làm cho núi lửa hồi sinh.
Sự bùng nổ của núi lửa, vốn không thể chôn vùi ta, nhưng tro bụi núi lửa phun ra, là kiếp nạn của ta, khiến ta hóa thành khí, trở thành mưa, nuôi dưỡng vạn vật.
Mơ hồ, ta dường như nghe thấy một giọng nói.
"Đây là, Thổ khắc Thủy, mà Thủy sinh Mộc."
...
Ta ra đời trên một vùng sa mạc.
Một trận mưa bất ngờ, ban cho ta sinh cơ, cũng ban cho ta linh trí, nhưng chính sự xuất hiện của linh trí, khiến ta hiểu được thế nào là cô độc.
Vì vậy ta thay đổi một số nhân quả, lấy việc làm suy yếu bản thân làm giá, phân tách bản ngã, khiến xung quanh xuất hiện nhiều đồng loại hơn.
Dần dần, dòng sông biến mất, rừng rậm vô tận, chiếm lĩnh tất cả.
Và nơi này, cũng dần dần có tên, được gọi là Thủy Lâm.
Bộ tộc của ta, cũng ngày càng lớn mạnh, họ tiếp xúc với bên ngoài, lĩnh ngộ thiên địa, từ đó có tu hành.
Mà ta lại càng thêm suy yếu, phần lớn thời gian chọn ngủ say, thỉnh thoảng tỉnh giấc nhìn ngắm năm tháng, chứng kiến ân oán tình thù của bộ tộc, chứng kiến sự thịnh suy của bộ tộc, chứng kiến từng chủng tộc sinh mệnh bị bộ tộc ta tiêu diệt.
Cho đến một ngày, một tu sĩ từng bị diệt tộc, cầm một thanh kiếm đặc biệt, đến báo thù.
Tàn sát bộ tộc ta, đứng trước mặt ta.
Ta nhìn chằm chằm thanh kiếm đó, hiểu rằng đó là kiếp nạn trong số mệnh của ta.
Vì vậy ta chọn tuân theo, ngã xuống dưới kiếm.
Trong quá trình linh hồn tan biến suốt vạn năm, thi hài của ta bị người ta sử dụng, luyện chế thành một con thuyền.
Ta vốn từ chối.
Nhưng họ nói, chỉ có con thuyền làm từ chất liệu của ta, mới có thể đi trên một dòng sông tên là Cổ Ất Đinh tam nguyệt, hơn nữa có thể trong quá trình đi này, hấp thu sức mạnh của dòng sông để gia tăng.
Cho ta khả năng phục hồi.
Ta tin tưởng, nhưng kết quả, họ lấy tàn thể của ta, để đốt cháy lại một ngọn núi lửa đã chết.
Lúc đó, ta nghe thấy một câu nói.
"Đây là, Kim khắc Mộc, mà Mộc sinh Hỏa."
Ta sinh ra trong tinh không, đốt cháy một hố đen, trở thành thân thể, hóa thành núi lửa.
Người ta gọi ta là Thiên Hỏa.
Lửa là sinh mệnh của ta, cũng là tính cách của ta, nên ta thường xuyên gầm thét, chấn động tám phương.
Một ngày nọ, có người đến trước mặt ta, ném xuống một thiên thạch.
Ta luyện hóa nó thành sắt, thành kiếm.
Vốn tưởng sự rực rỡ cả đời, như ánh lửa trên người ta vậy, sẽ vĩnh hằng.
Nhưng một dòng sông đen tối đầy sát khí và cái chết, từ tinh không đến, bao phủ ta, dập tắt ta.
Đây là kiếp nạn của ta, dù gầm thét thế nào, phản kháng ra sao, cũng đều vô ích.
Cho đến vô tận năm tháng sau, đến một con thuyền, nó tự đốt cháy mình, đánh thức ta dậy, sự bùng nổ sau khi ngủ say vô số thời gian, tạo thành bụi tro khắp trời.
Đó là sự phẫn nộ của ta, bao phủ tất cả.
Cùng với sự phẫn nộ, dường như còn có một câu nói không biết từ đâu truyền đến.
"Đây là Thủy khắc Hỏa, mà Hỏa sinh Thổ."
...
Ta là tro bụi do núi lửa phun trào, sau khi lắng đọng hình thành đất đai.
Khoảnh khắc ta ra đời, lấp đầy một dòng sông hùng vĩ.
Đó là việc ta tự hào nhất.
Mà trong bùn đáy sông có một thanh kiếm sắt.
Ta nhìn chăm chú thanh kiếm này, không biết thời gian đã trôi qua.
Vì vậy cuộc đời ta, là sự nhàm chán.
Thời gian trôi qua, ta dần dần ngủ say, không biết bao lâu, khi ta tỉnh giấc, bản thân đã trở thành một vùng sa mạc.
Nước mưa đến, nuôi dưỡng thực vật, sinh mệnh của ta bị hút đi từng chút một.
Mà thanh kiếm đó, trong những năm tháng vô tận này, được ta bồi dưỡng, nó dần dần lắng đọng, cuối cùng trở thành thiên thạch.
Cuối cùng, trong khoảnh khắc sinh mệnh của ta bị hút cạn, sắp chết, ta dùng sức lực cuối cùng đưa viên thiên thạch này vào tinh không.
Trở thành sao băng, không biết sẽ đi đâu.
Nhưng ta mãn nguyện.
Bởi vì nó mang theo luân hồi của ta, mang theo sự phục sinh của ta.
Kiếp sau, ta không muốn nhàm chán như vậy.
Lẩm bẩm, ta nhắm mắt lại.
Chỉ là trong ý thức mơ hồ, dường như có một câu nói, đang vang vọng.
"Đây là Mộc khắc Thổ, mà Thổ sinh Kim."
Tấu chương xong.