“Bổn toạ tán thành lời của Loạn Đạo Quốc Chủ, tồn tại có tiềm năng gây mất cân bằng đối với Nguyên Giới như Phá Đạo Hội phải bóp nát ngay từ trong trứng.” Huyết Hải Đạo Chủ gần như không chút do dự cao giọng nói.
Hắn câm hận Lạc Nam đến tận xương tuỷ, từ lâu Huyết Hải Đạo Thống đã ngấm ngầm đồng ý kết minh với Đạo Vực và Đạo Quốc, đương nhiên phải nhiệt liệt ủng hộ đem Phá Đạo Hội huỷ diệt.
“Chúng ta cũng đồng ý vô điều kiện.” Một đám Thần Đạo Cảnh của Đạo Vực và Đạo Quốc đồng thanh hô lớn, khí thế ngất trời.
Khoé miệng những người khác co giật, thầm nghĩ các ngươi từ lâu đã cùng Phá Đạo Hội không đội trời chung, đương nhiên sẽ đồng ý, còn hô to cái rắm a.
“Thân là cường giả đứng trên đỉnh chúng sinh, lại bị một loại quy tắc doạ sợ.” Vực Thần Đạo Chủ lạnh nhạt lên tiếng:
“Từ trước đến nay khi loại Quy Tắc bí ẩn này chưa xuất hiện, Loạn Đạo Quy Tắc được xem là quy tắc mạnh nhất Đạo Quốc, cũng nhờ Loạn Đạo Quy Tắc mà Loạn Đạo Thần Quốc các ngươi có được địa vị như hôm nay, vậy tại sao các ngươi không tự sát để thế cân bằng của Đạo Giới không bị phá vỡ?”
Lời vừa nói ra, không ít cường giả âm thầm cười trộm, hiển nhiên là tán thành cách nói của Bùi Nhật Linh.
Loạn Hoàng Vũ nhờ vào Loạn Đạo Quy Tắc xưng hùng xưng bá bao nhiêu năm, đến nay mới có một loại Quy Tắc khác cường đại hơn xuất hiện thì hắn lập tức muốn kéo bè kéo phái loại bỏ người ta, hành vi như thế quả thật vô liêm sỉ.
Sắc mặt Loạn Hoàng Vũ bình thản, trong lòng lại ngấm ngầm tức giận, bất quá vẫn cao giọng trả lời:
“Loạn Đạo Quy Tắc tuy không tệ nhưng còn chưa thể giúp trẫm đối địch với tất cả các vị ở đây, nhưng loại quy tắc của Phá Đạo Hội Trưởng thì có thể làm được điều đó, mức độ nguy hiểm của nó tin chắc tất cả các vị đều đã nhìn thấy.”
“Lão phu cảm thấy lời của Vực Thần Đạo Chủ rất có lý, năm đó Loạn Đạo Quy Tắc tung hoành thiên hạ, nay xuất hiện một loại Quy Tắc khác mạnh hơn đã chứng minh rằng giới tu luyện vẫn luôn phát triển không ngừng, tiến bộ qua từng thời đại, đây chính là một tín hiệu tích cực đáng vui mừng.” Đại Trưởng Lão của Tổ Long Tộc ung dung lên tiếng:
“Thay vì ghen ghét đố kỵ, tham lam muốn loại trừ...thế tại sao các vị không nỗ lực hơn để có thể tự mình ngộ ra một loại Quy Tắc mới hay thủ đoạn mới có thể vượt qua cả Phá Đạo Hội Trưởng?”
“Cái này...” Loạn Hoàng Vũ á khẩu không trả lời được.
Nếu như hắn nói Bá Đạo Quy Tắc là cường hoành nhất và không thể vượt qua, khác nào thừa nhận bản thân mình kém cỏi, vĩnh viễn giậm chân tại chỗ? “Haha, nhớ không lầm thì vô số năm qua...dù đã có được Loạn Đạo Quy Tắc làm nền tảng nhưng Loạn Đạo Thần Quốc vẫn không thể tự mình lĩnh ngộ được Loạn Đạo Kiếm Quyết chân chính, vẫn khư khư canh giữ Vô Minh Mộ Địa của Đệ Nhất Kiếm Thần.” Có tiếng cười chế nhạo vang lên:
“Thật sự khó để hy vọng bọn hắn có thể ngộ ra thứ gì đó mạnh mẽ hơn.”
“Ngươi...” Loạn Hoàng Vũ trợn mắt nhìn sang, chỉ thấy kẻ vừa chế nhạo mình chính là các chủ của Thần Yêu Hải Các.
Con đường cường giả thì không thiếu xung đột, năm xưa khi còn trẻ...Loạn Hoàng Vũ và Thần Yêu Các Chủ từng chiến đấu trong một bí cảnh, đến nay vẫn còn không vừa mắt nhau.
Vực Thần Đạo Chủ có chút kính nể nhìn lấy Đại Trưởng Lão của Tổ Long Tộc, quả thật không hổ danh là thế lực hàng đầu, cách lý giải và nhìn nhận vấn đề đúng với phong thái của một tiền bối đức cao vọng trọng.
Thay vì cảm thấy thủ đoạn của người ta đủ khả năng uy hiếp đến ngươi, vậy tại sao ngươi không cố gắng để mạnh hơn và tự thân vượt qua...mà lại đi dùng thủ đoạn hạ tiện cấu kết với nhau để hạ bệ?
“Lời nói của Vực Thần Đạo Chủ và Tổ Long Đại Trưởng Lão quả thật không sai, nhưng bổn cung nghĩ rằng còn phải tuỳ thuộc vào đối tượng để xử lý.” Yêu Chỉ Hân cao quý hé mở môi son:
“Phá Đạo Hội chống lưng cho Lạc Nam là một kẻ dã tâm bừng bừng, hắn đã thống nhất Ngũ Châu Tứ Vực tự xưng Bá Chủ, hành vi cực kỳ ngông cuồng, vậy thì chắc chắn Đạo Giới cũng là mục tiêu mà hắn muốn chinh phục.”
“Nếu một kẻ như Lạc Nam trưởng thành, trở thành Thần Đạo Cảnh...thiên hạ chắc chắn đại loạn, chiến tranh xảy ra khắp nơi, thiên hạ đại loạn.”
“Chúng ta loại bỏ Phá Đạo Hội và Lạc Nam không phải vì ghen ghét đố kỵ, mà vì loại bỏ mầm móng tai hoạ trong tương lai, hai động cơ hoàn toàn khác nhau.”
Hoạ Thần Đạo Chủ thở dài một tiếng, nhếch mép nói: “Ở đây đều là lão quái vật cả rồi, vì cảm thấy uy hiếp tiềm ẩn mà ra tay với một tên hậu bối không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Nếu tên hậu bối này có thể vượt qua các ngươi, vậy các ngươi hãy tự soi gương nhìn lại bản thân mình, vì sao sống vô số năm vẫn bị hắn vượt qua và đuổi kịp.”
“Huống hồ Đạo Giới cũng đã bình yên quá lâu rồi, thiên hạ phong vân tìm ra nhất thế Bá Chủ đủ sức dẫn dắt tất cả đến hướng huy hoàng cũng là điều không tệ.”
“Hừ.” Hiên Viên Quốc Chủ lạnh lùng quát:
“Hoạ Thần Đạo Chủ, trẫm thừa biết nữ nhi của ngươi và Lạc Nam có quan hệ thân mật, đừng ở nơi này nói tốt cho hắn.”
“Haha, bổn toạ chỉ nói ra suy nghĩ của mình, ta không ngại có hậu bối đến khiêu chiến ta.” Hoạ Thần Đạo Chủ nhún vai:
“Nếu hắn có thể đánh bại ta, sóng sau đè sóng trước, bổn toạ dù chết cũng vô oán vô hối vậy.”
Không ít nhân vật tán thưởng gật đầu, đây mới là tâm thế của cường giả nên có.
Chẳng trách các thế lực này vẫn luôn duy trì trung lập, mặc kệ thế cục thiên hạ như thế nào...
Nếu các ngươi đến khiêu chiến, chúng ta không ngần ngại phụng bồi...ngược lại chúng ta cũng sẽ không chủ động gây thù chuốc oán với ai.
“Trân Bảo Lâu chỉ là thế lực kinh doanh, sẽ không nhúng tay vào phân tranh của các vị.” Trân Bảo Lâu Chủ chủ động bày tỏ lập trường, thật ra trong lòng nghĩ phải đem tin tức lần này báo về tổng bộ càng nhanh càng tốt.
“Đương nhiên mỗi người đều có quyền lựa chọn và suy nghĩ của riêng mình.” Loạn Hoàng Vũ âm trầm nói:
“Dù sao thì không cần tất cả các vị đồng ý, chỉ cần một nửa trong số các thế lực tại đây ủng hộ...trẫm tin rằng vẫn có thể diệt được Phá Đạo Hội.”
“Diệt là chắc chắn phải diệt, nhưng nói dễ hơn làm.” Huyết Hải Đạo Chủ trầm giọng nói:
“Phá Đạo Hội hoạt động mạnh tại Ngũ Châu Tứ Vực, muốn diệt bọn hắn phải áp chế tu vi xuống dưới Đạo Cảnh, đến lúc đó tất cả đều là Chí Tôn...làm sao chúng ta có thể chống nổi nữ nhân kia?”
Đây là nguyên nhân chính mà Phá Đạo Hội có thể bình yên phát triển đến mức độ này, có Giới Linh áp chế, không có bất cứ vị Thần Đạo Cảnh nào dám liều lĩnh áp chế tu vi của mình xuống mức Chí Tôn để đặt chân sang Ngũ Châu Tứ Vực cả.
Chẳng may bị một kẻ nào đó yếu hơn giết chết, chẳng phải là chết oan chết uổng, trở thành trò cười lưu truyền đời đời kiếp kiếp hay sao?
“Đương nhiên là không ai dại dột áp chế tu vi đi đánh Phá Đạo Hội, ngược lại chúng ta có thể ép bọn hắn phải vào Đạo Giới.” Loạn Hoàng Vũ cười gằn:
“Đừng quên Lạc Nam và rất nhiều thành viên của Phá Đạo Hội đang hoạt động tại Đạo Giới, chỉ cần hợp lực đem bọn hắn moi ra, dồn ép bọn hắn vào đường cùng, còn sợ Phá Đạo Hội Trưởng không tự thân tiến vào giải cứu sao?”
“Đến lúc đó tất cả chúng ta cùng nhau liên thủ vây công, ả ta chỉ có con đường chết mà thôi.”
Trong lúc nhất thời, những kẻ ủng hộ thì ở lại cùng Đạo Vực và Đạo Quốc thương nghị, những kẻ từ chối tham gia thì lần lượt rời đi...
Đương nhiên vẫn có không ít kẻ tuy rằng lựa chọn rời đi nhưng không hề hảo ý, ngược lại quyết định ngấm ngầm chờ đợi thời cơ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Nhìn lấy cục diện như thế này, Yêu Chỉ Hân ánh mắt loé lên...
Ngay từ đầu đã biết mọi thứ không suôn sẻ, muốn tất cả Thần Đạo Cảnh đều nhất trí tán thành việc tiêu diệt Phá Đạo Hội là chuyện không thể nào.
Tuy nhiên có thể vạch trần loại Quy Tắc cường đại kia ra trước mắt tám phần mười thế lực đứng đầu Đạo Giới, khiến lòng tham của một số kẻ âm thầm trổi dậy đã là kết quả không tồi...
Tin chắc rằng sẽ có không ít người hứng thú cướp đoạt loại Quy Tắc đó.
Nhắm vào Phá Đạo Hội Trưởng không đủ sức, bọn hắn sẽ nhắm vào một tên Thiên Đạo Cảnh như Lạc Nam.
Thừa hiểu rằng Lạc Nam và Phá Đạo Hội thường hoạt động ở Đạo Hải và Đạo Địa để né tránh truy sát, âm mưu lần này sẽ khiến hai khu vực này cũng không còn an toàn đối với bọn hắn.
Đây mới chính là mục đích của Loạn Hoàng Vũ và Yêu Chỉ Hân, cái gọi là kích thích lòng tham, mượn đao giết người.
Bọn hắn muốn nhìn thấy Lạc Nam ở Đạo Giới trở thành chó nhà có tang, bị khắp nơi truy cùng diệt tận.
...
Lạc Nam còn chưa biết có một đống lão quái vật thực lực hàng đầu đang bày mưu đặt kế đối phó với mình.
Hắn đang đứng trước một toà đại điện nguy nga sừng sững, toàn thân toả ra khí tức cổ kính uy nghiêm, toạ lạc ở giữa một phiến không gian đặc thù, nơi có vô số loại thuộc tính khác biệt từ ngũ hành cho đến độc, huyết, sinh, tử...
Nhìn khắp Đạo Địa, nếu thế lực nào chủ tu đa dạng thuộc tính thì nơi đó chính là Đạo Hành Điện.
Ở phụ cận Đạo Hành Điện, Bá Đỉnh trong đan điền của Lạc Nam có chút hưng phấn lắc lư, nó cảm giác được cái loại hoàn cảnh đa dạng thuộc tính ở nơi này rất phù hợp với mình.
Sự lợi hại của công pháp Đạo Hành Điện chính là những thuộc tính mà bọn họ tu luyện ra không thua gì so với Đạo Thuộc Tính do thiên địa thai nghén.
Giống như Khương Lê, nàng tu luyện Âm Dương Ngũ Hành Quyết, vừa sở hữu ngũ hành thuộc tính vừa sở hữu âm dương chi lực có thể sánh ngang bảy loại Đạo Thuộc Tính trong một thân.
Lạc Nam không tự tiện bước vào không gian của Đạo Hành Điện, chỉ đứng bên ngoài chắp tay cao giọng nói:
“Lạc Nam đến bái phỏng Thiếu Thần Nữ Khương Lê cùng Đạo Hành Điện Chủ.”
Không có người gây sự như ở Chân Võ Thần Cung, lần này có một vị nữ đệ tử ngũ quan thanh tú, diện mạo khả ái đích thân đón tiếp Lạc Nam, dịu dàng thi lễ nói:
“Tiểu nữ là Mẫn Nhi, thiếp thân thị nữ của Thiếu Thần Nữ...mời Lạc công tử theo ta!”
“Đa tạ Mẫn Nhi cô nương!” Lạc Nam gật đầu, có người dẫn đường đương nhiên không thể tốt hơn.
Tiến vào bên trong Đạo Hành Điện, cảm giác được Nguyên Khí từ các loại thuộc tính càng nồng đậm hơn nhiều lần...
Lạc Nam thầm đánh giá, không khó để đoán ra nơi này có một toà Thần Cấp Trận Pháp quy tụ Nguyên Khí hỗ trợ tu luyện.
Bên trong đại điện khổng lồ lại là vô số các loại kiến trúc và khu vực khác nhau, mỗi một chỗ đều có đệ tử và cường giả canh gác sâm nghiêm, cẩn thận.
Một đường đi theo Mẫn Nhi, Lạc Nam cảm giác được có vô số ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình đến từ các đệ tử và cả trưởng lão của Đạo Hành Điện...bất quá cũng không có ai nhảy ra khiêu chiến.
Nghĩ lại thì ngoại trừ lần xung đột với Tống Định ở bên ngoài Tứ Thần Trấn Thiên Trận ra thì hắn và Đạo Hành Điện không có ân oán, mà lần xung đột với Tống Định cũng chỉ là hiềm khích nhỏ mà thôi.
Rất nhanh Lạc Nam đã được đưa đến một toà trang viên nằm dưới chân núi ngay trong đại điện, nơi này nằm ở một tầng không gian độc lập, có được quang cảnh đẹp như tranh vẽ, không khí thanh mát trong lành.
Bên trên sườn núi, một con ngựa toàn thân đỏ rực, thần tuấn uy phong đang nằm tắm nắng, toả ra hơi thở oi bức như một vầng mặt trời ở ngay bên cạnh.
Chính là Xích Dương Thiên Mã.
Nhìn từ phía xa, đã có thể thấy một bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc đen búi cao, chiếc cổ ngọc ngà trắng ngần, khí chất nhã nhặn, ngũ quan đẹp tựa nữ thần từ trong cổ tích bước ra.
Hôm nay Khương Lê không khoác trên người tà áo như nữ hoàng, ngược lại trên người chỉ có một bộ váy lụa màu đen ôm nhẹ cơ thể thanh tao mềm mại, lộ ra những đường cong uyển chuyển mê người...
So với y phục nữ hoàng rộng thùng thình mà nàng hay mặc thì bớt đi một phần cao quý nhưng lại càng nhiều hơn vẻ đằm thắm đoan trang.
Lúc này Khương Lê đang pha một ấm trà hương thơm bát ngát, nhìn thấy hắn được Mẫn Nhi đưa đến liền đứng dậy nghênh đón.
Mẫn Nhi ngoan ngoãn thi lễ, hiểu ý rời đi để lại không gian riêng tư cho hai người.
“Đã lâu không thấy công tử, mọi thứ vẫn ổn cả chứ?” Khương Lê đưa mắt nhìn hắn cất giọng nhu hoà.
Lạc Nam âm thầm cảm thán một tiếng, trong số mấy vị hồng nhan hắn nhận thức ở Đạo Địa thì Khương Lê có vẻ là nữ nhân khéo hiểu lòng người nhất, có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ, tính cách của nàng điềm tĩnh trong veo như nước hồ thu.
So với đó, Cầm Dao Nhã tuy rằng cũng khá giống về tính cách nhưng lại nhiều hơn những phần lạnh lùng và kiêu sa.
Được Khương Lê quan tâm, hắn có cảm giác như một vị trượng phu trở về nhà sau những ngày tháng vất vả luôn có thê tử kiên nhẫn chờ đón.
“Mọi thứ đều ổn, chỉ là có chút nhớ nàng.” Hắn vô thức nói.
Khương Lê hơi hoảng hốt, gò má vô thức ửng hồng...hiển nhiên không nghĩ đến hắn sẽ buông ra lời như vậy.
“Công tử đừng trêu thiếp thân.” Nàng nhẹ mỉm cười, làm động tác mời nói:
“Vừa rồi nghe công tử đến nên đã vội pha trà nên mới gọi Mẫn Nhi đi tiếp đón.”
“Haha, có thể uống trà do chính tay nàng pha...lần này đến Đạo Hành Điện không uổng vậy.” Lạc Nam cười một tiếng, chủ động bước đến bên bàn kéo ghế cho Khương Lê, sau đó mới ngồi xuống đối diện với nàng.
Khương Lê rót trà vào cốc đưa về phía hắn.
Lạc Nam nhẹ đặt lên mũi ngửi một hơi, sau đó mới chậm rãi thưởng thức, dáng vẻ tiêu sái thong dong, khác xa hoàn toàn với thời điểm ngửa đầu nốc rượu của Hoạ Thuỷ.
Hai người nhìn nhau, Khương Lê không hỏi gì nhưng Lạc Nam vẫn dùng giọng điệu trầm ấm đem những gì trải qua gần chục năm kể lại một lần, từ việc đến Đạo Hải giúp các thê tử độ kiếp, gặp Bùi Linh Hi, xung đột với Hải Thần Đảo cho đến tiến vào Thâm Uyên Chư Thần tìm kiếm cơ duyên, có được các loại truyền thừa...
Khương Lê một tay chống cằm, như si như say nghe lại những gì hắn đã trải qua...trải nghiệm của nam nhân này vẫn luôn là phong phú đến như thế.
Một người kiên nhẫn kể, một người thích thú nghe, quên mất cả sự tồn tại của thời gian, thỉnh thoảng Lạc Nam uống cạn cốc trà, nàng lại ân cần rót đầy cho hắn.
Không nói những lời tình thoại mùi mẫn, cũng không có những lời ong bướm khiến đối phương thẹn thùng...chỉ có sự yên bình dễ chịu.
Dường như cảm giác được cái gọi là tri kỷ...
...
Cuối tuần vui vẻ nhé cả nhà.
Chúc mọi người ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2899: Truy cùng diệt tận?
Chương 2899: Truy cùng diệt tận?