“Được rồi, số 1 vào đây.”
Giải quyết xong vấn đề thân phận, Lạc Nam hướng ra ngoài gọi một tiếng.
Nhân tuyển số 1 tiến vào trong phòng, sóng lưng thẳng tắp, chắp tay hỏi:
“Chủ công có gì phân phó?”
“Cởi bỏ mặt nạ và áo choàng ra!” Lạc Nam vuốt cằm nói.
“Cái này...” Nhân tuyển số 1 có chút không thích ứng, dù sao thì từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng lộ mặt với bất kỳ ai, cũng chẳng phải vì thẹn thùng mà là vì thói quen của một sát thủ.
Ngay từ lúc là đứa trẻ đã đeo vào mặt nạ, ngay cả sư phụ của nàng là đại trưởng lão cũng không biết mặt thật của nàng, mà đương nhiên nàng cũng chẳng biết mặt thật của sư phụ.
Ở Yểm Ma Điện, hầu hết mọi người đều dựa vào khí tức linh hồn cũng như Yểm Ma để phân biệt lẫn nhau.
“Thế nào? Chẳng lẽ ta ngay cả mặt mũi của thuộc hạ của mình cũng không biết?” Lạc Nam bất mãn nói.
“Thuộc hạ hiểu rồi.” Nhân tuyển số 1 gật gật đầu, một bộ túi da mà thôi, nếu chủ công đã muốn nhìn thì nàng cũng không có lý do từ chối.
Phần phật.
Chậm rãi cởi xuống áo choàng và mặt nạ màu ngân bạc...
Một mỹ nhân hiện ra khiến hai mắt Lạc Nam có chút toả sáng.
Thân thể thon dài linh hoạt đầy uyển chuyển trong một bộ đồ da màu đen ôm sát dáng người, từng đường cong lồi lõm không có khuyết điểm, hai bầu sữa không quá to nhưng đẫy đà vểnh cao, kiều đồn uốn cong yêu kiều đầy mê hoặc.
Thân là một sát thủ phải hoạt động nhiều, tốc độ cao cũng như sự khéo léo bên trong mỗi hành động, việc có được một dáng người hoàn hảo cũng không khó hiểu.
Khiến Lạc Nam bất ngờ chính là ngũ quan hoàn mỹ như được khắc gọt của nàng, mũi quỳnh thẳng tắp, bờ môi hồng xinh, hai mắt đen tuyền thâm thuý, chân mày như hoạ...có vẻ vì muốn linh hoạt trong lúc hành động, mái tóc của nàng được cắt ngắn gọn gàng, khoe ra cái cổ thiên nga và gáy ngọc cao quý, tô điểm thêm phần cá tính.
Tuy nhiên cũng có hai nhược điểm, đầu tiên là màu da của nàng quá trắng nhưng không phải trắng hồng tự nhiên giống nữ nhân bình thường, mà là một màu trắng nhợt nhạt hơi tái đi, nguyên nhân có lẽ là vì luôn che phủ toàn thân và hoạt động trong bóng tối, thiếu sức sống của ánh nắng.
Thứ hai là khuôn mặt của nàng quá lạnh, có thể nói là lạnh như tiền, không có bất cứ dao động cảm xúc nào.
Lạc Nam thầm hô thú vị, thử dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc mũi của nàng trêu chọc.
Nhân tuyển số 1 chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu một chút.
“Sát thủ cũng không cần vô cảm đến mức này.” Lạc Nam bĩu môi.
Nữ nhân của hắn cũng có Lệ Huân, Ỷ Vân, Kỳ Duyên các nàng là sát thủ...nhưng đâu cần vô tình vô cảm, ngay cả một tia cảm xúc cũng không biểu hiện trên khuôn mặt.
“Cười thử xem nào!” Lạc Nam đề nghị.
Nhân tuyển số 1 nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng tinh đều thẳng tắp không chút tỳ vết, cực kỳ xinh đẹp và rạng rỡ.
Nhưng Lạc Nam lại nhíu mày, bởi vì hắn nhìn ra đây là nhân tuyển số 1 đang nhập vai mà thôi, nàng có thể cười như diễn viên chuyên nghiệp nhưng không có một chút vui vẻ nào ẩn chứa bên trong.
“Xem ra phải từ từ thay đổi.” Lạc Nam thầm nghĩ, hắn cũng không ưa thích một cổ máy giết người ở bên cạnh mình, nếu nhân tuyển số 1 vẫn cứ chẳng có cảm xúc, vậy thì thà rằng sử dụng Khôi Lỗi còn hơn.
“Yểm Ma của nàng đâu gọi ra luôn ta xem.” Lạc Nam lại hạ lệnh.
Nhân tuyển số 1 động ý niệm, từ cơ thể của nàng, hư ảnh linh hồn của một mỹ nữ cũng hiện ra bên cạnh.
Giống như một vị hồn nữ mặc váy đen, đôi mắt sắc sảo có đồng tử màu đỏ thẳm, bờ môi đen tuyền, tóc dài như khói bồng bềnh, chân trần trôi nổi trên không trung, diện mạo tuyệt sắc nhưng yêu dị, lạnh lùng băng giá nhìn Lạc Nam chằm chằm, so với nhân tuyển số 1 càng vô cảm hơn.
“Là một nữ Yểm Ma, không tệ.” Lạc Nam hài lòng gật đầu, đánh giá Yểm Ma của nhân tuyển số 1.
Chỉ thấy nữ Yểm Ma này tuy chỉ là Hồn Thiên Đạo Viên Mãn nhưng trên thân thoáng ẩn thoáng hiện khí tức của Thần Đạo Quy Tắc.
“Nàng có khả năng gì?” Lạc Nam hỏi.
Nhưng nữ Yểm Ma không mở miệng trả lời, chỉ khoanh tay trôi nổi giữa không trung, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến hắn như bị câm điếc.
“Bẩm chủ công, nàng ấy vốn là Sát Hồn Yểm Ma, trong chiến đấu gia tăng đại lượng Sát Vực cho ta, sở hữu một đôi Sát Hồn Nhãn có thể công kích trực diện linh hồn đối thủ, ngoài ra còn có Sát Âm Tru Hồn rất mạnh.” Nhân tuyển số 1 thay Yểm Ma của mình giải thích:
“Tuy nhiên sau nhiều năm cùng ta chinh chiến, Sát Hồn Yểm Ma cũng cắn nuốt được rất nhiều Yểm Ma khác, vì vậy năng lực bây giờ rất đa dạng, tiêu biểu là tinh thông cả Thời Gian và Không Gian.”
Lạc Nam gật gật đầu, lại nói: “Nghe nói nàng bỏ ra cái giá không nhỏ để Sát Hồn Yểm Ma có thể lĩnh ngộ Thần Đạo Quy Tắc, vì sao làm được?”
“Ta đã bỏ ra tất cả Điểm Cống Hiến của mình để đổi lấy Thần Cảnh Yểm Ma Thạch từ bảo khố của Yểm Ma Điện.” Nhân tuyển số 1 trả lời.
“Thần Cảnh Yểm Ma Thạch?” Lạc Nam hơi giật mình.
Đây chính là một loại Thần Đạo tài nguyên quý hiếm mà chỉ Yểm Ma Tộc có thể sử dụng, cho phép tiềm thức của Yểm Ma tiến vào bên trong một ảo cảnh cấp Thần Đạo trải nghiệm, từ đó tự cảm ngộ và thu hoạch.
Hắn có chút đáng tiếc, cứ tưởng loại thủ đoạn nắm giữ Thần Đạo Quy Tắc của Sát Hồn Yểm Ma có thể truyền thụ cho Yểm Mộng...nhưng nếu là dựa vào Thần Cảnh Yểm Ma Thạch thì đành chịu, bởi vì chỉ có duy nhất Sát Hồn Yểm Ma từng trải qua ảo cảnh nắm giữ mà thôi, có muốn truyền thụ thì cũng không thể làm được.
Thần Cảnh Yểm Ma Thạch chỉ có thể dùng được một lần.
Đương nhiên vẫn còn biện pháp khác, chính là để Huyễn Mộng thôn phệ cắn nuốt Sát Hồn Yểm Ma, nhưng Lạc Nam chắc chắn sẽ không vô tình đến mức làm ra hành vi như vậy.
“Được rồi, cũng nên đặt tên cho các nàng để dễ xưng hô.” Lạc Nam bắt đầu suy tư.
“Tên?” Nhân tuyển số 1 cùng Sát Hồn Yểm Ma đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự lạ lẫm.
Sát thủ như bọn họ cũng cần tên sao? vì sao vị chủ công này hành động không theo lẽ thường? “Có.” Ánh mắt Lạc Nam loé sáng lên nói:
“Gọi các ngươi là Hắc Bạch Vô Thường.”
“Phốc!” Huyễn Mộng ở một bên nghe xong ho sặc sụa.
Chân mày của số 1 và Sát Hồn Yểm Ma giật giật, lần đầu tiên biểu lộ cảm xúc bất mãn trên khuôn mặt.
“Cái này...không được sao?” Lạc Nam thầm nghĩ, hai người này một kẻ khoác áo choàng bạc, một kẻ là hồn váy đen tuyền, lại hành động trong bóng tối như người ở cõi âm tinh, gọi là Hắc Bạch Vô Thường cũng hợp lý mà, nghe còn rất ngầu...
“Kiến nghị sử dụng tên bình thường một chút.” Ngay cả Lạc Long Nhi, Minh Hà chúng nữ bên trong Phá Đạo Lệnh cũng bày tỏ vẻ bất mãn, cảm thấy giao cho con hàng này đặt tên là một sai lầm.
Cái này cũng gọi là tên sao?
“Nếu đã như vậy...” Lạc Nam vuốt cằm, suy nghĩ hồi lâu mới nói ra:
“Số 1 từ giờ là Ngân Trinh, Sát Hồn Yểm Ma tên gọi Dạ Tố.”
“Ngân Trinh và Dạ Tố...” Nhân tuyển số 1 thì thào, mặc dù cũng không có quá nhiều cảm xúc khác thường nhưng cũng thấy cái tên này rất tốt, ít nhất là so với Hắc Bạch Vô Thường kia tốt hơn nhiều lắm.
“Từ giờ ta là Ngân Trinh, ngươi là Dạ Tố.” Nhân tuyển số 1 nói với Sát Hồn Yểm Ma.
Sát Hồn Yểm Ma lười cùng Lạc Nam nói nhảm, dù sao cũng không thích giao lưu với hắn, tên gì cũng được.
Lạc Nam nhún nhún vai, thái độ của Dạ Tố là quá mức bình thường, dù sao thì ở một nơi như Yểm Ma Điện, từ khi ra đời đã bị nuôi nhốt, huấn luyện như sát thủ, trở thành công cụ chiến đấu, nếu quá mức thân thiện với hắn mới là chuyện lạ đời.
Đúng lúc này cảm giác được có người tiếp cận, Ngân Trinh liền khoác vào áo choàng và mặt nạ, còn Dạ Tố cũng thu hồi về cơ thể.
“Số 69, điện chủ lệnh cho ngươi gặp mặt!”
Bên ngoài vang lên thanh âm của Hồn Pháp Điện Chủ.
...
Lạc Nam lần đầu đặt chân vào Yểm Ma Điện.
Khác với bầu không khí âm u, quỷ bí bên ngoài...bên trong Yểm Ma Điện lại là một quang cảnh trang nghiêm, cổ kính, được chia thành các khu vực khác biệt nhau.
Ngay vừa bước vào trong điện, hai bên có hai pho tượng khổng lồ mang đến một cổ áp bách vô hình khiến linh hồn run rẩy, dường như đang đối mặt với tử thần đòi mạng bất cứ lúc nào.
Pho tượng bên phải là một vị sát thủ đội mũ trùm đầu, toàn thân đen kịch, trong tay cầm một đôi song đao như hai lưỡi liềm cắt ngắn đang lao đến đoạt mạng con mồi.
Pho tượng bên trái là một Yểm Ma có sương khói bay quanh, diện mục dữ tợn, đỉnh đầu mọc sừng, răng nanh bén nhọn như lệ quỷ cùng tám cánh tay như có thể che thiên phủ địa, trấn áp càn khôn.
Lạc Nam suy đoán đây có lẽ là tượng của người sáng lập Yểm Ma Điện cùng với Yểm Ma của y.
Hít nhẹ một hơi, hắn tiếp tục tiến sâu vào bên trong...
Rất nhanh đã vào giữa trung tâm đại điện, nơi có một kiện cốt toạ được đúc thành từ hàng trăm cái đầu lâu, mỗi cái đầu lâu toả ra khí tức Thần Đạo Cảnh được đặt trên đài cao...
Dưới chân cốt toạ là bản đồ thu nhỏ của toàn bộ Đạo Giới, mà bên trên bản đồ cắm đầy các thanh Thần Binh nhuộm máu, có đao, có kiếm, có thương, có mâu...chúng nó toả ra khí tức oán than, biệt khuất, căm hận nhưng lại càng nhiều là bất lực, tạo cảm giác dường như chủ nhân của các thanh Thần Binh này đã ngã xuống đầy uất hận, mà chúng nó cũng bị xem như chiến lợi phẩm mang về nơi này trưng bày.
Thoáng chớp mắt, bên trên cốt toạ bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Đồng tử Lạc Nam co lại, hắn không nhìn thấy người này từ đâu xuất hiện, cũng không nhìn thấy người này rốt cuộc đến bằng cách nào.
Nhưng Lạc Nam có thể suy đoán, vị này chắc hẳn là Yểm Ma Điện Chủ...sở hữu Thời Gian Chi Lực đạt đến mức đăng phong tạo cực, vừa rồi ngay khi thời gian đứng yên trong chớp nhoáng đã hàng lâm mà đến.
Lạc Nam không dám tưởng tượng nếu vừa rồi vị này ra tay với mình, sợ rằng mình ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Đây mới chính là nhân vật có thể đồ thần, loại cảm giác như đối diện với kẻ có thể tước đoạt tính mạng của mình bất cứ lúc nào này Lạc Nam chưa từng trải qua, ngay cả Loạn Hoàng Vũ cũng không mang đến cảm giác nguy hiểm tột cùng như vậy cho hắn.
Lạc Nam càng thêm cẩn thận, đứng thẳng lưng không nói lời nào.
Yểm Ma Điện Chủ ngã lưng nửa nằm nửa ngồi trên cốt toạ, ẩn mình trong một bộ giáp đen bao phủ từ đầu đến chân.
Đây là bộ giáp đen tuyền thuần tuý, bên trên không hề có bất cứ hoạ tiết hay hoa văn nào, chỉ vừa đủ bao trùm toàn thân, lộ ra một đôi mắt hờ hững thâm thuý như có thể nhìn xuống thế gian vạn vật.
Lạc Nam có cảm giác như mình đang đối mặt với một kỵ sĩ hơn là một sát thủ, bất quá hắn vẫn giữ nguyên tắc trầm ổn lạnh lùng, không mở miệng nói tiếng nào, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không làm.
Sát thủ không cần lễ nghĩa như vậy...
Mà Yểm Ma Điện Chủ cũng chỉ hờ hững nhìn hắn, sau đó một tay chậm rãi nâng lên.
Linh Hồn của Lạc Nam theo động tác của đối phương như bị kéo ra ngoài, thình lình diện mạo mờ ảo của linh hồn lúc này chính là Tiểu Ma.
Mà “ký ức” của Tiểu Ma cũng như một thước phim nhanh chóng phản chiếu giữa đại điện.
Từng là thiên tài được Trân Bảo Lâu bồi dưỡng để phò tá Trương tiểu thư, tuy nhiên vì đem lòng cảm mến nàng mà bị trục xuất vào buổi bán đấu giá, đem rao bán để thu về lợi nhuận.
Được Không Mộc Đạo Nhân của Độ Đạo Môn thu vào Thanh Trà Sơn đặt tên là Tiểu Ma, từ tên tiểu đồng một đường nỗ lực, cố gắng tranh đấu và phát triển, ngày càng được Độ Đạo Môn tin cậy, cuối cùng trở thành Thiên Tử của Toàn Chức Đạo Thống trong Độ Đạo Môn.
Trong một lần lịch luyện ở Tứ Đạo Cổ Lâm đụng độ với Nhân Tuyển số 69, sau khi kịch chiến giết được Nhân Tuyển số 69, phát hiện Lệnh Bài Nhân Tuyển, từ đó phối hợp với Độc Nguyền Yểm Ma – Huyễn Mộng của Thiên Âm Đạo Thống với ý đồ lên kế hoạch tham gia Yểm Thiếu Chi Tranh.
Để đảm bảo có đủ thực lực giành chiến thắng, không ngại nguy hiểm lăn lộn vào Thâm Uyên Chư Thần, may mắn đạt được cơ duyên do Ám Nhiên Sát Thần lưu lại, kế thừa Ám Nhiên Chuỷ Thủ.
Bằng vào mưu kế và thực lực của bản thân quét ngang Yểm Thiếu Chi Tranh, trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng.
Mọi thứ có thể nói là thật thật giả giả, đây chính là ký ức và linh hồn mà Lạc Nam thông qua Thần Diện Mặt Nạ phỏng chế đi ra, có được Bá Đạo Quy Tắc và Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh hỗ trợ quả thật là không chút kẻ hở nào, ngay cả cẩn trọng như Bích Tiêu đã xem đi xem lại nhiều lần vẫn cảm thấy vô cùng hợp lý để giải thích cho thân phận của hắn, vì sao hắn có được thiên phú và chiến lực như vậy.
Mà một lần nữa đại tỷ không để hắn thất vọng, chỉ thấy Yểm Ma Điện Chủ phát ra thanh âm, cũng không rõ là truyền âm hay mở miệng nói chuyện:
“Thân là Thiên Tử của Độ Đạo Môn còn muốn đến Yểm Ma Điện làm Yểm Thiếu, dã tâm của ngươi không nhỏ.”
“Cơ hội đến, đương nhiên phải nắm bắt.” Lạc Nam nghiêm nghị đáp.
“Nếu không phải là cơ hội, mà là đại hoạ thì sao?” Yểm Ma Điện Chủ nhàn nhạt hỏi.
“Cơ duyên luôn đi kèm hung hiểm, huống hồ gì là đại cơ duyên như Yểm Thiếu của Yểm Ma Điện?” Lạc Nam cười nhạt:
“Dù biết chắc phải chết, cũng phải liều lĩnh thử một lần.”
“Không tệ...” Yểm Ma Điện Chủ nhẹ gật đầu:
“Có quyết đoán, có bản lĩnh cũng có thực lực, hoàn toàn đủ tư cách trở thành Yểm Thiếu thế hệ này, ngươi được công nhận, địa vị tại Yểm Ma Điện chỉ dưới bổn toạ.”
“KENG, hoàn thành nhiệm vụ Yểm Thiếu, nhận được hai lần triệu hoán ngẫu nhiên.” Hệ Thống cùng lúc vang lên thanh âm.
Lạc Nam thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng thành công.
“Nghe cho rõ, nhiệm vụ quan trọng nhất bổn toạ giao cho ngươi trong thế hệ này...”
Nhưng lời tiếp theo của Yểm Ma Điện Chủ lại khiến sống lưng hắn chợt lạnh lẽo:
“Săn giết kẻ đang đứng đầu Ngũ Châu Tứ Vực – Lạc Nam.”
...
Chúc cả nhà tối đầu tuần vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2911: Yểm Thiếu - nhiệm vụ bất khả thi
Chương 2911: Yểm Thiếu - nhiệm vụ bất khả thi