Chương 1177: Lịch Sử Chân Thật
Trên bầu trời của lịch sử phản chiếu, tinh không vặn vẹo, tinh tú mờ ảo, vô số bọt khí lấp lánh thiếu đi sắc đỏ của bảy màu.
Mà sắc đỏ, lại ẩn trong ánh sáng.
Sóng cực quang đỏ thẫm, tựa như đang chiến đấu với muôn màu sắc!
Trong Quang ảnh, Cực Quang Tiên Chủ và bàn tay già nua kia vẫn đang tiến gần.
Hứa Thanh cảm nhận được cảnh tượng này, hắn chợt nhớ về Đại Ma Vương mà hắn từng thấy ở tầng thế giới thứ hai...
Tất cả những gì trên trời này, có chút tương tự với tầng thế giới thứ hai.
Còn về cánh cổng thời không đang sừng sững trên vùng đất hoang tàn, cũng đang lấp lánh.
Chỉ là ánh sáng không còn đa sắc, chỉ còn đen trắng.
Vì thế cánh cổng thời không kia, nhìn như cổng, cũng như gương.
Giống như những gì đã thấy ở tầng thế giới thứ nhất.
Một tia tỉnh ngộ, lan tỏa như gợn sóng trong ý thức của Hứa Thanh.
Đồng thời, hắn còn phát hiện ánh sáng đen trắng tỏa ra từ cánh cổng thời không, thực ra không phải từng tia một, mà như bụi sáng, tản mát ra.
Lan tỏa xung quanh Cực Quang Thiếu Chủ và Linh Phượng Tiên Tử, không ngừng hòa vào cơ thể của Cực Quang Thiếu Chủ, và với ý thức của mình... tạo thành cộng hưởng.
Đối với điều này, Hứa Thanh không quá bất ngờ.
Cát bụi thời không, vì hắn mà thành, sóng thời không, do hắn dấy lên.
Vì vậy cánh cổng thời không được tạo thành, tự nhiên cũng kết nối với thời không hiến của hắn, được Cực Quang Thiếu Chủ và Linh Phượng mượn dùng, lấy ký ức cổ xưa của bản thân làm điểm, trở thành sợi dây liên kết giữa quá khứ và hiện tại.
Cho nên chuyến đi bước vào lịch sử chân thật này, cần Hứa Thanh đi chứng kiến.
"Tiểu hữu, có thể chăng? Cùng vợ chồng ta, quay về quá khứ một chuyến."
Cực Quang Thiếu Chủ khẽ lẩm bẩm, âm thanh rơi vào hư vô, rơi bên tai Linh Phượng, cũng rơi vào ý thức của Hứa Thanh.
Giọng y nhẹ nhàng, còn Linh Phượng bên cạnh ánh mắt dịu dàng, cam kết.
"Tiểu hữu, ngươi là ân nhân của chúng ta, chuyến đi này bất kể chúng ta sống chết ra sao, nhưng ở đây của ngươi, chúng ta nhất định bảo vệ bình an!"
Hứa Thanh im lặng, cảm nhận Thiếu Chủ, cảm nhận Linh Phượng, cuối cùng...
"Được!"
"Cảm tạ..."
Cực Quang Thiếu Chủ khẽ nói, Linh Phượng Tiên Tử cũng vậy.
Sau đó, hai người nắm tay nhau, nhìn nhau chăm chú rồi, hướng về cánh cổng thời không, bước một bước!
Tựa như, bước vào trước tầng thế giới thứ nhất.
Bước về... lịch sử chân thật!
...
Lịch sử, xảy ra trong thời gian, nó là tuế nguyệt, cũng là cát bụi và bùn đọng dưới dòng sông quang âm.
Hơn nữa là ghi chép và phản ánh về thời gian.
Mà bản thân thời gian, lại là bối cảnh và khung sườn của sự phát triển lịch sử.
Vì thế người ta có thể thông qua thời gian, để tổ chức và giải thích những sự kiện quá khứ, nhưng tương tự, trong quá trình này, thời gian cũng sẽ thông qua sự tiến hóa của lịch sử, để thể hiện dòng chảy và biến đổi của chính mình!
Đối với người thường mà nói, việc này hơn hết là khái niệm, nhưng đối với tu sĩ nắm giữ thời không hiến mà nói, đây là... cơ duyên tuyệt thế để bổ sung nhận thức của bản thân!
Còn về phản chiếu, đó là đặt một tấm gương, trên dòng sông này, vì thế tấm gương tự nhiên sẽ phản chiếu ra hình ảnh của đoạn sông được bao phủ.
Hình ảnh này, chính là lịch sử được phản chiếu.
"Sự hình thành của nó, là do hiến trước kia của ta biến hóa."
Trong gương, bóng dáng của Cực Quang Thiếu Chủ và Linh Phượng Tiên Tử, chậm rãi bước ra, đứng trên dòng sông thời gian, y khẽ mở miệng.
Nói với Hứa Thanh.
Nội tâm Hứa Thanh, có sự xác minh, nhận thức về thời gian hiến được bổ sung thêm nhiều, sau đó truyền ra thần niệm.
"Cho nên tất cả ở đây, thực ra đều do chủ quan hình thành, vì người ta cho rằng dáng vẻ của thời không có thể là dòng sông, nên nó là vậy."
Cực Quang Thiếu Chủ nghe xong, mỉm cười.
"Câu này, phụ thân ta cũng từng nói."
Trong lúc nói chuyện, Cực Quang Thiếu Chủ nắm tay Linh Phượng Tiên Tử, bước một bước xuống dòng sông bên dưới, chìm vào trong sông, rơi xuống cát bụi và bùn đọng dưới đáy sông.
Tiến về phía trước, ngược dòng mà lên.
Theo bước chân hạ xuống, cát bụi và bùn đọng bị dẫm lên, đều lấp lánh, phiêu động.
Nhìn như có sự thay đổi, nhưng khi bước chân Cực Quang Thiếu Chủ rời đi, chúng lại tự khôi phục, không hề lệch khỏi vị trí chút nào.
Hiện tượng này, thu hút sự chú ý của Hứa Thanh.
"Về việc này, phụ thân ta từng có lời giải thích." Lần này giải đáp cho Hứa Thanh, không phải Cực Quang Thiếu Chủ, mà là thê tử của y, Linh Phượng Tiên Tử.
Nàng khẽ mở miệng.
"Vì thời không quá khứ, như trang sách lật qua, theo thời gian trôi đi, không còn tồn tại, nên dấu vết để lại, đều có ẩn bí, những ẩn bí này, sẽ tự thành trật tự."
Hứa Thanh nghe xong trầm ngâm.
Hiến của Cửu Ngạn Tiên Chủ, là bí, điều này hiển nhiên là lịch sử mà đối phương nhìn thấy theo phương hướng của mình.
Góc độ khác nhau, sẽ khiến lịch sử và thời gian, càng thêm toàn diện.
Vì thế đi trong dòng sông thời không, đi trên cát bụi được hóa thành từ lịch sử này, phần cơ duyên tuyệt thế này, khiến Hứa Thanh có nhiều cảm ngộ, cũng hoàn toàn lan tỏa thời không hiến của bản thân trong dòng sông thời không này.
Dần dần, thời không hiến của hắn, nổi sóng.
Sóng này càng lúc càng lớn, thành xoáy nước, hấp thu nhận thức về thời không.
Cuối cùng hóa thành sự cuộn trào chưa từng có, lan tỏa tám phương, như dòng chảy ngầm cuốn lên cát bụi.
Mà mỗi hạt cát lấp lánh, đều ẩn chứa hình ảnh thời không.
Lúc này, lần lượt in vào tâm hắn.
Đối với Hứa Thanh tu luyện thời không hiến mà nói, không có tạo hóa nào, có thể sánh bằng việc đặt mình trong thời gian, lại siêu thoát bên ngoài thời gian như hiện tại.
Sự biến hóa xung quanh, Cực Quang Thiếu Chủ và Linh Phượng Tiên Tử, tự nhiên cảm nhận được.
Họ nhìn nhau một cái, sau đó... bước chân trở nên chậm hơn rất nhiều.
Tuy trong lòng khao khát mục đích, cũng hy vọng đến nhanh hơn.
Nhưng... đã là cơ duyên tạo hóa tuyệt thế đối với Hứa Thanh, thì họ sẵn lòng thành toàn.
Giống như đối phương, sẵn lòng thành toàn họ vậy.
Vì thế, trên đường tiến lên, trải nghiệm tự thân từ hiện tại quay về lịch sử phản chiếu, rồi từ lịch sử phản chiếu đi đến tuế nguyệt quá khứ chân chính này, khiến sự bổ sung nhận thức về thời không của Hứa Thanh, có thể nói là vô thượng.
Mà khi sự bổ sung này đến cực điểm, tiếng vỡ vụn khó tả, vang vọng trong ý thức của Hứa Thanh.
Đó là âm thanh của một đạo khóa trên thời không hiến được mở ra.
Vô số cát thời không, trong khoảnh khắc khóa được mở ra, dữ dội cuộn trào, từ tám phương hội tụ lại, vây quanh bốn phía, đổ vào ý thức của Hứa Thanh.
Số lượng đó, vượt xa đồng hồ cát trước đây!
Cho đến, trong dòng sông thời gian này, bước chân của Cực Quang Thiếu Chủ và Linh Phượng Tiên Tử, tiến gần đến đích, đặt đến thời điểm nguyên điểm ký ức của họ...
Một tiếng thở dài, vang vọng trong thời gian này.
Cuốn lên cát bụi, gợn sóng dòng sông, mượn thời không hiến của Hứa Thanh, tạo thành từng trang sách lịch sử mà Cực Quang Thiếu Chủ có thể thấy, trước mặt họ, chậm rãi mở ra, thay thế tất cả.
Dòng sông thời không tan biến, tiên cung năm xưa hiện ra trước mắt.
Chỉ là trong tầm nhìn dường như có một lớp sa mạc, chỉ có thể nhìn hoa trong sương mù, ngắm trăng trong nước...
Tất cả đều có chút mơ hồ.
Mà trong sự mơ hồ này, Hứa Thanh nhìn thấy một bóng dáng.
Đó là Cực Quang Tiên Chủ.
Y mặc bạch y, mái tóc trắng, đứng một mình trước một ngọn băng sơn.
Thần tình đắng chát, mơ hồ, còn ẩn chứa nỗi bi thương nồng đậm, mà những cảm xúc này hội tụ lại với nhau, hóa thành cô độc.
"Những năm tháng sau này, chỉ còn cha con ta... ta sẽ bầu bạn cùng con lớn lên."
Trong băng sơn, phong ấn một đứa bé.
Thân phận của đứa bé này, không cần nói cũng rõ.
Hình ảnh càng thêm mơ hồ, tựa như tuế nguyệt bị người xoay động, tăng tốc dòng chảy, mơ hồ có thể thấy đứa bé trong sự bầu bạn của Cực Quang Tiên Chủ dần dần lớn lên.
Trong khoảng thời gian đó, có sự ấm áp của những tiếng bi bô tập nói.
Có tiếng cười vui khi được cha bế lên.
Có niềm vui sướng khi nắm tay nhau cùng leo lên đỉnh núi cao.
Cũng có lời nói vang vọng khi thiếu niên ngồi trên vai cha, chỉ lên bầu trời lúc bình minh.
"Phụ thân, con muốn mặt trời và mặt trăng, luôn tồn tại, con thích chúng."
Cực Quang Tiên Chủ mỉm cười, dường như trong sự đồng hành này, đối với y, cũng là một sự chữa lành.
Mà tiên cung vốn hoang vắng, cũng dần có người.
Có tùy tùng, có người theo phò, có đệ tử, thậm chí Hứa Thanh còn thấy bóng dáng của Đệ Tứ Chân Quân, họ lần lượt xuất hiện, mỗi người đều mỉm cười.
Tôn kính Tiên Chủ, yêu thương Thiếu Chủ, cùng nhau đồng hành, xem Thiếu Chủ trưởng thành.
Tiên cung, tràn ngập ánh sáng.
...
Nhưng điều tốt đẹp, chỉ là ngắn ngủi.
Theo trang sách lịch sử lật qua, theo thời gian trôi đi, ánh sáng của tiên cung, vào ngày này trở nên ảm đạm, đột nhiên... biến mất.
Sắc đen, lan tràn khắp trời đất của tiên cung, lan tràn khắp mọi góc.
Tiên Chủ bước ra từ bóng tối, không còn là trường bào màu trắng.
Y mặc y phục màu đen, mái tóc đen phiêu tán khắp tiên cung, mang theo ánh mắt lạnh lùng, đón nhận sự giáng lâm của sát nghiệt.
Y tự tay... bóp chết người theo phò của mình, xóa sổ tùy tùng, thậm chí tàn nhẫn chém giết đệ tử của chính mình.
Bốn đệ tử, toàn bộ chết thảm.
Cả tiên cung, bốn phía tanh máu.
Máu tươi, chảy trên mặt đất, thịt vụn, dính trên kiến trúc.
Cho đến khi tiên cung trở nên tĩnh lặng, trong biển máu, chỉ có một thiếu niên co ro ở đó, run rẩy, thần sắc kinh hãi, rơi vào tuyệt vọng vô tận.
Mà trước mặt hắn, dưới sự hội tụ của màu đen, bóng dáng phụ thân hắn phiêu tán, chậm rãi giơ tay lên.
Chỉ là bàn tay này, đang run rẩy, màu đen đang cuộn trào.
Thần sắc của y, cũng đang vặn vẹo dữ dội, tựa như đang giãy giụa, đang kìm nén, cho đến cuối cùng... khi tay y hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu thiếu niên.
Mà ánh sáng ban mai, cùng với nước mắt, đồng thời rơi trên mặt thiếu niên.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Y bào của Tiên Chủ trở thành màu trắng, tóc đen hóa tóc trắng, y ôm lấy thiếu niên đang run rẩy, đắng chát lẩm bẩm.
Sau đó, xóa đi ký ức của thiếu niên, xóa đi máu tanh của tiên cung.
Mà khi thiếu niên tỉnh lại, ánh dương rực rỡ, tất cả mọi người trong tiên cung đều ở đó, nụ cười của họ không có chút thay đổi nào, hành vi của họ không có chút bất thường nào.
Giống như lúc họ còn sống, bầu bạn cùng thiếu niên, tiếp tục bước đi trong niềm vui.
Điều duy nhất khác biệt là, từ ngày này bắt đầu, Cực Quang Tiên Chủ bảo thiếu niên, khi đêm đen buông xuống, đừng đến gặp ta.
Mà dưới đại điện của Tiên Chủ, cũng xuất hiện địa cung, xuất hiện xiềng xích, mỗi khi đêm đến, nơi đó sẽ vang vọng tiếng rống đau đớn mà không ai có thể nghe thấy.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm...
Thiếu niên trưởng thành, cảm ngộ được hiến của bản thân, đó là một loại hiến đặc biệt, tên là Kính.
Nhưng hiến này... lại bị mông lung thay đổi.
Vào đêm phát hiện hiến của con trai bị thay đổi, nỗi đau trong địa cung vượt qua những lần trước, cho đến... màu đen một lần nữa nhuộm đỏ cả tiên cung.
Và rồi, khi trời sáng, tất cả như thường.
Vốn dĩ, tuế nguyệt sẽ trôi qua như vậy mãi, lan tỏa trong đám chúng sinh hư ảo này, lan tỏa trong thế giới chỉ có cha con họ.
Cho đến một ngày, một thiếu nữ mang theo chấp niệm mà đến.
Vì thế người sống, thành ba người.
Vì thế đại hôn, hiện ra trước mắt.
Tấu chương xong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một đen, một trắng, tóc đen áo đen, tóc trắng áo trắng, vợ chết sớm. cố hồi sinh vợ, có thằng con trai.
Tự dưng thấy giống thanh niên nào đó ở động phủ.