Chương 1179: Dư Hương
Những cảnh tượng lịch sử, gợn sóng trong màu máu đó.
Vô số hạt cát lay động, chảy trôi, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lưu động trong dòng chảy ngầm của sông thời gian.
Bên ngoài ánh sáng, Cực Quang thiếu chủ đờ đẫn nhìn tất cả trước mặt.
Những lời nói năm xưa mà hắn không thể nghe thấy do ý thức bị cách ly, giờ đây, cùng với sự lấp lánh của những cảnh tượng lịch sử, hắn đã nghe được tất cả.
Thì ra, mọi thứ ở tiên cung thuở nhỏ đều là giả.
Thì ra, việc phụ thân phản đạo, là để cầu chết.
Thì ra, nhân quả của việc cầu chết, là để bảo vệ bản thân hắn.
Thân thể hắn run rẩy, nhìn người cha lao về phía Tiên Tôn trong cảnh tượng, nước mắt chảy dài.
Xưa kia, hắn không hiểu vì sao phụ thân lại như vậy, đối với vị tổ phụ Tiên Tôn này... càng không thể tha thứ.
Nhưng lúc này, sau khi nhìn thấy sự thật, trong hắn chỉ còn lại đắng cay.
Bên cạnh, Linh Phượng tiên tử khẽ thở dài, bàn tay nắm lấy vẫn không hề buông ra chút nào.
Còn phía Hứa Thanh, với tư cách người quan sát, trong lòng hắn cũng có gợn sóng.
Sự thật trong lịch sử này, dường như không có bên nào sai cả.
Tiên chủ có sai không... Vì không muốn nỗi đau tiếp diễn, hắn chọn phản đạo cầu chết, dùng cách này để đoạn tuyệt Thần Ách trên thân, khiến con cháu không phải đau khổ như hắn.
Đây là thể hiện của tình phụ tử, nên hắn không có sai.
Vậy Tiên Tôn có sai không... Vì cả Đệ ngũ tinh hoàn, hắn hy sinh cả một dòng tộc của mình, bỏ tiểu ngã để toàn đại ngã, điều này cũng không có sai.
Hơn nữa nhìn cảnh tượng lịch sử này, thực ra... phương pháp giải quyết mà Cực Quang tiên chủ nói, hiển nhiên với năng lực của Tiên Tôn, hắn sớm đã biết rõ.
Hắn biết rõ, chỉ cần vào thời khắc cơ hội đến, tự tay giết chết Cực Quang tiên chủ, là có thể hóa giải tất cả, cũng không cần dựa vào phương pháp tiêu ma đời đời kế tiếp để giải quyết.
Với năng lực của hắn, đương nhiên cũng có thể khiến thời cơ này đến sớm hơn, không cần đợi đến hiện tại.
Nhưng, vì cả Đệ ngũ tinh hoàn, kẻ đã dâng hiến gần như tất cả là hắn, lại chọn phớt lờ lựa chọn này.
Cảm xúc ẩn chứa trong đó, cũng là tình phụ tử.
Hắn không muốn, mất đi con trai của mình.
Cho nên, rõ ràng đã có phương pháp đơn giản và trực tiếp hơn, nhưng trước đó, hắn thà chọn tiêu ma đời đời.
Ít nhất, cứ tiếp tục như vậy, sinh mệnh của Cực Quang tiên chủ, vẫn còn tồn tại.
"Hắn yêu con trai, không nỡ giết, mà con trai cũng yêu con, thà chọn tự vẫn, không nỡ để kéo dài."
Hứa Thanh thầm lẩm bẩm trong lòng.
Mà lúc này, những cảnh tượng lịch sử, vẫn đang trôi chảy.
Tiên Tôn mênh mông như tinh không, từ đầu đến cuối, chỉ nói mỗi câu đầu tiên đó.
Sau đó, luôn im lặng.
Ngay cả khi Cực Quang tiên chủ tỏa ra ánh sáng đỏ rực, cầu chết cận kề, hắn vẫn im lặng.
Dù cho ánh sáng lấp lánh giữa tiếng ầm vang, hiến pháp từ Cực Quang tiên chủ đang ăn mòn tất cả, hắn vẫn chọn im lặng.
Mặc cho tiên chủ ra tay.
Cho đến khi, mái tóc bạc của Cực Quang tiên chủ, dần dần trở thành tóc đen.
Cho đến khi, bạch y của hắn, từ từ biến thành hắc bào.
Cho đến khi, khí tức thần linh, trên người Cực Quang tiên chủ, bắt đầu bộc phát...
Tiếng cười điên cuồng càng lúc càng lớn, tiếng gào thét như xé họng, vang vọng chấn động thiên địa.
Từng tiếng "giết ta" đó, làm gợn sóng cảnh tượng lịch sử, vặn vẹo tất cả, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Thần Tôn, dường như sắp từ trên người Cực Quang tiên chủ, quay trở về!
Tiên Tôn mới nhắm mắt lại, chậm rãi, từ từ, giơ tay lên.
Nhẹ nhàng buông xuống.
Như năm xưa còn ở tiểu thế giới, hắn vuốt ve đầu con yêu, cười nói, đợi khi con lớn lên, ta sẽ đưa con đi xem tinh không bên ngoài.
Hắn đã làm được.
Giữa tiếng ầm vang, theo bàn tay hắn hạ xuống, thân thể Cực Quang tiên chủ như tro bay, dần dần tan biến, cho đến khi hóa thành những đốm sáng màu đỏ, hòa vào cực quang khắp trời.
Tan biến, không thấy.
Thần hình, đều diệt.
Từ đây luân hồi, không còn hắn nữa.
Trong ánh sáng, đôi mắt nhắm nghiền của Tiên Tôn, không hề mở ra.
Hắn lặng lẽ đứng nơi đó, thân ảnh tiêu điều.
Mãi đến lâu sau, hắn xoay người, bước về phương xa.
Thân ảnh cô độc đó, cái lưng vốn luôn thẳng tắp, tựa hồ trong lúc rời đi, dường như đã cong xuống rất nhiều.
Dường như, lúc này đây, hắn không còn là Tiên Tôn của Đệ ngũ tinh hoàn nữa.
Hắn chỉ là một lão nhân cô độc đang chìm trong đắng cay sau khi mất đi đứa con yêu.
Dần dần mờ ảo, cuối cùng... hòa vào tinh không.
Mà trong tinh không, vang lên tiếng lẩm bẩm trầm thấp.
"Cực Quang, hắn là vì... cho ngươi, cho Tiên Tôn, cho thương sinh một lý do chính đáng, để có thể giết chết hắn...
Nhờ đó, giải thoát cho bản thân...
Giải thoát cho ngươi...
Cũng giải thoát cho Tiên Tôn..."
"Thành toàn cho tất cả mọi người."
Giữa tiếng nói phiêu diêu, trong cảnh tượng lịch sử, xuất hiện từng sợi tơ mảnh.
Những sợi tơ này, chảy trôi giữa những hạt cát, đó là bí mật của lịch sử.
Chúng dần dần hội tụ lại với nhau, hình thành một thân ảnh, xuất hiện trong cảnh tượng lịch sử, xuất hiện trước... mặt Cực Quang tiên chủ và Linh Phượng tiên tử. (lão Nhĩ có lẽ nhầm, có lẽ là thiếu chủ)
Cửu Ngạn tiên chủ.
Cực Quang im lặng, Linh Phượng cúi đầu.
"Và đoạn lịch sử này..."
Cửu Ngạn lắc đầu.
"Đoạn lịch sử này, dưới cấp Tiên chủ, không được phép nhìn thấy, không được phép biết đến, bởi vì tuy Thần Ách đã đoạn tuyệt, nhưng chỉ cần bị người biết đến, sẽ tồn tại khả năng sinh ra nhân quả, hình thành dấu vết."
"Cấp Tiên chủ, còn có thể tránh được, nhưng dưới cấp Tiên chủ, rủi ro cực kỳ lớn."
"Đây cũng là lý do vì sao phụ thân ngươi và ta, phải cách ly các ngươi."
Cửu Ngạn nhẹ giọng mở lời.
"Mà lúc này, các ngươi đã nhìn thấy, đã biết được... cho nên, thực ra đối với Tiên Tôn mà nói, vì tương lai của Đệ ngũ tinh hoàn, xóa bỏ các ngươi, mới là lựa chọn tốt nhất và chắc chắn nhất."
"Nhưng một mặt, một người là con gái ta, là con dâu của hắn."
"Người kia là cháu trai của hắn, hơn nữa trong cơ thể có Bất Diệt Nhật Nguyệt sinh ra từ Mệnh Tu hành cùng lúc với Tu Sĩ Chi Thổ của Đệ ngũ tinh hoàn, không thể bị hủy."
"Còn một nguyên nhân nữa, là..."
Cửu Ngạn tiên chủ dừng lại một chút.
"Hắn đã mềm lòng."
"Vị lão nhân có thể từ bỏ tất cả vì Đệ ngũ tinh hoàn này, hắn, cuối cùng vẫn mềm lòng."
"Hắn chọn, tự mình gánh vác nhân quả của hai người các ngươi."
"Bây giờ, hãy rời đi."
Cửu Ngạn giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy về phía trước.
Tức thì gợn sóng lịch sử cuộn trào, sóng hoa sông thời gian dâng lên, một lực không thể kháng cự cuốn đến, muốn đưa Cực Quang thiếu chủ và Linh Phượng tiên tử ra khỏi nơi này...
Mà thân ảnh của hắn, cũng xoay người bước về phía tinh không, tất cả phía sau lưng đều đang mờ nhạt.
Nhìn tất cả sắp tan biến.
Bên phía Cực quang thiếu chủ, đột nhiên ngẩng đầu.
"Nhân quả của việc này của ta và Linh Phượng, Tiên Tôn gánh vác, nhưng trong cơ thể ta còn một tia ý thức, là ân nhân của ta, hắn..."
"Hắn không sao." Cửu Ngạn tiên chủ đang rời xa, nhạt giọng mở lời.
"Nhân quả trên người hắn, Tiên Tôn gánh không nổi, còn về Thần Ách... Nó cũng không dám." ( VL ảo thật đấy =)))
Giữa tiếng nói vang vọng, sóng lớn sông thời gian dâng lên, nhấn chìm tất cả, cũng cuốn những hạt cát không thuộc về nơi này trong sóng hoa, rơi vào tấm gương trên sông.
Sau đó, tấm gương tan biến.
...
Khi tất cả trở nên rõ ràng trở lại, tiên cung hiện ra trước mắt.
Không phải là phế tích lúc rời đi, tất cả như cũ, giữ lại ở thời khắc đại hôn.
Chỉ là không còn người huyên náo.
Chỉ còn, thân ảnh của Cực Quang thiếu chủ và Linh Phượng tiên tử, cùng với... một tia thân hình mơ hồ được hóa thành từ ý thức.
Đó là Hứa Thanh.
Vào thời khắc quay về, hắn đã thoát ra khỏi cơ thể Cực Quang tiên chủ, lúc này lơ lửng giữa không trung, nhìn tiên cung, nhìn Cực Quang thiếu chủ và Linh Phượng tiên tử.
Những chuyện xảy ra ở đây, như một giấc mơ.
Và tất cả trong sông thời gian, càng như một giấc mộng.
Lúc này, giấc mộng sắp tỉnh lại.
Mà thu hoạch, đối với Hứa Thanh mà nói, có thể nói là cực kỳ lớn.
Thời Không hiến pháp của hắn, sau khi trải qua tất cả này, đã bổ sung gần như toàn bộ nhận thức.
Hắn có thể cảm nhận được, khoảng cách đến đột phá...
Chỉ còn thiếu một phương hướng.
Phương hướng này, cần hắn tự chọn lựa.
Khoảnh khắc định ra, chính là thời điểm phá khai.
Còn về sự thật biết được trong mộng, nhân quả do nó dẫn đến, Hứa Thanh không để tâm.
Dù Cửu Ngạn tiên chủ không nói câu đó, Hứa Thanh cũng không quan tâm đến điều này.
Bởi vì nhân quả của Thần Linh Tàn diện, đủ để áp chế tất cả rồi.
Nếu Thần Ách kia thật sự tìm đến mình, muốn thông qua mình để dẫn Thần Tôn quay về, thì... Hứa Thanh nghĩ Thượng Hoang tàn diện, có lẽ sẽ càng vui vẻ hơn.
Chỉ là, sau khi biết được sự thật lịch sử, cảm xúc mang lại cho nội tâm vẫn đang lan tỏa.
Vì thế, Hứa Thanh nhìn về phía Cực Quang thiếu chủ và Linh Phượng tiên tử.
Hai người im lặng.
Hồi lâu sau, Cực Quang thiếu chủ giơ tay lên, vung một cái, một mảnh thời gian sa lạp bay ra, hội tụ thành một cái đồng hồ cát trước mặt Hứa Thanh.
Cát bên trong vượt qua lúc trước.
Không còn là một canh giờ, mà là một ngày.
"Tiểu hữu, trên con đường này... cảm ơn ngươi."
Cực Quang thiếu chủ nhìn Hứa Thanh, nhẹ giọng mở lời.
"Ta đã không còn tiếc nuối, tiếp theo, ta sẽ chọn rời đi, theo ý nguyện của phụ thân ta, đi sống cuộc đời của mình..."
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Linh Phượng tiên tử bên cạnh.
Linh Phượng ánh mắt dịu dàng, khẽ gật đầu.
Vì thế trên mặt Cực Quang lộ ra nụ cười, nụ cười này mang theo nỗi u sầu về quá khứ, cũng ẩn chứa sự giải thoát.
Sau đó, họ bước lên, đi lên bầu trời, đi lên hư vô.
Và toàn bộ thế giới, cũng theo sự rời đi của họ, bắt đầu mờ nhạt, tựa hồ tuế nguyệt vào khoảnh khắc này đã chảy trôi ngàn vạn năm tại địa phương này, muốn phong hóa tất cả.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn hai người trên không trung, bên tai vang lên âm thanh từ thiên mạc.
"Tiểu hữu, Thời Không hiến pháp của ngươi, thực ra ta không giúp được ngươi nhiều."
"Nhưng ta nhớ năm đó phụ thân ta từng nói, sau thời không..."
"Là bình hành!"
Khoảnh khắc câu nói này truyền đến, trong chớp mắt rơi vào ý thức của Hứa Thanh, như vô số lôi đình ầm vang, khiến đôi mắt Hứa Thanh trong khoảnh khắc, lộ ra ánh sáng cực kỳ mãnh liệt.
Như được khai nhãn đột ngột.
Hắn, đã lĩnh ngộ!
Mà âm thanh từ thiên tĩng, lúc này vẫn đang vang vọng.
"Ta tặng ngươi quyền sở hữu tiên cung, để lại tất cả nơi này cho ngươi."
"Với sự hiểu biết về thời không hiện tại của ngươi, hẳn có thể lĩnh ngộ."
"Về sau... hữu duyên tái ngộ."
"Tiểu hữu, cảm ơn ngươi đã giúp ta, cũng như giúp phu quân của ta tất cả điều này, sau này ngươi có thể đi một chuyến đến Thần Linh huyết hà, ta ở nơi đó... để lại cho ngươi một món quà."
Câu cuối cùng, là do Linh Phượng tiên tử nói.
Và theo lời nói của họ truyền đến, theo thân ảnh rời xa, sự phong hóa của toàn bộ tiên cung này, càng thêm tăng tốc.
Trong thời gian ngắn ngủi vài hơi thở, cùng lúc Hứa Thanh tâm thần lĩnh ngộ phương hướng, nơi này đã trải qua ngàn vạn năm.
Tất cả kiến trúc, cuối cùng cùng với bản thân thế giới này, hóa thành tro bay, tán đi.
Gợn sóng thời không từ tầng thế giới thứ tư này, cũng theo đó tiêu tán.
Nhưng, trong lòng Hứa Thanh, dòng nước được hình thành bởi Thời Không hiến pháp của hắn.
Đã từ dòng chảy nhỏ bé, trở nên hùng vĩ như sông rồi.
(Hết chương)