(không phải Táng Kiếm Mộ thân truyền, tự hành tránh xem, như gặp phải phản phệ, tự gánh lấy hậu quả... Ôn Đình)
Thời điểm rét buốt, thời điểm cuối cùng của võ đạo, loài sinh ra sống không thọ, mọi âm thanh mất tiếng. Đêm ở đất Kỳ Lê, bầu trời thưa thớt sao, cầu vồng dài hiện ra, rồi trời cao cũng quang tạnh. Giữa trời mặt trăng u ám, hèn hạ như chuột sói, cúi đầu cũng được đạo dung nạp, ngọc linh thoát đá, vua chúa không được ch.ết tử tế. Là lấy khói sóng vạn dặm, không thấy long giao, núi tuyết ngàn thước, xương trắng mệt mỏi xây. Mịt mờ, nơi hoang dã phủ sương mù, cỏ khô đá héo, rườm rà thay, sương giá đọng lại kết thành hình, ánh mắt quỷ quyệt nhìn chòng chọc. Nếm hạt kê mà chẳng thấy vị gì, khát máu mà vui, thân thể không thể giãn nở, si thần vọng tưởng.
Mầm mống tu hành sinh ra chướng ngại, chim thú hóa yêu, cây xanh dần phai tàn, chuyển sang màu xám tro, che lấp mây duỗi trảo. Phàm ai muốn gần đạo, dù bước gấp cũng chẳng thể tiến thêm, người xa đạo, mỗi bước lại thêm muôn trượng cách. Âm dương điên đảo, cương thường hỗn loạn, ngày đêm mất cơ hội, đại thế nghịch phản. Tất cả không mang tướng sống, thì hiển lộ sự nghịch dị, tất cả có tướng sống, thì rồi cũng mất đi dung mạo. Bèo tấm không quan trọng, nuốt biển cả chia trong bụng, cỏ dại không nói, cười trụ trời gãy tại gió thu. Thiên tai tất đến, cảnh hoang tàn khắp nơi, đại thiên như thế, bình minh nay khác gì xưa?
Đá lởm chởm núi động, thác nước xuyên đoạn, rồng ngủ đông tỉnh, thận mộng sinh. Hỗn độn đoàn tụ hoàn vũ, âm dương hợp lại một mạch. Đế Anh co rút tàn tạ, sinh linh tự hành sinh sôi, Bồ Đề sum sê, chúng ta thụ đạo trường sinh. Thân linh ý hợp, mắt không thần phật, tâm niệm thần tỉnh, bên ta vì ta. Bọ gậy chưa thành hình, còn đồ ăn thiên đạo, ba hương tự lễ, dám khiến tổ thần đẫm máu. Sau này mệnh từ ta định, vận từ ta tay, này mộng đã đoạn, duyên đạo cửa mở.
Thế là bầu trời rách ra, sắc trấn năm trụ. Nói Huyền Thương, nói Độc Tôn, nói Nộ Tiên, nói Hữu Tứ, nói Thái Thành. Điểm mà chủ thần, chủ đế, chủ phật, chủ hung, chủ huyền. Tại sao không ma? Tránh sấm không ma.
Thế là điểm, nôn vị ngũ châu, nói Việt Liên, nói Diễm Mãng, nói Thanh Phong, nói Thính Trần, nói Song Châm. Điểm mà thay mặt băng, thay mặt lửa, thay mặt gió, thay mặt đất, dùng tiền thay thế, tại sao không Mộc? Tránh tên không Mộc.
Ta tên Mộc, Cô Mộc mộc!
Cô Mộc, thiên sinh địa dưỡng, ăn gió uống sương, không có họ tên, một thân một mình. Hoàng thiên truyền lấy năm trụ, Hậu Thổ cho ăn lấy ngũ châu. Thừa ân như vậy, không dám hèn mới, thụ mệnh tại đạo, Kiếm khải xương thái. Thế là tạo huyễn, trận cửu, thế vạn, chân mạc, không vô, bản tâm, ngự quỷ, phong tàng, cuối cùng ngộ bất thế chí tình, mới đến mở cửa huyền diệu, sắc hàng 21 danh kiếm, gộp vào tạo hoá nguồn gốc.
Dị thế diễn ngừng bây giờ, mây mù đen che mắt, tai hoạ dừng bước trước mặt, tâm gây bụi bặm. Đúc Kiếm Lâu, trả bản kiếm, khóa ma linh, quy nguyên mệnh. Đông Sơn Kiếm Ma, thực khắc thiên thu công tích, thiên cảnh gọi mời, lại nhìn phong vân lại mới. Tự tại phi thăng, tiêu dao thế ngoại, cao tìm đạo nghĩa, lại tiếp nối ánh sáng xưa.
Kẻ đến sau cho nên đọc kiếm đọc mộc, đến ngộ huyền cơ, có thể thấy được thật ta.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)..